Cô Ấy Thật Mềm

Chương 45: Ngủ Riêng

Edit+Beta: Thi

Khương Từ bị đè ở trên giường không động đậy nổi.

L*иg ngực người đàn ông sau lưng lại áp sát không một khe hở, sau khi cô bị cởϊ qυầи, cảm giác lạnh lẽo truyền đến.

Bất quá cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.

Bởi vì cơ thể nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ làm bỏng người trên người anh khiến cái oi bức trong chăn bông càng tăng thêm.

“Phó Thời Lễ, anh lưu manh!”

Hô hấp cô hơi dồn dập, lại không thoát khỏi sự trói buộc của anh.

Phó Thời Lễ đang nói chuyện bên tai cô, lòng bàn tay đồng thời sờ đôi chân trắng nõn của cô, động tác như vậy rất nguy hiểm.

“Hử? Tính khí em lớn như vậy, muốn anh giúp em hạ hỏa?” Anh chỉ nói hạ hỏa, tự nhiên không phải ý nói hòa giải.

Khương Từ cũng không quá xấu hổ về vấn đề này, giọng nói lên anh tố cáo hành vi của anh: “Anh ép em, em đang mang thai anh còn ép em.”

“Lại không ép hư em.” Cơ thể người đàn ông ép sát vào mông cô, nhưng không đem tất cả trọng lượng ép xuống.

Rốt cuộc vẫn quan tâm đến cơ thể mang thai của cô.

Khương Từ lại nói: “Anh tránh ra.”

Phó Thời Lễ ngoan ngoãn nghe lời thì không phải anh.

Trước khi chế ngự tính khí của cô, thân hình cao lớn của anh vẫn bao phủ cô như cũ.

Đôi môi mỏng ướŧ áŧ hôn lên lỗ tai cô, dọc theo đường đi cuối cùng tìm được môi cô.

Trên trán Khương Từ lấm tấm mồ hôi, trong lúc hơi nóng, người đàn ông này lại hôn cô đến mơ mơ màng màng.

Bất quá sau khi ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ lướt một vòng trên đùi cô.

Chạm vào tấm vải mỏng, khi định nâng nó lên, cô đột nhiên bắt lấy một tia tỉnh táo, tay nhỏ cầm tay người đàn ông đè lại hành vi của anh.

Phó Thời Lễ nheo mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên khóe môi cô, trầm giọng hỏi: “Em không muốn mặc?”

Nếu cởi ra cũng được, anh sờ càng tiện.

Khương Từ không có tâm tư tà ác như người đàn ông này.

Đầu óc nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, chỉ đơn thuần muốn anh dừng hành động thân mật với mình lại, có chuyện muốn nói.

“Phó Thời Lễ, sau khi mang thai ba tháng, thai nhi đã rất ổn định.” Cô mở to đôi mắt ẩm ướt, thở hổn hển nói: “Em đi quay phim cùng đoàn phim, lúc đó mang thai cũng đã 3 tháng, không có nguy cơ sẩy thai cao.

Lúc về đã được 6,7 tháng, em khẳng định sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.”

Phó Thời Lễ cả người sôi trào, từng lời từng chữ của cô đều bị dập tắt.

Hơi nhíu mày, anh thì thào: “Em đây là thái độ thương lượng?”

Nhìn cô như vậy, đã hạ quyết tâm muốn đi quay phim.

Khương Từ mím môi dưới nói: “Em nói cho anh biết là đang tôn trọng anh.”

Nếu đổi lại lúc trước, cho dù thân thể không đủ sức khỏe đến sơn thôn, cô không nói hai lời liền chạy đi, căn bản sẽ không hỏi ý kiến, giải thích trước để mẹ cô hiểu.

Phó Thời Lễ lại hỏi: “Anh còn chưa đồng ý đâu?”

Khương Từ đã biết trước, lòng bàn tay đẩy ngực anh ra, quấn chăn ngồi dậy, tóc dài đen nhánh rối tung xõa trên vai tuyết trắng, quay đầu nhìn anh nói: “Ồ, tối nay anh hay em ngủ phòng cho khách?”

Phó Thời Lễ cảm thấy không nên tạo thói quen sau khi cãi nhau liền đuổi chồng vào phòng khách ngủ được.

Một khi đã tạo thành thói quen, ba ngày chắc chắn anh sẽ bị đuổi đi hai lần.

Nhưng thái độ Khương Từ rất kiên quyết, nếu anh không đi, cô liền ôm chăn đi.

Bởi vì đêm nay muốn ngủ, Phó Thời Lễ khẳng định sẽ lại động tay động chân với cô, không chút quy củ.

Cuối cùng giữa đêm khuya, thái độ hai vợ dị thường nghiêm túc thương lượng xem ai sang phòng cho khách ngủ.

Phó Thời Lễ xuống giường, áo choàng ngủ trên người hơi mở, đai lưng trên eo lỏng lẻo, dần dần lộ ra cơ

bắp rắn chắc không có ý che lấp, vô hình khiến người khác cảm thấy vô cùng gợi cảm.

Rất khác với hình tượng thường thấy, anh ôm một cái gối đầu bước ra khỏi phòng ngủ chính.

Chờ cánh cửa đóng lại.

Khương Từ ôm chăn vào lòng ngực, xụi lơ ngã xuống giường, đem khuôn mặt vùi vào gối đầu, có chút buồn chán.

Nghĩ đến Phó Thời Lễ bình thường trông ôn nhu lại ân cần săn sóc, nhưng khi cường thế, quả thực anh hoàn toàn không hề có thái độ thương lượng nào cả, thật sự không thua mẹ cô chút nào.

Cô đây đã tìm cho mình một người chồng như thế nào? Đó là một người rất quan tâm đến cô…

Trước khi đi ngủ, Khương Từ còn đang suy nghĩ muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Phó Thời Lễ một lần nữa về việc không muốn ở nhà dưỡng thai, nuôi con cả một năm trời.

Cô đã 27 tuổi, kết hôn với một người đàn ông giàu có đầy quyền lực sẽ khiến cô không đạt được thành tựu lớn.

Ngược lại, Phó Thời Lễ có tiền sẽ có thể nuôi cô, sau lưng cũng có thể nuôi được người phụ nữ khác.

Thậm chí, ngay cả khi sức hấp dẫn của cô để thu hút anh mất tác dụng, cô hoàn toàn có thể bỏ ra một số tiền để chọn một cuộc sống tốt hơn.

Khương Từ không muốn ý chí của mình bị hao tổn dần bởi sự vướng bận của gia đình và con cái.

Đêm nay đầu óc cô rối bời, sau khi suy nghĩ rất nhiều chuyện, không nghe thấy bất kì động tĩnh nào ở phòng bên cạnh, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.



Sáng sớm.

7 rưỡi, trong lòng Khương Từ còn có chuyện phiền muộn nên không ngủ thêm được nữa.

Cô dậy rửa mặt, mặc áo khoác rồi đi xuống lầu.

Dì Thái đã chuẩn bị xong bữa sáng, bưng lên bàn.

Tầm mắt Khương Từ không biết vô tình hay cố ý nhìn xung quanh phòng khách.

Dường như không nhìn thấy thân ảnh người đàn ông, trong lúc ngẩn ngơ, dì Thái chủ động nói: “Nửa giờ trước Thời Lễ đã đi làm, nói khả năng hôm nay con sẽ dậy muộn, bảo dì giữ ấm đồ ăn.”

7 giờ đã đi làm?

Khương Từ nghiêm túc hoài nghi anh đang tránh mặt mình, còn muốn nói câu dễ nghe.

Linh cảm mạnh mẽ này được chứng minh trong mấy ngày sau.

Phó Thời Lễ đi sớm về trễ, nói với dì Thái anh đi xã giao không cần chuẩn bị cơm cho anh, gần như chỉ có một mình cô ăn cơm.

Buổi sáng, Khương Từ dậy.

Phó Thời Lễ khẳng định đã đi làm nửa tiếng trước.

Buổi tối, Khương Từ chuẩn bị đi vào giấc ngủ, anh mới một thân nhiễm mùi rượu đi xã giao trở về.

Dạo này hai người không nói chuyện với nhau nên tự nhiên không được cô gật đầu cho phép trở về phòng ngủ.

Lại bởi vì khuya mới trở về nên Phó Thời Lễ dứt khoát nghỉ ngơi trong phòng cho khách.

Liên tiếp suốt một tuần đều như vậy.

Khương Từ tức giận bỏ nhà ra đi.

Cô không khó chịu vì Phó Thời Lễ không về ngủ trong phòng ngủ chính.

Đáng giận là người đàn ông này trong lòng đã biết rõ kế hoạch của cô nên dứt khoát không cho cô cơ hội nói chuyện, cố tình tránh mặt.

Đêm đó, trước khi Phó Thời Lễ xã giao trở về, Khương Từ thậm chí còn chưa ăn chút đồ ăn nào đã lấy cớ ứng phó dì Thái rồi đi ra ngoài.

—-

8 giờ tối.

Trong phố ăn vặt, Tiêu Họa mới vừa tan làm đã bị một hồi điện thoại gọi đến nơi này.

Trên người vẫn mặc bộ váy vest đen chuyên nghiệp, đi tất đen đeo giày cao gót.

Nghiễm nhiên là hình tượng của một nữ nhân viên chuyên nghiệp trong công ty, ở hàng thịt nướng gọi một chai bia lạnh và trăm xiên nướng.

Tìm một cái bàn dài ngồi xuống, ngồi đối diện với người phụ nữ trâm trạng đêm nay chán bản nói: “Đã mang thai còn mời mình đến ăn đồ nướng, không sợ bị lôi về nhà giáo huấn một trận sao?”

Khương Từ cầm thìa khuấy bát súp: “Mấy cái này cậu ăn đi mình không ăn.”

Cô lấy một phần súp hỗn hợp ở một cửa hàng lâu đời bên cạnh mang lại đây.

Sạch sẽ lại tươi ngon, thai phụ ăn cũng không đến mức thiếu chất dinh dưỡng.

Tiêu Họa mở chai bia, rót vào cốc, nói với cô: “Người khác coi cậu như bảo bối nhưng cậu lại cố tình không coi trọng.”

Khương Từ nhướng mắt lên nhìn cô.

Tiêu Họa tiếp tục nói: “Rất nhiều phụ nữ gả vào hào môn đều coi mình như những bà cô trẻ tuổi.

Họ học khiêu vũ, cắm hoa, khoa chân múa tay.

Sau đó mỗi ngày đều ở trong biệt thự cao cấp, đi siêu xe, đi xã giao tiệc tùng.

Cậu thì ngược lại, căn bản không quen những người giàu có, cũng không cần đi xã giao với chồng cậu.

Cái này đúng ý cậu, bây giờ hai người lại cãi nhau.”

“Tại sao mình phải quan tâm anh ta?” Nhắc tới Phó Thời Lễ Khương Từ liền tức giận, chẳng lẽ cô muốn cãi nhau sao.

Chính người đàn ông này căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, cô tâm sự với Tiêu Họa: “Khi còn học tiểu học, mình muốn đăng ký tham gia trại hè với các bạn cùng lớp, cô giáo lại yêu cầu phụ huynh đi cùng.

Mẹ mình vì quay phim nên không có thời gian nghe điện thoại của mình.

Đợi đến khi kết thúc thời gian đăng ký trại hè mới gọi cho mình nói trong khoảng thời gian này bà quá bận.

Kỳ thật, lúc đó mình muốn nói với bà ấy chỉ cần gọi điện cho cô giáo đồng ý để bảo mẫu đi cùng là được.”

Khương Từ phát hiện thái độ bây giờ của Phó Thời Lễ giống như thái độ Từ phu nhân lúc trước.

“Anh ấy là muốn để mình giận dỗi đến mệt mỏi, vấn đề này liền kết thúc.” Tiêu Họa suy nghĩ một lúc nói: “Có lẽ Phó Thời Lễ biết cậu một khi đã quyết định sẽ trở nên cố chấp, cho nên sợ xảy ra xung đột với cậu mới chủ động né tránh?”

Khương Từ hỏi: “Tránh mình, liền không có việc gì sao?” Rõ ràng là không phải.

“Nếu mình muốn tùy hứng, trực tiếp đến đoàn phim quay phim, anh ấy còn có thể làm gì?”

“Khụ.” Tiêu Họa thiếu chút nữa phun ra một ngụm bia lạnh.

Phó Thời Lễ tức giận lại không làm gì được Khương Từ, phỏng chừng sẽ đi tìm người xui xẻo đề nghị Khương Từ hợp tác cùng quay phim tra tấn đến chết nha.

Khương Từ nói nửa ngày, ngực ngột ngạt.

Cô đang thai lại không thể uống rượu, cũng không thể ăn thịt nướng, chỉ có thể nhìn khóe miệng Tiêu Họa bị cay mà đỏ lên, ngồi ăn một mình rất sảng khoái.

Cô ăn xong súp hỗn hợp, tâm trạng vẫn rất tệ.

Khi tính tiền, Tiêu Họa gọi phục vụ đến.

“Người đẹp, không cần giả tiền?”

Cô gái phục vụ cười nói: “Có một người đàn ông đã trả tiền cho các cô.” Người đàn ông?

Khương Từ vốn dĩ uể oải ỉu xìu, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn nhìn xung quanh náo nhiệt, đều là nhân viên văn phòng, nam nữ thanh niên trẻ tuổi.

Tiêu Họa cũng ngạc nhiên, cô sống hai mươi mấy năm còn chưa chiếm tiện nghi bất kỳ người đàn ông nào đâu.

“Là ai, cô biết tên không?”

Cô gái phục vụ lắc đầu, nhưng lại nói: “Dáng người cao lớn, cỡ 1m9, mặc tây trang đen, kiểu tóc bóng bẩy, khuôn mặt rất xa lạ, lần đầu tiên đến đây, gọi một vài xiên nướng rồi rời đi.”

Vừa nghe thấy kiểu tóc bóng bẩy, Tiêu Họa đại khái đã đoán được.

Khương Từ không biết tình huống hỏi: “Là bạn cậu sao?”

Tại sao lại lén lút thanh toán hóa đơn mà không tới chào hỏi.

Tiêu Hoa khoác tay cô bước ra khỏi cửa hàng thịt nướng, đứng trên đường phố sôi động, quay lại nói: “Chu Thần Hưng, tên biếи ŧɦái đáng chết ở bên cạnh chúng ta.”

Khương Từ kinh ngạc, mới mấy ngày mà quan hệ của Tiêu Họa với hàng xóm bên cạnh đã trở nên hòa thuận?

Tiêu Họa nhìn thấu tâm tư của cô, mở miệng giải thích nói: “Lần trước nga, mình thấy anh ta mặc quần áo thể thao xuống lầu chạy bộ.

Lúc mua bữa sáng lại phát hiện không mang tiền, mình tốt bụng một lần, giúp anh ta thanh toán tiền bữa sáng.”

Có việc này khiến tâm trạng không tốt của Khương Từ bị dời đi, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Mấy đồng tiền bữa sáng, giúp cậu trả 100 xiên nướng, xem ra vị hàng xóm mới này rất tốt tính nha.”

Tiêu Họa còn chưa than thở xong, trợn mắt: “Loại bánh bao nhân canh, năm cái 1 l*иg 12 tệ.

Anh ta ăn sáu l*иg, cộng thêm một chai nước khoáng.” “…”

“Uống hết cả chai nước khoáng.” Tiêu Họa chưa từng thấy người nào có sức ăn lớn như vậy.

Trong tay cầm 100 tệ đi xuống lầu mua đồ ăn sáng suýt chút nữa bị anh ta ăn hết một mình.

Dọc theo đường đi, Khương Từ đều nghe Tiêu Họa phàn nàn về người đàn ông tên Chu Thần Hưng này.

Khi hai người trở lại căn hộ, cửa nhà bên cạnh đã đóng chặt.

Tiêu Họa cũng không thèm liếc mắt, mở cửa nhà kéo cô vào.

Đêm nay ngủ trong căn hộ ba năm quen thuộc khiến nội tâm bực bội của Khương Từ hơi yên ổn lại.

Sau khi tắm xong, cô mặc đồ ngủ của Tiêu Họa, cùng nhau nằm vào giường.

Nói đến đồ ngủ, không thể không nhắc tới chuyện xảy ra vào đêm tân hôn.

Tiêu Họa chết không thừa nhận: “Mình là loại người này sao?”

Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ lẳng lặng nhìn cô trong một phút, cô mím môi thốt lên một tiếng: “Ừ!”

Tiêu Họa cười rộ lên, vươn tay giả vờ gãi ngứa.

Đã nhanh đến 9 rưỡi, hai người đều buồn ngủ.

Khương Từ để điện thoại ở chế độ im lặng cả đêm.

Sau khi tắt đèn, chuẩn bị ngủ, đột nhiên nói với cô gái đang nhắm mắt mơ mơ màng màng bên

cạnh: “Lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho cậu, ngàn vạn đừng cùng người đàn ông hoàn hảo ở bên nhau, sau này, cậy sẽ thấy……” Tiêu Họa nói: “Cái gì?”

Khương Từ vùi mặt vào gối đầu, qua một lúc lâu, thanh âm rầu rĩ mới truyền tới, vẫn còn mang tức giận: “Cậu sẽ thấy thật con mẹ nó chết tiệt!” Tiêu Họa rất ít nghe thấy Khương Từ nói bậy.

Xem ra Phó Thời Lễ thực sự đã làm cô tức giận.

—-

10h tối.

Bên ngoài biệt thự có tiếng xe, dì Thái mặc một bộ quần áo đứng dậy, vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh mặc đồ tây trang đen đi vào: “Lại uống rượu?”

Phó Thời Lễ tay đút túi quần tây đi vàch trung tâm phòng khách, cau mày, mở miệng nói: “Dì Tiểu Hoa, giúp con pha một ly trà tỉnh rượu.”

“Được, con ngồi chờ dì.” Dì Thái vội vàng xuống bếp bận rộn.

Phó Thời Lễ đưa tay lên, kéo cà vạt xuống ngồi trên sô pha, dùng ngón tay thon dài xoa ấn đường.

Không quá vài phút, dì Thái đã bưng ly trà tỉnh rượu ra.

Khi anh đưa tay ra tiếp nhận, nghe thấy dì

Thái nói: “Đêm nay Khương Từ không có ở nhà, con biết không?”

Phó Thời Lễ ngẩng đầu, nhấc mí mắt lên, ánh mắt thâm thúy vô cùng rõ ràng là không biết chuyện này.

Mấy ngày nay ít nhiều dì Thái cũng nhìn ra giữa hai người xảy ra chuyện, nhắc nhở: “Con bé nói đến nhà bạn ở một đêm, xem ra chưa nói với con.” Phó Thời Lễ trầm mặc cầm ly trà giải rượu trong tay, một lúc sau đặt lên bàn trà.

Xem ra rượu này không cần giải, chuyện này đã khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.

Trước khi đi đón Khương Từ, Phó Thời Lễ lên lầu tắm rửa trước, thay tây trang không có mùi rượu rồi đi ra ngoài.

Anh vẫn còn ấn tượng về địa chỉ căn hộ nơi cô ở trước đây, trong đêm lái xe đến đó.

Khi tới nơi, cũng đã khuya.

Phó Thời Lễ xuống xe, một thân tây trang đĩnh bạt đứng giữa cảnh đêm, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Từ trước.

Thấy không ai trả lời, anh đành lên lầu.

11h40 phút, anh đứng gõ cửa căn hộ.

Hành động này đã thu hút sự chú ý của người đàn ông bên cạnh đang đi ra ngoài đổ rác.

Trời bên ngoài về đêm rất lạnh, Chu Thần Hưng mặc quần áo ở nhà đi ra, trên tay còn cầm một túi đựng rác thịt nướng.

Nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng như ‘chó’ ngoài lối đi, lại gõ cửa nhà một người phụ nữ

độc thân vào ban đêm, không khác gì đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©, đôi mắt đen của anh mang lên đề phòng.

Thấy người hàng xóm bên cạnh tốt bụng giả tiền đồ ăn sáng cho mình, Chu Thần Hưng nghiêm giọng hỏi: “Anh là ai?”.