Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 32: Sinh thần mười bảy

Thời gian trôi, bây giờ đã là đầu tháng 8, tháng này có một ngày hết sức quan trọng đối với Vương Nhất Bác, không gì khác chính là ngày sinh nhật.

Trước đúng mấy tiếng là bước qua sinh nhật, tối mùng 4 tháng 8, Vương Nhất Bác mới ôm lòng hồi hộp mà quyết định nói cho Tiêu Chiến biết. Nghĩ bụng sát giờ như vậy, không biết anh thỏ có kịp chuẩn bị kinh hỉ gì chúc mừng sinh nhật mình hay không?

- Ngày mai sinh nhật em rồi đó. Liệu mà lựa quà tặng em, không làm em vừa ý thì biết tay!

- Ôi ôi Nhất Bác à! Là vậy sao? Ừm ... xem nào! Ngày mai anh nấu một nồi lẩu cay Trùng Khánh chúng ta cùng ăn chúc mừng sinh nhật em. Tuổi mới ăn lẩu cay để năm mới phát triển bùng cháy lên, được chứ?

- Đừng đùa! Thật không có thành ý.

- Cũng sắp đến sinh nhật em rồi, gấp như vậy, tối nay ngủ sớm mai dậy rồi hẵng tính được không?

- Ai cho anh ngủ sớm, chúng ta cùng nhau làm đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ mới thôi, em muốn đón sinh nhật tuổi mười bảy theo kiểu trâu bò như vậy đấy. Nghe em!

- Nhất Bác, bây giờ mới tròn mười bảy tuổi, mà liêm sỉ có còn hay không.

- Ưm ... không còn.

Lời vừa nói ra đến miệng thì Vương Nhất Bác tay đã không an vị sờ nắn, lưỡi đã xộc vào miệng Mỹ nhân của cậu rồi. Tiểu gia hoả vẫn luôn nóng vội, không chờ đợi được là thế đấy.

Tuổi trẻ sức lớn, từ hồi hai người khám phá đến bước cuối cùng kia, mỗi ngày đều làm, một lần không đủ, có ngày còn làm đến hai, ba. Nhất là những ngày cuối tuần thư thái, thong thả.

Như đêm nay cũng vậy, thật sự là thong thả, thư thái, hơn nữa lại là sinh nhật sư tử, cậu ta lại càng có cớ đè Mỹ nhân ra mà làm suốt đêm. Quả thật đêm đen sinh nhật mờ mờ ám ám trải qua với người yêu cũng là vui thú riêng.

Vừa mới làm một lần, cùng nhau xối nước qua loa, Vương Nhất Bác đang lúc định làm thêm hiệp nữa, bởi vì Mỹ nhân của cậu đã đang ngả ngớn trên giường, nằm nghiêng cho ráo nước thế kia, định lực nào chịu cho nổi.

Nhưng mà làm ai kia cụt hứng rồi, chưa kịp để sư tử háo sắc lại gần, Tiêu Chiến thân ảnh gợi cảm đang không một mảnh vải che thân đã nhanh chóng bật dậy, đi đi lại lại, tất tả thu xếp khắp căn phòng nhỏ xinh ấm cúng, không biết là định làm gì.

- Anh Chiến, ngoan! Đừng làm mất hứng thế!

- Sắp mười hai giờ rồi biết không? Bỏ cái suy nghĩ oái oăm làm nhau xuyên tới sinh nhật của em đi, sinh nhật phải đàng hoàng, trong sáng lên Nhất Bác.

- Ây dô, bây giờ dù sao cũng không kịp chuẩn bị gì đâu. Lúc nãy anh chẳng bảo để ngày mai hẵng tính rồi sao?

Mặc kệ Vương Nhất Bác thèm khát chống chế, Tiêu Chiến vẫn là đi bên này một tí, nhòm bên kia một tí. Chẳng mấy chốc trên tay giấu ra sau đã một đống đồ. Thỏ thỏ để hết túi giấy đựng đồ lên bàn, nhanh chóng bước tới tủ lạnh, kéo ra một hộp vuông lớn, hình dáng không thể khác được, chính là một chiếc bánh sinh nhật.

"E hèm ......."

10

9

8

7

6

5

4

3

2

1

"Chúc mừng sinh nhật Nhất Bác!"

Mắt to tròn vốn là hình dung về Tiêu Chiến nhưng trong tình huống này thực sự có thể chuyển sang để miêu tả Vương Nhất Bác rồi. Cậu nghển cổ nhìn sang bên này, ra là một chiếc bánh sinh nhật thật lớn có gắn hình Hoàng tử bé màu xanh lá, hình thù tinh tế tỉ mỉ. Chiếc bánh cỡ đại lớn tới mức có thể viết đủ cả hai dòng chữ dài.

"Tiểu vương tử 17 tuổi của anh là tuyệt nhất.

Yêu Nhất Bác nhất trên đời!"

- Anh thật sự thật sự nghi ngờ khả năng sau này làm lão công của Nhất Bác đó. Chiếc bánh lớn như thế anh mang về nhà từ chiều, để trong tủ lạnh lù lù ra đó mà em không hề biết. Ra là chưa chịu dọn dẹp rửa bát, lau dọn tủ lạnh đúng không?

- Tiêu Chiến! Anh có thể nói chuyện đúng trọng tâm hơn được không, hiện tại vừa mới qua ngày mới, bắt đầu ngày sinh nhật em đó. Nói nghe tử tế em xem.

- Ý trên mặt chữ, anh đã ghi trên bánh rồi đó thôi. Để anh nói thêm một lần nữa được chưa?

"Tiểu vương tử 17 tuổi của anh là tuyệt nhất.

Yêu lão công nhất trên đời!"

Tiêu Chiến miệng thì nói, người thì đã lại gần, luồn tay qua eo Vương Nhất Bác thân thiết kéo cậu ngồi xuống trước mặt bàn đặt bánh sinh nhật kia rồi.

- Anh định làm gì? Mua bánh lớn như vậy, định làm béo chết em hay sao?

Lời nói chống chế không hề thống nhất với cảm xúc, cơ mặt của Vương Nhất Bác thực sự là đã giãn ra hết cỡ, cười đến tươi rói rồi.

- Sinh nhật của Nhất Bác sao có thể mua bánh nhỏ, bánh sinh nhật cũng phải phù hợp kích cỡ với chủ nhân của nó chứ.

- Tiêu Chiến anh đen quá rồi đấy!

- Ý anh là em mười bảy tuổi đã rất phổng phao, to lớn, ăn nhiều để còn cao hơn nữa nhé. Đúng là anh đen, đang nói nghĩa đen, em nghĩ đi đâu thế?

- OK anh giỏi nói, vậy có mỗi cái này thôi sao? Nếu có mỗi bánh sinh nhật thì ít ra cũng phải tự tay anh làm chứ.

- Nhất Bác nhắm mắt vào thổi nến ước nguyện đi.

- Đừng đánh trống lảng, hơn nữa em cũng không phải con nít mà làm thế.

- Đi đi mà Nhất Bác.

- Là do anh cả đấy.

Mở mắt ra, Vương Nhất Bác đã thấy Tiêu Chiến đối diện giơ hai tay đưa đồ, ánh mắt lấp lánh thành ý không giấu nổi chờ mong nhìn cậu.

- Tặng em Nhất Bác.

- Vậy còn được, xem là gì nào.

Vương Nhất Bác bên ngoài bình thản nhưng nội tâm đã gào thét cuồng loạn, thật sự là tò mò không biết Tiêu Chiến tặng gì mình đây.

Túi đồ không chỉ có một thứ. Đầu tiên Vương Nhất Bác lấy ra được một chiếc vòng sợi đỏ, Tiêu Chiến bảo đó là chiếc vòng may mắn mẹ anh cất công lên chùa thiêng nhất Trùng Khánh lấy được, bây giờ đưa cho Nhất Bác, mong mọi thứ đều bình an, yên vui.

Cái thứ hai Vương Nhất Bác lấy ra là một túi gấm, trên đó thêu các hoạ tiết tinh xảo, cỏ hoa đại diện cho sự may mắn như cỏ ba lá, kèm theo dây móc có nút thắt thần bí cầu kì biểu tượng cho sự vĩnh cửu. Bên trong còn đặt ba đồng tiền xu được nối với nhau bằng dải ruy băng đỏ chói.

Nổi bật nhất chính là điểm nhấn hình sư tử ở trung tâm túi gấm, vừa uy mãnh vừa kiêu ngạo, trông thực sự mạnh mẽ kiên cường. Đây chẳng phải là đại diện cho Vương Nhất Bác hay sao. Tất cả những thứ đó tưởng chừng hỗn độn nhưng khi kết hợp với nhau vừa khéo lại trở thành một tổng thể hài hoà. Các chi tiết đều là biểu tượng của sự hạnh phúc, may mắn và an lạc trong cuộc sống, bây giờ tụ họp trong túi gấm này, mọi thứ như được gia tăng gấp bội.

Thứ ba cũng là đồ cuối cùng Vương Nhất Bác lấy ra trong túi. Là một móc treo chìa khoá hình chú cún màu xanh lá, xem chừng được làm bằng đất nặn. Trùng hợp làm sao, chú cún này trông rất quen mắt, hoá ra hình dáng y hệt như bóng bay màu xanh lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp đã tặng Tiêu Chiến.

Nói đến đây, làm sao có thể trùng hợp được như thế. Túi gấm cùng móc chìa khoá này đều là hàng độc, bởi vì mỗi thứ chỉ có duy nhất một chiếc trên đời thôi. Là tự tay Tiêu Chiến dụng tâm làm ra. Làm sao có chiếc thứ hai được.

Túi gấm anh mua vải lụa đỏ về sau đó cuối ngày khi kết thúc công việc, đêm đêm đều giấu bạn nhỏ ngồi hì hục thêu vá. Còn móc chìa khoá, anh đã thể theo dáng vẻ của bóng bay kia, dùng đất sét Nhật nặn sau đó phơi khô, đến lúc thành quả ra không vừa ý, cũng chẳng biết đã làm lại bao nhiêu lần, vứt đi bao nhiêu cái mới ra được cái cuối cùng trông chân thật, tự nhiên thế này.

Khỏi nói để làm quà sinh nhật tặng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã dụng tâm đặt vào đó nhiều thành ý cùng tình cảm tới mức nào.

- Em đây là thích mũ bảo hiểm cùng ván trượt, sinh nhật tặng em mấy thứ này làm gì. Thật trẻ con mà cũng không muốn dùng!

Tiêu Chiến đang hết sức chờ mong phản ứng của bạn nhỏ Vương Nhất Bác, nghe đến đây thì liền nghẹn lời.

Không biết phản ứng ra sao, phải tiếp lời thế nào, phút chốc nước mắt dâng đầy, còn chuẩn bị ầng ậc nước, thật là đáng thương cùng uỷ khuất làm sao! Người ta đã đặt biết bao nhiêu yêu thương với em vào đó, em còn nói lời nhẫn tâm...

- "Tiêu Chiến mới là 17 tuổi đúng không? Mới vậy mà đã khóc rồi." Vương Nhất Bác vội ôm Tiêu Chiến vào lòng, đưa tay nhẹ lau nước mắt trên hai má hồng hồng.

- Em xin lỗi, xin lỗi! Sinh nhật chỉ muốn trêu anh vui vẻ chút thôi, quà anh Chiến tặng em đều rất trân trọng biết không? Sao lại có thể phí hoài tâm sức của người yêu em, lần sau đừng lén thức đêm làm nữa đấy. Em thật chẳng biết gì đâu, không thì đã bắt anh đi ngủ sớm rồi. Tất cả những thứ này, sau này mỗi ngày sẽ đều mang bên người.

- "Hì hì Nhất Bác! Nhớ là phải mang đó." Mới khóc đến đỏ cả hai mắt, vậy mà chỉ vì một câu an ủi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã lại vui vẻ cười hi hi. Thật là không có ai dễ dỗ hơn thỏ thỏ của sư tử nữa rồi.

- Anh Chiến thích bóng bay hình cún màu xanh em tặng thế sao? Còn làm luôn một cái thế này, cún nhỏ của em à? Lúc làm chuyện ấy cũng đều thích kiểu đó.

Vương Nhất Bác chợt ghé sát vào tai Tiêu Chiến thì thầm, cưng nựng. "Bây giờ gọi anh Chiến của em là Cún Thỏ."

Tiêu Chiến đang ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, ngước mắt lên nhìn, đều là hạnh phúc thương yêu "Tuỳ ý em thôi!"

- Vậy bây giờ Cún Thỏ của em có thể hoàn thành ước nguyện sinh nhật của em không?

- Là gì vậy Nhất Bác? Mà không sợ nói ra sẽ không linh nữa sao?

- Vậy bây giờ em nói ra, anh Chiến xem có linh không nhé, xem có thể thực hiện được ước nguyện hay không?

- Thử bật mí chút chút xíu thôi Nhất Bác!

- Là mong sau này mỗi ngày đều bạo ngược Tiêu Chiến, muốn Tiêu Chiến dưới thân em tự nhận mình là Cún thỏ. Thế nào? Ước nguyện này có mất linh không, bây giờ chúng ta thử thực hiện là biết.

Đêm tối chỉ vừa bắt đầu, bữa ăn khuya bây giờ mới lại được dọn ra.

Cửa chính đóng rồi, hai người ăn uống thế nào, muốn biết rõ hơn xin mời quay lại đọc chương 24, Bạo Tình Chiếm Hữu nhé!

😝