Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Hai người đưa nhau đi trốn.
Đây là một phần lớn lý do để làm nên tựa đề câu chuyện này: Thiêu Thân Cháy Sáng.
Bởi vì thiêu thân chỉ biết mù quáng thôi, trong mắt chỉ có ánh sáng là duy nhất.
Vì mù quáng nên không biết đúng sai.
Vậy nên có thể vô tình bước vào hố sâu không thể quay đầu. Cũng có thể phải trả giá thật đắt.
Không bàn đến tình yêu của hai anh em, vì trong đây, tôi muốn gửi gắm vào câu chuyện của họ một lý tưởng tôi xem là cao cả, lại hết mực chân thành. Yêu nhau, sống trọn vì nhau.
Nhưng mục đích của phần "Ngoài lề: Tâm sự tuổi hồng" này lại không phải nhắc tới chuyện tình yêu kia.
Tự dưng, muốn bàn một chút về chuyện tình yêu bên ngoài cuộc sống.
Nhân hôm bỏ trốn của hai anh em, cũng vì độ tuổi độc giả của truyện từ 13-25 có tới 45% (chưa kể 30% người set riêng tư), độ tuổi mà phần lớn đều chưa lập gia đình nên tôi sẽ nhiều lời.
Tôi không quá già, không quá khôn khéo để đưa ra lời khuyên, lời tư vấn cho bất kì ai trong đây, nhưng mà cũng không phải quá non nớt chưa có gì trong tay, hơn 25 lại chưa tới 30, thế nhưng vẫn có kinh nghiệm cho riêng mình. Rất rất muốn chia sẻ tí ti, mong mọi người không phiền.
Ừm, nói thế nào đây! Vấn đề trinh tiết vốn là tế nhị làm sao! Hôm nay tôi lại muốn thẳng thừng nhắc tới. Vì chỗ tôi cũng không thiếu những câu chuyện các bé cấp hai yêu đương mù quáng, bị đồn "mất trinh", bị gọi là sa đọa "bỏ nhà theo trai"... Tưởng như độ tuổi làm chuyện đó dường như ngày càng sớm hơn thì phải. Ở hồi của tôi, khi đó tôi mới là thanh thiếu niên, khoảng hơn chục năm trước, sự tình có đỡ hơn một chút, nhưng không phải không có, vẫn nhiều, khá nhiều.
Tôi lại nghĩ, mấy bé đó, làm vậy có sai không? Có hối tiếc không?
Vì kết cuộc của những cuộc tình như thế thường không có hậu, con gái lại là người phải chịu tổn thương hơn cả.
Nhưng hẳn là lúc làm điều đó, đâu phải bé nào cũng nhận thức được mình sai, đều sẽ thấy là có cái lý của riêng mình. Là do mọi người đều không hiểu.
Giải nghĩa một chút, ai ai cũng là vì nhân sinh quan của bản thân mà sống.
Vậy đây tôi cũng muốn bày tỏ một chút nhân sinh quan chỉ của riêng tôi.
Mọi người vẫn nói "Không quan trọng! Đó chỉ là một lớp màng!" Nhưng kể cả có thế, vẫn không tránh khỏi thiên hạ người ta đánh giá nó hơn thế, nhất là xã hội phương Đông.
Tôi thì nghĩ như này, chúng ta không cần quan trọng thiên hạ nói gì, những lời nói ngoài tai chưa bao giờ là có giá trị. Mà đơn giản hơn, chúng ta nên tiếc cho chính chúng ta, phụ nữ chúng mình. Không phải tiếc rằng trinh tiết bị trao đi, mà nên tiếc rằng, trao đi không đúng người.
Thử nghĩ xem, đã trót trao cho ai đó, bùm một cái đến khi gặp được chân ái của đời mình, không có để trao nữa, thanh thuần duy nhất không thể dành cho người xứng đáng nhất, thật đáng tiếc biết bao!
Dù rằng không phải ai cũng gặp được chân ái, ngay cả khi người mình kết hôn cũng vậy, bởi tại trong xã hội này, nhiều khi đến tuổi thì đành chọn người tốt nhất để lấy, chứ cũng chẳng xuất hiện người yêu nhất bao giờ.
Nhưng mà so với con số tỷ lệ 83% mối tình đầu không thể kết hôn sau này (tôi đã đọc được số liệu ở đâu đó), đâu phải ai cũng tìm được chân ái nguyện hi sinh từ khi 18 (như tôi – hơi khoe tí), sau đó sẽ hạnh phúc đúng không? Vì vậy, chúng ta nên chăng vẫn là đợi chờ tình yêu đích thực? Không quá khó khăn, chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút...
Thế nhưng làm sao để biết đâu là tình yêu đích thực để mà trao thân? "Cái này tôi chỉ là một bé thỏ trắng mà thôi, tôi hông thể biết được á." Chắc là mỗi người sẽ tự có cảm nhận riêng.
Còn thì tôi xin góp một vài ý kiến để nhận biết đâu không phải là tình yêu đích thực, KHÔNG thể trao thân, tóm lại như sau:
1. Tự vấn xem mình đã tự nguyện chưa? Vì phần nhiều các cô gái bị mất "trinh" vì nghe bạn trai dụ dỗ, năn nỉ, ép buộc... lâu ngày. Thường trá hình treo kiểu "Em không cho là không yêu anh rồi." "Yêu thì phải dâng hiến." "Làm cái đó không đau, rất sướиɠ." Bla bla... Mưa dầm thấm lâu, đành nhắm mắt đưa chân. Chứ thực ra nhìn lại thì: lúc đó mình chưa và cũng không hẳn muốn trải qua.
2. Tự vấn xem mình có sẵn sàng bỏ được những thứ quan trọng đối với bản thân như sở thích, học hành, công việc, gia đình để chạy theo người đó không. Vì khi trao thân các cô gái thường lén lút, giấu tất cả nên bề ngoài xem như chẳng phải đánh đổi gì cả. Thật ra, khi đó cũng không nghĩ quá quan trọng, vậy nên mối quan hệ đó chỉ nhẹ tựa lông hồng. Sai lầm, quá sai lầm vì tưởng rằng bỏ được tất cả. Còn trường hợp bỏ nhà đi luôn, trẻ người non dạ, không bàn đến, thường thì dăm ba ngày hết tiền đều sẽ về. Theo tôi, nếu không vì người ấy mà bỏ đi được cái tôi của bản thân thì ắt mối quan hệ đó sẽ không bền chặt, sẽ vĩnh viễn không chạm tới được nấc thang cuối cùng của sẻ chia.
3. Tự vấn xem mình có sẵn sàng cùng với người này xây tổ ấm, lập gia đình, làm vợ, làm mẹ? Đối với tình yêu học sinh, hẳn là không rồi, nên chưa thể trao thân độ tuổi đó đâu nhé. Các bé sai lầm vậy mới có chuyện, trong cuộc tình, con gái thì nghỉ học trở thành mẹ đơn thân khi chưa đầy 18, còn con trai thì lại tung tăng đến trường, yêu đứa khác, lao vào tình yêu mới, quên bẵng tình yêu cũ và con thơ ở phía sau.
4. Cái cuối cùng hơi máu me chút. Tự vấn xem mình có hi sinh thân mình vì người đó được không? Ví như trong khoảnh khắc ô tô lao tới có dám đẩy người đó ra, mình ở lại, có thể bị xe tông, người đó chuẩn bị bị đâm một dao, mình quyết định ra đỡ hay người đó hỏng thận, mình chia cho một quả, v.v Đương nhiên cái này hơi toxic một tý, nên tùy mọi người, không bắt buộc cần có nha.
Tổng hợp lại, nếu thỏa mãn được những điều trên, các bạn hãy từ từ bình tĩnh đắn đo thêm rồi mới trao thân nhé!
Còn đương nhiên, chẳng ai cấm một cô gái "mất trinh", chỉ đơn giản vì một lý do duy nhất là YÊU!
Trên đây là những tản mạn suy nghĩ của một cô Au hiền hòa, lạc quan, không khẳng định đúng sai, cũng không áp đặt cho ai. Nếu mọi người kiên nhẫn đọc được đến dòng cuối này, xin cảm ơn, tham khảo chút đi nhé!
Ahaha! Còn các chị các mẹ lớn tuổi, kinh nghiệm đầy mình hơn em ơi, em biết ở đây có nhiều người lắm đấy, đọc được mấy lời lộng ngôn này thì đừng cười em. Tại cứ có thôi thúc muốn tỏ bày tâm sự với các bé đó mà. Đọc vui đi mọi người.
Câu cuối, nhấn mạnh thêm một lần. "Nếu không trao được thứ quý giá nhất cho người mình yêu nhất, bạn sẽ thật sự luôn luôn tiếc hận khôn nguôi."
Cả nữa, các bé đọc truyện đừng bắt chước bỏ trốn như hai anh em, bởi tại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong Thiêu Thân Cháy Sáng này, không ai tiếc hận đâu vì mù quáng trao đúng người rồi! ^^
Kết có hậu! Sao không trao? Phải trao!
(Ví dụ minh họa thôi :D )