Pháo hoa vừa tắt, góc khuất dưới mặt bàn, Vương Nhất Bác bấm ngón tay vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, miệng thì thầm mấp máy ra hiệu "Đi theo em!"
Chỉ chờ có thế, Tiêu Chiến vội rảo bước nhanh chân theo sau bạn nhỏ, mặc kệ cho Venus dẫn mình đi đâu, Mỹ nhân cũng sẽ đi cùng. Bởi Tiêu Chiến tin tưởng vào Nhất Bác của anh dù có làm gì thì sẽ luôn muốn anh hạnh phúc.
Băng qua khoảng sân đông người, đi về hướng trung tâm tòa biệt thự, ra là Vương Nhất Bác muốn dẫn Tiêu Chiến tham quan bên trong căn nhà.
Dùng hai tay mở ra hai bên cánh cửa dày nặng chạm trổ hoa văn phương Tây cầu kì, vừa bước chân vào, Vương Nhất Bác đã nắm chặt lấy đôi bàn tay thon dài của Mỹ nhân, kéo anh một đường chạy qua sảnh chờ ở chính giữa nhà. Vì chạy quá vội nên nhà thiết kế Tiêu mới chỉ có thể đánh giá sơ lược về kiến trúc Tân cổ điển của căn biệt thự thế này.
Căn phòng đầu tiên mọi người nhìn thấy khi vào nhà sẽ không phải phòng khách, mà là sảnh chờ rộng thênh thang, phòng này thường chỉ đặt các vật trang trí để tạo dấu ấn về phong cách của gia chủ mà thôi. Đó có thể là các vật quý hiếm có giá trị về mặt tinh thần với chủ nhân ví như các bức bình phong cổ, các bức tượng có lai lịch hay cây đàn piano sang quý...
Tiếp đó, đập vào mắt khách đến nhà sẽ là khung cầu thang đồ sộ cân xứng ở hai bên, người trong nhà nếu muốn về phòng mình có thể trực tiếp bước lên là tới nơi. Toàn bộ không gian sinh hoạt chung như phòng khách hay nhà bếp sẽ mở ra ở đằng sau sảnh chờ. Kiến trúc như thế tạo nên không gian riêng tư, đẳng cấp tuyệt đối mà không phá vỡ đi thế cân bằng của ngôi nhà. Thiết kế kiểu này thì diện tích phải đủ to, tiềm lực của chủ nhân biệt thự phải đặc biệt mạnh thì mới có thể đáp ứng được.(Là kiểu này)
Nhà đẹp như vậy mà chẳng hiểu sao Vương Nhất Bác không để Tiêu Chiến có một giây dừng lại ngắm nhìn, cứ thế trực tiếp kéo anh chạy phăm phăm lên cầu thang phía bên tay trái mà ước chừng chiều ngang phải rộng hơn cả hai mét.
Lúc này Tiêu Chiến lại bị thu hút bởi những bức họa trên vòm căn nhà. Trải dài khắp trần là những hình ảnh La Mã cổ xưa cùng thần thoại Hy Lạp hoa mỹ được chiếu rọi lung linh lóa mắt bởi chiếc đèn chùm tráng lệ kéo dài từ mái vòm tầng hai xuống sát đỉnh cầu thang. Bất cứ người nào tới đây hẳn sẽ đều phải chú ý tới chi tiết tinh tế này, nó làm người ta tưởng tượng như đang lạc vào một nhà thờ châu Âu cổ kính, hoa lệ.Đi quá nhanh, lại không chú ý nhìn đường, Tiêu Chiến vì thế mà vấp vào tấm thảm trải sàn lót khắp sàn cầu thang, may mà có đôi bàn tay cứng chắc níu giữ, có bờ vai to lớn của bạn nhỏ để anh tựa vào nên mới tránh được một vố ngã đau.
- Nhất Bác này! Lúc nào cũng gấp gáp, muốn cho anh mất mặt, ngã ngửa ở đây không dậy nổi phải không?
Tiêu Chiến không kiêng dè mà trách yêu bạn nhỏ của anh nhưng trong lòng không phải lại đang vui vẻ đến quên trời đất đó sao, cả gương mặt rạng ngời quả thật không giấu nổi.
- Bảo là đi theo em mà.
Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến đến hành lang rộng rãi sáng trưng ở tầng hai, đi tới một căn phòng ở tận cùng thì không ngần ngại nhập mật mã trước mặt Mỹ nhân rồi bước vào. Tưởng là một mật thất bí ẩn nào đó, ra là không phải, bởi tại bất cứ căn phòng nào trong ngôi biệt thự vừa cổ điển vừa tân tiến cũng có những hộp để bấm số thế này.
- Giới thiệu với anh Chiến, đây là phòng em! Thế nào? Đẹp không?
- Của Nhất Bác, cái gì chẳng đẹp.
Nói lời lọt tai khen bạn nhỏ, Tiêu Chiến chẳng lúc nào phải xấu hổ đâu. Làm Vương Nhất Bác bên kia lại cũng cười ngốc luôn rồi.
Vẫn là phong cách tân cổ điển phù hợp với căn nhà, nhưng phòng của Vương Nhất Bác lại có chút khí chất thanh lãnh mà năng động. Điểm nổi bật nhất chính là chiếc tủ kính trong suốt cao tới tận trần nhà, trong đó bày toàn bộ chiến tích của Venus Vương Nhất Bác, có đầy đủ cup của các bộ môn bạn nhỏ ưa thích như là trượt ván, nhảy hay đua xe đạp, còn có cả hằng hà sa số các mô hình lego đủ mọi kiểu dáng kích thước, từ motor đua, đến siêu xe thể thao, nhà kiểu lô cốt... tất cả đều là phiên bản giới hạn chú trọng đến từng chi tiết giống y như đồ thật. Thậm chí Vương Nhất Bác còn mang ra một hộp Lego mới nguyên, chưa bóc ni lông to bằng cả nửa người ra khoe với Tiêu Chiến, bảo rằng chỉ mới mở bán ở Mỹ, may là có người trong tập đoàn đi công tác bên đó mua về cho làm quà sinh nhật sớm.
Trên đầu chiếc giường uốn lượn làm bằng da bóng loáng, thậm chí còn treo cả mũ bảo hiểm xanh lá họa tiết có một không hai, đủ hiểu Vương Nhất Bác ưa thích cảm giác mạo hiểm chinh phục đường đua như thế nào.
Cuối cùng vẫn phải kể đến chiếc kệ ti vi đối diện giường ngủ kia. Không nói tới ti vi cỡ đại thời thượng nhất, ở bên dưới nó là một dàn âm thanh hoành tráng như trong rạp hát, có loa, âm ly, mic, bộ chỉnh âm v.v Hằn là bình thường chủ nhân căn phòng hay thể hiện giọng ca lắm. Tiêu Chiến đã từng nghe rồi, bạn nhỏ của anh giọng siêu ấm, hát siêu hay, sau này anh phải năn nỉ Vương Nhất Bác hát cho anh nghe nhiều lên mới được.
Ngoài ra còn có vô vàn băng đĩa phim cùng các loại tay cầm game của các hãng, cái gì Vương Nhất Bác cần, đương nhiên đều sẽ có, ba Vương mẹ Vương thực là chiều đại thiếu gia này quá đi.
... Nhưng mà, trọng điểm là đây!!!!!!!!
Ngay phía trên chiếc kệ phong phú các thể loại đồ đó là duy nhất một khung tranh sơn son thếp vàng, rực rỡ lóe sáng được treo nổi bật trên nền giấy dán tường trắng xám cao cấp. Bên trong lại chỉ là một bức chân dung vẽ chì đơn giản. Từ vị trí người nằm, chỉ cần đưa mắt thẳng sang, lúc nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh này trước tiên. Đây mới chính là thứ Vương Nhất Bác yêu thích nhất trong căn phòng này.
... Là bức họa Mỹ nhân vẽ tặng Venus vào hôm đầu mùa hạ nào đó!
- Vương Nhất Bác! Tự luyến! Em là tên siêu siêu tự luyến!
Vương Nhất Bác đột nhiên kéo Tiêu Chiến lại gần, cậu bắt lấy chính xác đôi môi của Mỹ nhân mà hôn chụt một cái.
- Chẳng phải vì cuồng anh sao?
- Em tự ngắm mình còn nói là vì anh.
- Nhưng đây là tranh anh Chiến vẽ, em thích lắm!
Tiêu Chiến nghe thấy thế thì mặt cũng chuyển màu đỏ lựng, mà chẳng để anh có thời gian suy nghĩ mông lung, Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống giường, nắm lấy tay kéo mạnh rồi ôm ghì Mỹ nhân của cậu vào lòng. Chẳng biết từ bao giờ đã lấy ra ở đâu cuốn album ảnh dày cộm, được đóng gáy gọn gàng, thẳng thớm.
- Cho anh Chiến xem ảnh em hồi bé này.
Tiêu Chiến mắt sáng lên, hí hửng tựa vào ngực Vương Nhất Bác mà giở từng trang album. Trong đây đều là ảnh của bạn nhỏ, có chụp một mình, có chụp với ba mẹ, chụp với họ hàng, bạn bè ... Lại còn được sắp xếp quy củ theo độ tuổi nữa.(Mẹ Nhất Bác ở ngoài không liên quan đến thiết lập tính cách trong truyện. Xin đừng áp đặt. Cảm ơn nhiều.)
Tấm ảnh đầu tiên là hình một cậu bé mặc áo đỏ má còn phính sữa, đôi mắt sáng trong, Tiêu Chiến vừa nhìn thấy đã reo lên.
- Woa! Bé con nhà ai mà kháu khỉnh quá nè, đây là năm 1997, em còn chưa đến một tuổi ha, còn anh thì đã vào lớp một. Nhất Bác à, nếu mà chúng ta gặp nhau khi đó, anh còn có thể bế em lên!
- Tiêu Chiến! Dẹp ngay cái suy nghĩ quái quỷ đó lại.
- Hi hi, còn đây là mẹ và Nhất Bác này, mẹ và em giống nhau, đều đẹp cả. Muốn véo cái má sữa quá.
- Anh cứ liệu mà xem, cấm cho nói lung tung.
- Ôi mặc cả bộ xanh lá cơ, bé mà đã bắt mẹ mua quần áo đẹp rồi nè. Tay thì cầm snack, tay thì giơ cao. Ôi Nhất Bác dễ cưng hơn bây giờ nha.
- Tiêu Chiến! Cứ chờ đến ngày em thấy được ảnh hồi bé của anh! Đợi đó!
Vương Nhất Bác đã có lòng tốt, rất ngoan ngoãn muốn chia sẻ một khoảng thời gian trong đời khi Tiêu Chiến không ở bên, vậy còn bị anh lớn, cậy nhiều hơn sáu tuổi mà cà khịa không ngừng.
- Woaaaaa! Quá ngầu! Còn bé thế mà Nhất Bác đã dám cưỡi hổ rồi, là hổ thật sao?
Cuối cùng cũng có một câu Tiêu Chiến có vẻ nghiêm túc mà ngợi khen bạn nhỏ. Nhưng mà Vương Nhất Bác khoan đừng vội mừng, hãy nghe câu tiếp sau đã.
- Lúc mấy tuổi còn bạo dạn thế, bây giờ mười mấy tuổi lại chỉ có thể cưỡi thỏ thôi. Có muốn anh hô biến thành hổ cho em cưỡi không nào.
- Không dám đâu! Tiêu Chiến!
Đến lúc này không thể định thần nổi nữa, Vương Nhất Bác xoay 180 độ làm ra tư thế hết sức mờ ám, thỏ nhỏ to gan rốt cuộc cũng đã bị đè xuống dưới mặt đệm êm. Cái tội dám trêu chọc sư tử này.
- Hổ thì em sợ lắm! Nhưng không phải lúc này!
Nói xong Vương Nhất Bác chợt cúi xuống tục hôn ngấu nghiến Mỹ nhân đang vùng vằng chống chế.
- Đây là để bịt lại cái miệng xoen xoét không biết điểm dừng này!
Tiêu Chiến cũng chỉ có thể đảo mắt cảnh cáo, môi thì vẫn bị giam lại, khó khăn lắm mới thoát ra được mấy lời.
- Đang ở trong nhà em đó, mọi người hãy còn ở ngoài.
- Chính vì ở nhà em, rất đông người ngoài kia nên mới càng phải làm anh đó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm biết không?
- Vương Nhất Bác, liêm sỉ còn hay đã mất?
Vương Nhất Bác mặc kệ, đưa tay lần xuống, bóp rất mạnh mông mềm ai kia, miệng lại ghé sát bên tai Mỹ nhân mà sắc đỏ đã lan tràn xuống cổ, dịu dàng thổi gió.
- Vậy làm nhẹ nhàng thôi, anh Chiến có biết, đã bao nhiêu giây phút em mơ tưởng về anh, khao khát được hϊếp đáp anh trên chiếc giường trong căn phòng này rồi đi?
- Nhất Bác, đừng nói nữa được không?
Tiêu Chiến càng nói, Vương Nhất Bác lại càng đối nghịch thêm, cậu đưa lưỡi liếʍ lấy vành tai yêu kiều nóng rực, phả hơi nóng vào đó khiến Mỹ nhân dưới thân phải rụt cổ lại đề phòng. Mới qua một thời gian mà kỹ thuật chơi đùa người dưới thân của Vương Nhất Bác quả thật không thể xem thường đâu.
Giờ phút này Venus cũng không ngần ngại chi nữa mà lột ra quần ngoài của Tiêu Chiến, lột luôn cả lớp quần trong, làm lộ ra sủng vật của Mỹ nhân bây giờ cũng đã cương đến cứng ngắc.
Làm dancer, có lẽ Vương Nhất Bác rất giỏi phân thân, một tay cậu tuốt lấy tính khí của đối phương, tay còn lại thì vẫn đường hoàng với tới ngăn kéo bên cạnh đầu giường, ra là với lấy gel bôi trơn để có thể trơn tru hành sự.
- Nhất Bác à, sao đến ở đây cũng có cái này?
Tiêu Chiến mềm yếu phát ra tiếng nói chống chế cuối cùng, nhưng thực tâm thì đã ngầm cổ vũ cho hành động của sư tử rồi.
Đã khăng khít cả tháng trời, lúc này hai người đã vô cùng hiểu cơ thể của nhau. Chỉ cần có đẫm bôi trơn, Vương Nhất Bác liền thuận thế không một cản trở nhét cự vật của chính mình vào trong hậu huyệt nóng ấm của ai kia. Cậu đem toàn bộ nhiệt thành cùng vọng tưởng thanh xuân ra vào gửi gắm trên thân thể nở rộ ấy. Cúc hoa của Mỹ nhân thì một mực phối hợp co thắt hút vào thật sâu. Tất cả đều là say mê không lối thoát.
Tiêu Chiến ban đầu còn nén lại yêu thương trong cổ họng, cố gắng không để phát ra một âm thanh da^ʍ mỹ nào. Sau một hồi bị Vương Nhất Bác làm cho chìm trong du͙© vọиɠ thì thiết lập xinh đẹp bắt đầu phá kén bước ra, tiếng rêи ɾỉ tỉ tê dần dà bộc phát bên đầu môi, càng lúc càng dày, càng lúc càng lớn hơn nữa.
Thấy thế Vương Nhất Bác cường hãn lấy tay bịt chặt miệng Mỹ nhân lại, họng lại phát ra âm thanh trầm đυ.c hút hồn mà cuốn lấy bên tai người dưới thân.
- Tiêu Chiến, anh ngưng thần nổi không?
- Ưʍ...ư... Tại sao phải thế? Không phải Nhất Bác luôn muốn nghe tiếng anh rên ư?
- Biết đây là ở đâu không? Vậy mà vừa nãy ai còn giả vờ ngại ngùng cơ đấy. Sao? Cún thỏ của em lộ nguyên hình tiểu yêu tinh rồi chứ gì?
- Thì tại lúc đó chưa vào chính sự nên kìm nén được mà.
- Vậy bây giờ bảo bảo cố gắng lên, để em xem, Tiêu Chiến còn kìm nén được thế nào.
Vương Nhất Bác dứt mạnh hạ thân ra, bất chợt bế bổng Tiêu Chiến lên, dặn anh bám chắc vào cổ mình, lúc đi sát tường vẫn còn tinh thần mà từ bảng điều khiển tổng tắt đi ngọn đèn led chói lóa, bật lên ánh đèn ngủ vàng cam mờ ảo, ấm áp.
Là dụng ý gì đây???
Chính là vì Vương Nhất Bác đã đi một đường tới bên cửa sổ. Căn phòng của quý tử độc nhất trong nhà, đương nhiên phải được ưu ái. View đẹp khỏi nói, tầm nhìn thoáng đãng bao quát trọn bể bơi mát mẻ cùng khu vườn ngập tràn sắc màu dưới kia. Nhưng mà lúc này, nói là bế Tiêu Chiến tới đây để cả hai cùng ngắm cảnh thì có đánh chết cũng không tin nổi.
Vương Nhất Bác cứ như chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, đã từng mộng tưởng hoan ái này biết bao lần trong đầu thì phải. Sư tử lưu luyến thả Cún thỏ của cậu xuống, vỗ một cái vào mông vểnh non mềm, Mỹ nhân tức khắc hiểu ý mà quay ngược người lại. Ép sát mặt vào cửa kính, bờ mông khiêu gợi tức khắc cong lên, chỉ chờ người phía sau thô bạo chiếm lấy. Chỉ muốn cuốn vào nhau với tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, chọc tới nơi sâu nhất, đem lại kɧoáı ©ảʍ lớn lao nhất.
- Chơi kiểu doggy chôn chặt trong mông mềm thỏ trắng, đặt cho anh cái tên Cún thỏ! Chẳng phải phù hợp lắm sao?
Vương Nhất Bác nói xong không báo trước liền thúc một cái thật mạnh vào trong tiểu huyệt nhạy cảm kia, cuồng dã như không kiểm soát nổi mà đỉnh lộng cao trào. Hai tay bóp chặt lấy eo thon Mỹ nhân, mượn lực mà đẩy đưa ra vào, vận động mạnh bạo cường độ cao khiến khuôn mặt Vương Nhất Bác cũng đỏ bừng lên. Tiêu Chiến thì bị siết eo, hạ thân bị vò nát tới mức chỉ có hình dung bằng cụm từ: Hoa cúc nở rộ.
Cứ thế, cứ thế, bất chợt Vương Nhất Bác buông một tay đang nắm eo ra, vỗ đốp một cái vào mông Mỹ nhân đang tập trung hưởng thụ, làm Tiêu Chiến phải chịu đau mà giật mình kêu lên.
- Aaaaaaaaa!
Vương Nhất Bác phản ứng cực nhanh, lấy bàn tay to lớn vừa vỗ mông di chuyển bao trọn khuôn miệng non tơ, bịt chặt lấy để Mỹ nhân dâʍ đãиɠ không thể phát ra tiếng kêu nào nữa.
- Im miệng! Anh Chiến chịu đựng chút đi.
Tiêu Chiến cố giằng bàn tay như sắt thép kia ra. Có một kẽ hở liền ỉ eo vặn hỏi.
- Vương Nhất Bác từ khi nào gan thỏ đế như vậy a? Anh mới là thỏ. Anh không sợ, em sợ gì chứ?
- Để xem ai sợ ai...
- Dưới đó tiếng nhạc to như vậy, to như vậy mà.
Mặc kệ Cún thỏ nhỏ tiếng bao biện, Vương Nhất Bác càng thúc vào hăng say hơn, lực tay vỗ mông lại gia tăng thêm, làm Mỹ nhân phải hít sâu dồn dập.
- Ưʍ...ưʍ. Nhất Bác à, xin em nhẹ chút...
Tiêu Chiến cả người lâng lâng không kiềm tỏa nổi xúc cảm bèn van vỉ mềm yếu. Vương Nhất Bác năm ngón tay đang mân mê sườn má Mỹ nhân, lại mặc nhiên vói từng ngón vào trong miệng thỏ đỏ hồng. Giữ nguyên trong đấy, lát sau liền càn quét khoang miệng ướt nước, ngón tay thô dài mặc kệ mọi thứ mà ra vào liên tục.
Tiêu Chiến cũng hết sức phối hợp, không quản ở đó còn dính đầy bôi trơn lúc trước mà mυ'ŧ liếʍ say mê. Lúc này anh chỉ cảm thấy vị dâu tây ngọt ngọt thơm ngon nơi đầu lưỡi. Vương Nhất Bác cao lãnh cool ngầu là thế mà lại dùng vị dâu tây! Không biết là mua cái này lúc nào, trước nay gần gũi chưa từng ngửi thấy. Phải chăng như sư tử con vừa nói, những ngày đầu vừa gặp đã mộng mơ đè mình dưới thân rồi sao? Không có kinh nghiệm, ngại ngùng bèn mua vị dâu tây thủ sẵn tại chỗ này, đến bây giờ mới có cơ hội lấy ra dùng? Venus của Mỹ nhân ngọt ngào thế đấy, cũng y như cảm thụ của anh về tình yêu của hai người.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến càng cuồng si ước nguyện cống hiến, cánh môi ướŧ áŧ hoang dại chu lên rồi lại hút vào, kích động trào dâng mà bú sâu chùn chụt. Đôi lúc còn nhả ra mà thè lưỡi liếʍ từ đầu tới cuối ngón tay dài kiêu hãnh. Chỉ là ngón tay thôi, cũng không phải sủng vật dưới hạ thân, ai có thể hiểu Mỹ nhân đã cao hứng tới mức nào mà áp vào hành động lăng loàn, thuần thục chỉ thường xảy ra ở nơi trọng yếu như thế. Quen thói nhiệt tình nhả nước liên tục, mυ'ŧ tới nước miếng cũng chảy tràn cả ra khóe miệng, thành dòng rơi xuống yết hầu ẩn hiện kia rồi.
Giờ đây căn phòng không còn vang lên tiếng kêu van thảng thốt nữa, thay vào đó là tiếng phập phập đều đặn của động tác nguyên sơ, xen lẫn là tiếng động lả lơi của ngón tay cùng khuôn miệng hợp thể.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên đúng lúc đang cao trào kịch liệt!
_________________________
Mọi người không ngờ sẽ lòi ra một chương H ở đây phải hông? Lần đầu về ra mắt gia đình npy mà trớt quớt quá à! Ngại ngùng, ngại ngùng rồi! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếp sau, ngày mai tôi sẽ đăng sớm.
Dạo này viết đến đâu đăng đến đó nên ngắt chương có hơi không liền mạch như ý muốn. Cũng tại định chốt sớm trong chương nhưng viết dài quá cơ. Xin lỗi mọi người vì ngắt chương giữa đoạn H kịch tính aaaaa!
Hiện tại tôi chuyển qua viết truyện trên máy tính, không ngờ tốc độ gõ chữ cũng kha khá, chương nào chương nấy cứ gọi là dài hẳn ra :)) Với lại bây giờ cũng không có điều kiện mỗi ngày đều lên Facebook đăng chương mới PR tác phẩm nữa, người đọc cũng thưa hơn thấy rõ. Vậy nên mọi người ai còn ở đây thì bình chọn để cổ vũ tinh thần cô author chăm chỉ nào!