Cô Ấy Thật Mềm

Chương 22: Cầm thú

Edit+Beta: 🍄Nấm🌻

-----

Trình beta còn kém, mong các bạn thông cảm, bỏ qua. :((

----

Khương Từ ảo não đi đến cánh cửa, những đầu ngón tay tinh tế trắng nõn của cô cầm vào tay nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo khiến cảm giác xúc động trên người cô dần dần dịu xuống.

Bây giờ cô chạy đi tìm Phó Thời Lễ ở sòng bài, tựa hồ không quá lý trí.

Cần gì phải vội đâu?

Trong lòng Khương Từ có chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định cất lại tấm chi phiếu trên tay thêm một đêm, đợi ngày mai xuống thuyền sẽ trả lại cho anh.

----

Nửa giờ sau.

Người phục vụ đẩy xe, mang bữa tối đến

Bây giờ đã đến thời gian ngủ, mặc dù nhìn qua trông rất ngon miệng, nhưng Khương Từ khắc chế cũng chỉ ăn no ba phần. Cô mở cửa sổ kính ra, đứng hóng gió biển một lúc, mới đi tắm.

Cũng không biết do thể chất cô nóng hơn so với người bình thường, hay là do điều hòa trong cabin này có vấn đề mà sau khi Khương Từ tắm rửa sạch sẽ xong, mặc áo choàng tắm đi ra, không quá vài phút liền cảm thấy cơ thể hơi nóng, ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô tắt đèn, trèo lên chiếc giường lớn, nhấc chăn lên, nằm xuống giường, lén lút cởϊ áσ choàng tắm ra.

Ngày thường khi ngủ cùng Tiêu Họa ở nhà, Khương Từ đều mặc một chiếc váy hai dây rất mỏng, nếu ngủ một mình, cô dứt khoát để cơ thể trần trụi, làm giảm độ nóng.

Trải qua một đêm trong yến tiệc, đã khiến cả người cô kiệt sức.

Khương Từ nhắm mắt lại, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy một góc chăn, hô hấp dần dần ổn định.

Sau đó, trong căn phòng tối, chỉ có rèm cửa đôi khi bị gió biển thổi mà chuyển động.

-----

So với không khí yên tĩnh trong cabin Khương Từ ngủ, thì ở đại sảnh con tàu vô cùng ồn ào, náo nhiệt, ánh đèn lộng lẫy, rực rỡ, trong không khí lượn lờ mùi thuốc lá và tiếng ly rượu va chạm.

Dưới ánh đèn thủy tinh sặc sỡ, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ bị ánh sáng chiếu lên, khiến khuôn mặt càng trở nên thâm thúy, ngẫu nhiên sẽ cùng người khác nói chuyện vài câu, chơi đến hai giờ sáng, giành được rất nhiều chip nhưng lại thấy thực sự nhàm chán, lợi thế trên tay đều dứt khoát bỏ đi, tùy ý cầm lấy một điếu thuốc, đứng dậy rời khỏi bàn.

(*) chip: kiểu giống đồng xu ở khu vui chơi, phải có tiền mua chip sau đó thắng gom chip mang ra quầy người ta sẽ đổi lại tiền cho.

Phó Đình Ngạn gọi xong, quay đầu lại nhìn thấy anh trai nhà mình không chơi nữa, lập tức ngồi xuống nhìn Quý Hàn Phong đang hút thuốc ở phía đối diện, nghiêng người làm mặt quỷ.

"Anh Tiểu Quý!"

Đôi môi mỏng của Quý Hàn Phong phun ra khói thuốc, cười nhạo Phó Đình Ngạn ngu ngốc.

Phó Đình Ngạn đem ánh mắt ám chỉ một lần nữa trở lại trên bàn bài, kết quả thấy chính mình đã quá ngu xuẩn!

Một đòn chí mạng.

Vâng, thua đến túi tiền trống trơn, không còn đồng nào để chơi!

Phó Đình Ngạn ngồi trên ghế đang muốn đứng dậy, lại nhìn lên trên bàn: Phát hiện anh trai vẫn còn để rất nhiều chip ở lại!

Anh nhìn nhìn bốn phía, thấy anh trai đã không còn ở sòng bài nữa. Đưa tay ra nhanh chóng lấy mấy con chip trước mặt. Cổ họng anh ta khụ khụ, còn làm bộ làm tịch sửa lại cổ tay áo, tiếp tục cá cược.

Phó Thời Lễ đứng tên boong tàu hút thuốc lá một lúc, cự tuyệt nói chuyện với một số phụ nữ trẻ tuổi, ngón tay dài vặn tàn thuốc lá, cầm lấy thẻ phòng từ người phục vụ, đi về phía cabin trong hành lang.

Lòng bàn tay anh còn dư vị tàn thuốc lá, động tác lười biếng mà kéo cà vạt xuống, đút vào túi quần tây, trông đặc biệt tùy ý.

Là một người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần, đương nhiên đối với phụ nữ cũng có nhu cầu.

Bất quá Phó Thời Lễ so với nam nhân khác biết cách khống chế loại ham muốn này, biết cách cân nhắc lợi ích, tác hại của chuyện này. So với việc vui vẻ giải tỏa sinh lý sau một đêm, xong, lại bị nữ nhân dây dưa, quấn quýt càng làm anh cảm thấy lãng phí thời gian, hao tổn tinh lực, thì việc tự giải quyết còn nhanh gọn hơn.

Tây trang trên người anh không còn hoàn chỉnh, cổ áo sơmi màu trắng nhăn nhúm, giơ tay mở cửa cabin ra.

Rèm cửa sổ bị gió thổi lay động, ánh sáng yếu ớt bên ngoài lọt vào cabin, đuôi lông mày Phó Thời Lễ nhíu lại, đi vào, tháo mắt kính xuống, áo khoác tây trang cũng vắt ở thành giường, thân hình thon dài đứng thẳng, duỗi tay cởi bỏ dây lưng.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại đến trăm lần.

Anh theo trật tự cởi bỏ quần áo, dần dần lộ ra cơ bắp to lớn, nhìn ra anh đã rèn luyện lâu dài, đường cong cơ bắp rắn chắc, trông căng chặt, thật sự vô cùng gợi cảm.

Anh đi về phía phòng tắm, một lát sau, đèn bên trong được bật sáng.

Tiếng nước tí tách tí tách dần truyền ra, thanh âm không lớn, lại quấy nhiễu giấc ngủ của cô gái đang nằm trên giường, có hiện tượng muốn tỉnh giấc, cô trở mình, đem bản thân cuộn tròn thành một bọc chăn mềm mại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhìn thế nào cũng không muốn tỉnh lại.

Tiếng ồn nhỏ này tiếp tục kéo dài đến nửa giờ sau.

Rốt cuộc sau khi ánh đèn ở phòng tắm tắt đi, nó mới ngừng lại.

Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ một lần nữa xuất hiện trong cabin, chỉ quấn một chiếc khăn tắm che bên hông. Sau khi tắm xong, cơ thể tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, đi đến chiếc giường lớn, anh vươn cánh tay dài ra, xốc chăn lên ...

Còn chưa lên giường, liền nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân trong phòng tối.

"A!"

Làn da trắng mịn như tuyết bị bại lộ trong không khí, đột nhiên không kịp phòng ngừa lọt vào mắt anh.

Chớp mắt, anh cau chặt mày, vứt chăn lại, cánh tay dài duỗi ra, bật công tắc đèn trên tường.

Ánh đèn chói lọi, nữ nhân quấn chặt chăn đang ngồi trên giường, kinh hoảng nhìn anh.

"Sao em lại ở đây?"

"Phó Thời Lễ, cái tên ngụy quân tử!"

Cả người Khương Từ bị dọa hoàn toàn thanh tỉnh, lúc cô đang ngủ đột nhiên cảm thấy chăn bị người ta xốc lên.

Khi mờ mịt mở mắt ra, thấy thân ảnh một người đàn ông cao lớn đứng ở mép giường, đường nét khuôn mặt mơ hồ không rõ, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong phòng, khiến cô vô cùng sợ.

Cô vỡ òa thét chói tai xong, những ngón tay trắng nõn run rẩy nắm chặt góc chăn, eo thon, vai nhỏ đều chưa có mặc quần áo, liều mạng co người lại, nhìn anh cảnh giác.

Sau đó, tầm mắt trong lúc lơ đãng nhìn vào ngực rắn chắc của anh một giây, lại lập tức rời đi, tức muốn hộc máu nói: "Phó Thời Lễ, nửa đêm anh không gõ cửa liền xông vào phòng phụ nữ còn xốc chăn, cái này gọi là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, anh biết không?"

Phó Thời Lễ nhíu mày nhìn về phía cô, nữ nhân chỉ lộ bả vai gầy trắng như tuyết, các nơi khác đều bị che chắn kín mít, mặc dù vậy, cảnh tượng mê người lúc đầu trong đầu anh vẫn không vứt đi.

Mắt anh tối sầm lại, nhìn vào đôi mắt đen đang lên ái của Khương Từ, trầm mặc một lúc, hạ giọng mở miệng: "Xin lỗi, em mặc quần áo vào trước đi."

Tại thời điểm này, Phó Thời Lễ tự nhiên sẽ không tranh luận với cô rằng ai mới là người cố ý.

Tìm một vòng cũng không thấy váy của cô, đành phải đưa áo sơmi của mình cho cô.

Khương Từ xấu hổ muốn chết, cô không nhận, cắn răng hỏi: "Anh đang mặc cái gì?"

Cô mặc áo sơmi của anh, còn anh cứ như vậy mặc một cái khăn tắm lỏng lẻo trước mặt cô sao?

Động tác Phó Thời Lễ dừng lại, hiển nhiên, hành động đưa quần áo vừa rồi của mình, ở trong mắt cô là loại hành vi cố ý.

Lại là trầm mặc một lát, anh thấp giọng, hỏi: "Quần áo của em đâu?"

Khương Từ bọc người trong chăn, không có cách nào xuống giường, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Trong phòng tắm."

Cô bị quỷ ám rồi sao, không thì tại sao, anh tắm lại không phát hiện?

Đây là một nghi vấn khác.

"......"

Phó Thời Lễ lại lần nữa nhìn mặt nữ nhân lên án, nói không nên lời.

Anh xoay người, đi về phía phòng tắm, thân ảnh thon dài đứng ở bên trong, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy quần áo của cô, cùng với một mảnh vải nhỏ màu hồng đang treo ở góc.

Nó nhỏ như vậy?

Nhìn ra còn chưa to bằng bàn tay anh.

Hầu kết Phó Thời Lễ khẽ nhúc nhích, tầm mắt tránh đi mảnh vải.

Có đôi khi, ham muốn của bản thân thực sự vẫn cần lý trí khắc chế, giống như bây giờ, mặc dù dưới khăn tắm màu trắng, đã vươn cao ngọn cờ, cũng không thể xoay người đi ra ngoài làm ra bất kì hành vi cầm thú nào với cô gái bên ngoài.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh căng thẳng, duỗi tay mở tủ quần áo trong phòng tắm ra, định tìm áo choàng tắm dài. Kết quả, ngăn trên nhìn thấy mấy đồ vật đầy màu sắc trong đó.

Phó Thời Lễ trong lòng cân nhắc vài giây.

-----

Cả người Khương Từ trốn ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ lúc này, lúc đỏ lúc hồng.

Cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.

Trong phòng tắm truyền đến động tĩnh, thân ảnh thon dài, đĩnh bạt của nam nhân một lần nữa xuất hiện, đi ra.

Khương Từ không dám ngước mắt lên nhìn, trong lòng vẫn luôn khẩn trương.

"Quần áo."

Đôi bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm váy mềm của Khương Từ, đưa cho cô, tầm mắt tận lực tránh đi bả vai tuyết trắng của cô, ngữ điêu trầm tĩnh, không làm cho bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Khương Từ ngẩng đầu tiếp nhận, không tránh được nhìn về phía thân hình anh.

Vốn dĩ cho rằng Phó Thời Lễ còn mặc nguyên khăn tắm, không nghĩ tới đã mặc áo choàng tắm vào.

Như thế làm cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt nhỏ biểu tình hơi cứng nhắc, nói: "Tôi muốn mặc quần áo."

Phó Thời Lễ gật đầu tỏ vẻ biết, anh tìm di động từ trong túi quần tây, sau đó đi ra cửa, vô cùng thân sĩ phong độ cho cô không gian.

Khương Từ nhanh chóng mặc lại váy, lúc chuẩn bị chạy vào phòng tắm, mơ hồ nghe thấy thanh âm nam nhân gọi điện thoại bên ngoài.

Không phải là cô cố ý muốn nghe lén, nhưng nội dung có liên quan đến vấn đề này, không tự giác dừng lại.

"Cậu cố ý sắp xếp cô ấy đến phòng của tôi phải không? Là Đình Ngạn phân phó cậu làm...... Vậy cậu có đưa ra chủ ý này hay không?"

Ngữ điệu Phó Thời Lễ trầm thấp, bình thản, thật hiếm khi lãnh cảm nói chuyện với người khác như vậy, dường như đối phương làm việc thực ngu xuẩn, chọc anh vô cùng không vui.

Váy trên người Khương Từ lộn xộn, dựa vào trên vách tường, lẳng lặng nghe xong đoạn hội thoại bên ngoài.

Sắc mặt cô không tốt lắm.

Sự thật bày ra trước mắt, giờ phút này cô cũng đã tin Phó Thời Lễ không phải cố ý. Anh đối với cô cũng có cái loại suy nghĩ đó, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, rất nhiều thời điểm tôn trọng ý nguyện của cô.

Giống như lần nấu bữa ăn khuya tại nhà anh tối hôm đó, Phó Thời Lễ sau khi biết mình đã hiểu lầm ý tứ của cô, liền đưa cô về nhà ngay lập tức.

Lần này, lúc xốc chăn lên nhìn thấy nữ nhân khỏa thân cũng không nhào lên tận hưởng.

Nhưng Khương Từ vẫn không đoán ra tâm tư của người đàn ông này.

Anh có tính hai mặt.

Một mặt ra vẻ chính nhân quân tử, đối với ai cũng đều khiêm tốn, lịch sự.

Một khác mặt, trong xương cốt cũng lộ ra tính cầm thú của đàn ông, cũng muốn chinh phục nữ nhân.

Cố tình hai mặt này, Khương Từ đều thấy được.

Ngón tay cô ở trong lòng bàn tay nắm chặt, ngừng thở nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Phó Thời Lễ bên ngoài dường như vẫn còn đang tra hỏi chuyện này, hẳn là muốn cho cô, hoặc cũng có thể cho vị hôn thê của anh một lời giải thích.

Rốt cuộc, nửa đêm ở chung một phòng với phụ nữ, bất kể ai cũng sẽ để ý.

Ví dụ, như hiện tại cô cũng rất để ý, sửa sang lại váy trên người, đi ra ngoài muốn nói rõ ràng với Phó Thời Lễ.

- Hết chương 22 -

Cầu bình chọn!!!!