Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 50: Đắng cay ngọt bùi 😘

Tiêu Chiến ngơ ngác vì không hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại gầm lên dữ dằn như vậy. Lúc ra khỏi phòng Sư tử vẫn là một bộ dáng dịu yên say ngủ, đêm hôm qua hai người vẫn ngọt ngào quyện nhau không dứt. Thế mà mới sáng ra đã trở mặt như có thâm thù đại hận gì với anh rồi.

- Nhất Bác sao thế?

- Anh đi với em.

Vương Nhất Bác giọng lạnh băng thốt ra một câu, tay thì đã nắm chắc tay thỏ định kéo đi. Trước khi rời khỏi cũng đã kịp bắn ra tia lửa mà lên giọng cảnh cáo với ông chủ háo sắc kia.

- Ông tránh xa anh ấy ra.

Vương Nhất Bác nói lời cuối này thực ra cũng là thừa thãi. Bởi vì từ nay về sau, ông ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp lại Cún thỏ cũng như Sư tử nữa. Nhanh đến nhanh đi, là một người lướt qua cuộc đời của cặp tình lữ như cơn gió thoảng qua, chỉ tạo một chút xao động, còn lại cũng không để lại ấn tượng đặc biệt gì.

Vương Nhất Bác hùng hổ kéo thẳng Tiêu Chiến lên căn phòng tầng bảy kia. Căn phòng mà thậm chí hai người còn chưa ở được tới một tháng, chẳng có quá nhiều gắn bó và kỷ niệm, đây đơn giản chỉ là nơi dừng chân tạm thời ở trấn nhỏ, không phải nơi đầu tiên như homestay đầy tình thú, cũng không phải nơi cuối cùng đầy mộng đẹp như nơi sắp tới đây.

Vương Nhất Bác vì thế mà không chút tiếc nuối cùng chần chừ thu dọn tất cả đồ đạc gọn nhẹ của cả hai. Ngoài câu nói "Anh thu dọn nhanh, chúng ta đi." Thì cũng không nói thêm lời nào với Tiêu Chiến nữa.

Cún thỏ đúng là còn chưa thoát khỏi ngơ ngác khó hiểu như từ lúc Sư tử gầm lên. Đến giờ vẫn không sao giải thích được hành động đường đột kia của Vương Nhất Bác.

- Em nói cho anh biết thế này là làm sao?

- Em không muốn ở đây nữa, xem anh đã làm gì?

- Vậy em phải nói rõ ràng chứ, vì sao phải rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi đâu, tiền thuê nhà trong 3 tháng đã trả rồi, nếu bỏ đi sẽ mất luôn hai mươi triệu, em có biết không?

- Giờ này anh còn nói đến tiền? Tiền quan trọng vậy sao? Anh có đi không? Không chịu đi hay là muốn em bế anh đi mới được.

- Em thật vô lý!

Nói ra một câu cảm thán như vậy, nhưng ngược lại với lời nói, Cún thỏ vẫn không ngừng nổi tay mà thu dọn cùng Sư tử ngang ngược kia.

Đến với gọn nhẹ, đi cũng chỉ đơn giản có hai chiếc ba lô.

Vương Nhất Bác sải bước rất nhanh trên con đường gồ ghề của trấn nhỏ. Nhanh đến nỗi, chân Tiêu Chiến dài đến vậy mà vẫn phải bước nhỏ chạy tới thì mới kịp theo.

Cuối cùng, địa điểm dừng chân không chỗ nào khác lại chính là homestay lúc trước hai người ở cả một quãng dài. Vương Nhất Bác tiếp tục thuê một phòng, cô chủ đương nhiên nhớ hai người họ mà nhanh chóng thu xếp, còn hồ hởi hỏi thăm. Chỉ là hôm nay tâm trạng của hai người không tốt, người hỏi mà người trả lời cũng chỉ đáp lại qua loa hời hợt hết sức có thể.

Đặt đầy đủ đồ đạc lên phòng, Vương Nhất Bác tiếp tục làm ra trạng thái không muốn nói, cũng không muốn động thủ gì mà ngồi đó lướt điện thoại. Cái kiểu hờn dỗi này, Cún thỏ chẳng hiểu sao lại thấy thật là dễ thương. Mặc kệ lý do vì sao, vẫn nên bắt chuyện với Sư tử con này mới được.

Chỉ là chưa kịp nói năng gì, Vương Nhất Bác lại chạy xuống tới sảnh tầng một, Tiêu Chiến đành lẽo đẽo theo sau như thỏ ngốc.

Ra là ai đó đi tới nhà ăn, nơi mà lần trước đã gặp mấy chị sắc nữ kia. Thời gian trôi nhanh như động cơ xe gắn máy chạy hết tốc lực, mới đó mà đã qua được một đoạn dài. Cả mấy tuần hay cả tháng, không nhớ chính xác được nữa, hai người sống trong khoảng trời riêng này vốn là không phân định tháng năm.

Chỉ biết là qua bấy nhiêu lâu, ngày hôm nay, cả hai ngồi đây tâm trạng xám xịt u tối, không giống như hôm đó, đều thỏa mãn sung sướиɠ, quấn quýt gần kề.

Đối với Vương Nhất Bác, Cún thỏ không biết nghe lời, thực sự là hết sức sai trái. Còn đối với Tiêu Chiến, Sư tử kia lại thật trẻ con cùng ấu trĩ, không biết đầu cua tai nheo ra sao mà đã chợt nổi giận đùng đùng.

- Bây giờ ngồi đây rồi, em nói rõ ra. Như thế thì anh mới biết mình sai ở đâu chứ.

- Không muốn, trời đánh tránh miếng ăn. Đừng nói nữa, anh không thấy em đang làm gì sao?

- Nhưng bây giờ anh muốn biết luôn, không chịu nổi nữa. Em nói đi.

- Anh nên tự biết mình sai.

- Aaaaaa, tức chết tôi rồi. Em có nói không thì bảo.

- ...

- Nói đi.

- ...

Vương Nhất Bác thật sự là khoan thai ăn hết cả bát mì to đùng, còn húp đến tận đáy, sạch bong không còn tý nước nào cả. Như là để trừng phạt theo cách không lời, tưới tắm lạnh giá vào tâm hồn đang độ bốc hỏa vì sốt ruột của đối phương. Xong xuôi bấy giờ mới bình tĩnh quay sang tiếp chuyện Tiêu Chiến.

- Anh không nghe lời em.

- Không nghe lời em cái gì? Nói một lượt! Sao em cứ nói nhát gừng thế hả?

- Anh đã làm gì với ông chủ quán rượu? Anh không thấy mình sai mà tự nhột sao?

- Anh sai? Anh sai gì mà phải tự nhột?

- Anh làm điều gì mờ ám thì tự biết.

- Anh vốn không có làm gì. Giữa thanh thiên bạch nhật thì có thể làm gì được chứ.

- Đã bảo đừng lại gần ông ta.

- Đây là công việc. Ông chủ quán định thuê anh vẽ tranh tường thôi. Không có chuyện gì mờ ám hết.

- Vẽ tranh mà phải ngồi gần vậy sao?

- Đấy là đang nhìn vào hình phác thảo trên tay anh, chẳng có gì bất thường cả.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, hai người cứ anh một câu, tôi một câu, không bên nào chịu nhường bên nào. Như được tiếp sức từ thứ gì lớn lao lắm, càng cãi càng hăng.

- Anh còn cười với ông ta.

- Là giao tiếp thông thường. Em định không cho anh cười với ai chắc?

- Được, Tiêu Chiến giỏi, thế nào cũng nói được, vậy thì còn muốn tôi đây nói thêm vào làm gì nữa?

- Em sao phải lạnh lùng nói cái giọng như thế? Anh tất cả đều muốn tốt cho chúng ta, chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền. Vậy mà cũng không được sao? Anh bán tranh chứ không phải bán mình.

- Anh còn nói ra được?

- Đây là sự thật.

- Lúc nào cũng tiền, là tôi kém cỏi, tôi không lo được cho Tiêu Chiến, không nuôi được anh, để anh phải vất vả đúng không? Được thôi, bây giờ nếu Tiêu Chiến có thực sự bán mình cho gã nào đó để kiếm tiền thì tôi cũng không quản nữa. Anh cứ làm theo ý mình đi.

Vương Nhất Bác vừa nói mắt vừa long sòng sọc, tay thì chỉ thẳng mặt người đối diện, thực sự là đã tức đến cực điểm.

Tiêu Chiến lúc này cũng hoảng rồi, không ngờ Sư tử của anh lại thể hiện ra bộ dạng ấy, có lẽ vì tính chiếm hữu vốn cao, thêm nữa lời nói của bản thân vô tình động chạm đến lòng tự ái của em ấy chăng.

Cún thỏ nhường một bước mà ôn nhu bắt lấy đôi tay cương nghị đang chỉ trực tiếp vào mặt mình kia.

Lại không ngờ rằng, Vương Nhất Bác giận dữ chưa cách nào hạ hỏa bèn vung tay thật mạnh. Theo đà đó, không ngờ được là cánh tay hữu lực với những khớp xương rắn chắc ấy, hung hãn đập thẳng vào mặt Tiêu Chiến.

Ngay lập tức, máu tuôn rơi lã chã, không biết là từ đâu, mũi, miệng hay từ cả hai nữa.

Sư tử sững sờ mất mấy giây không kịp phản ứng. Tiêu Chiến ngược lại không quản mình bị làm sao, lúc này nhanh nhạy hơn bao giờ hết, cầm lên bàn tay kia, bàn tay vừa va vào làm mình chảy máu. Săm soi cùng xoa nắn, thần thánh cao siêu mà hỏi ra một câu.

- Nhất Bác của anh có đau không?

Tức thì nước mắt của Vương Nhất Bác cũng không kiềm được mà rơi lã chã như những giọt máu đỏ tươi kia. Tiêu Chiến sao rồi, Cún thỏ của cậu làm sao chảy nhiều máu như vậy còn quan tâm người làm mình bị thương có đau không?

Tiêu Chiến chín chắn trưởng thành, hết lòng yêu thương Vương Nhất Bác đến mức hành động ngỡ ngàng nào cũng có thể làm ra.

Vậy mà Sư tử chưa kịp lớn này, đúng là như lời người ấy nói, vẫn thật trẻ con và ấu trĩ làm sao! Bản thân bồng bột nông nổi, chỉ vì chút hiểu lầm và tự ái nho nhỏ liền được đà lấn tới làm khùng làm điên. Để hậu quả bây giờ không ai khác, chính Cún thỏ lại phải gánh.

Thật đau lòng lắm thay!

Vương Nhất Bác bây giờ mới bừng tỉnh mà lấy giấy ăn sạch chấm hết đống máu nhoe nhoét xung quanh và cầm dòng máu đang chảy dài lại.

- Em không đau, anh phải biết lo cho mình chứ, máu đã rơi nhiều thế rồi.

- Anh cũng không đau, không sao mà Nhất Bác.

- Cún thỏ ngoan, để em xem, sau này sẽ không tức giận với anh nữa.

- Anh thật sự không phải con nít mà. Tiểu Thất cũng không cần dỗ dành tới thế này đâu.

- Thương!

Cún thỏ lúc trước còn giả vờ mạnh mẽ để Sư tử không phải quá lo lắng, nghe đến chỉ một chữ "Thương", nước mắt cũng lại chảy ra.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chuyển qua khóc dữ dội như vậy, lại càng thêm cuống quýt, tay còn dính máu cứ thế đưa lên lau nhẹ giọt lệ bên má, làm vệt máu nhòe dài thêm một đường đỏ rộ, cuối cùng khiến Cún thỏ trông càng khổ sở hơn vô vàn.

May sao máu từ trên mặt Tiêu Chiến cũng đã ngừng chảy, Vương Nhất Bác mới thở phào được một chút. Ra là lúc trước mu bàn tay cậu hất vào đúng cánh mũi của Cún thỏ, áp lực dồn đến quá lớn, mới làm anh cậu bật chảy máu cam. Thêm cả răng thỏ đôi khi thật vướng víu, động chạm mạnh một cái, liền vập hẳn vào môi dưới làm máu chảy tràn. Thế nên mới chỉ vì một hành động mà đã khiến máu lại chảy nhiều quá thế.

Nhưng hiện tại tốt hơn rồi, mũi nhét giấy vào đã ổn, vết thương trong miệng cũng không quá rộng và sâu. Có điều Vương Nhất Bác nhìn gương mặt lem nhem đỏ hồng ấy kiểu gì vẫn thấy thật ủy khuất và đáng thương. Không nhịn được mà hôn nhẹ lên bờ môi sưng mềm đỏ mọng. Khổ thân Cún thỏ quá đi.

Chỉ muốn đánh thật đau thật mạnh vào cái tay gây ra tội lỗi, nghĩ là làm, Vương Nhất Bác thực sự lấy tay bên trái đánh vào tay bên phải, điệu bộ nhìn buồn cười hết sức.

- Đánh vào cái tay hư làm Cún thỏ của em bị đau này.

Buồn cười đến vậy nên đúng là đã làm Tiêu Chiến trở lại cười rạng rỡ, tay thì nắm chặt để lên trên bao lấy cái tay phải kia.

- Xem em có giống như đang dỗ trẻ con không?

- Dỗ trẻ con thì làm sao, chỉ cần Cún thỏ vui. Cho anh tự quyết, muốn trừng phạt em thế nào cũng được. Nhưng hứa sau này không được đi quá xa khỏi tầm mắt em biết chưa?

- Anh bị đau đây nè, muốn trừng phạt em còn cần phải có điều kiện nữa sao?

- Đúng thế! Không được đi xa! Không được thân cận với người khác! Không được cười ngọt ngào với người ta! Tiêu Chiến chỉ có Vương Nhất Bác thôi, được không?

- Nghe em là được chứ gì. Ấu trĩ!

- Được rồi, giờ cho anh tự chọn cách trừng phạt em. Đã nói rồi, thế nào cũng được. Vương Nhất Bác này kể là cả tính mạng cũng giao ra cho Tiêu Chiến...

Sư tử nói gở như thế, làm Cún thỏ phải vội giơ tay ra bịt miệng cậu lại.

Sau đó... tay cầm lấy chai tương ớt và lọ hạt tiêu gia vị trên bàn, Tiêu Chiến một đường dốc thẳng vào miệng. Tiếp tới không để ý đây là nơi nào, ghì sát khuôn mặt Vương Nhất Bác lại gần, để cho môi lưỡi giao hòa thật sâu. Cho đến khi hai người cùng ho khù khụ và hắt xì liên miên mới thôi.

- Không cần tính mạng, chỉ cần em cùng anh nuốt hết đống tương ớt cùng tiêu cay này. Đắng cay ngọt bùi, sau này chúng ta cùng nhau trải qua được không?

- Cùng...khụ...nhau...trải...hu...qua!

Vương Nhất Bác vẫn chưa thể ăn cay đến tầm của dân Tứ Xuyên chính gốc, hiện tại mặt đỏ bừng, nước mắt lại càng ào ạt rơi tợn hơn lúc trước tới cực kì khốn khổ.

- Nhất Bác không cần phải sung sướиɠ quá rồi khóc nhè nhòe nhoẹt như thế đâu.

- Cún thỏ quá đáng! Cũng biết tra tấn người khác lắm, chọn được hình thức trừng phạt độc đáo đến vậy. Nhưng miệng anh Chiến vừa tổn thương, là trừng phạt em hay là trừng phạt cả chính mình đây.

- Không hề gì, chỉ cần em đau khổ! Hahaha.

- Không muốn anh phải xót xa, còn em thì phải đau khổ. Chúng ta đều phải thật vui vẻ chứ.

- Vậy là Nhất Bác không muốn trải qua "đắng cay" với anh, chỉ thích ngọt bùi?

- Muốn! Đương nhiên muốn, tất cả đều được, kể cả là có đau khổ hơn thế này gấp vạn, chỉ cần được ở bên anh, em sẽ chấp nhận. Chắc chắn thế! Cún thỏ yên tâm chưa?"

- Yên tâm rồi, Nhất Bác nói thì anh sẽ luôn luôn yên tâm.

Tiêu Chiến lúc này lại là người đưa tay lên lau khô những dòng nước mắt của Vương Nhất Bác. Không khóc, đúng là không khóc, chỉ là rơi lệ thôi. Rơi lệ vì những gia vị trong cuộc sống riêng tư của hai người phải trải qua. Rơi lệ đúng là vì hạnh phúc lúc nào cũng đầy ắp khi được ở bên Cún thỏ cưng yêu.

- Lần này là anh chủ động tạo nên nụ hôn kì dị. Vậy em đếm đi.

- Bingo + 1! Nụ hôn kì dị có tương ớt và tiêu cay! Nhiều quá rồi, em không biết là nụ hôn thứ bao nhiêu nữa.

- Vậy bí mật, anh không tiết lộ cho em biết chúng ta đã sở hữu bao nhiêu cái này đâu. Cố mà nhớ lại đi.

- Lừa anh đó. Em tất nhiên phải nhớ. Lúc nào có thời gian chúng ta thử đếm lại xem có khớp nhau không nhé.

- Được thôi. Sau này em phải cùng anh tạo thêm thật nhiều thật nhiều nụ hôn kì dị nữa. Hứa nhé!

- Nghe Cún thỏ! Hứa!

- Yêu em!

- Em cũng yêu anh!

....