Đúng như suy nghĩ ban đầu của Vương Nhất Bác, từ hồi Tiêu Chiến có phòng riêng, ngoài lúc ban ngày Mỹ nhân đi làm ra thì cậu Vương lúc nào cũng cắm giày cắm cọc ở căn phòng nhỏ nhắn, xinh xắn kia.
Vậy là lịch sinh hoạt của Vương Nhất Bác cũng
đảo lộn luôn rồi. Ban ngày chết dí ở biệt thự điểm danh, đến chập tối lại tung tăng bung lụa đi gặp người yêu ngày nào cũng đến tối muộn mới về.
Vương Nhất Bác quen miệng tối nào thực sự cũng ăn trực ở phòng Tiêu Chiến. Anh cậu đi làm cả ngày mệt đó mà ngày ngày đều phải nấu ăn phục vụ sư tử con nhà mình. Không phải Vương Nhất Bác lười biếng, có hôm cậu cũng đã thử vào bếp làm đồ ăn để tạo bất ngờ cho Tiêu Chiến khi đi làm về rồi đó chứ. Mà đúng là bất ngờ thiệt, đồ ăn Vương Nhất Bác làm thực sự là ăn không có nổi, vẫn là để Mỹ nhân của cậu nấu đi. Vừa nhanh gọn vừa ngon lành. Hừm, một số chức nghiệp không phải ai cũng làm được đâu.
Vậy mà đôi khi chính Tiêu Chiến ra tay nấu ăn cũng không được nhanh gọn cho lắm, còn chẳng phải vì đều bị bạn nhỏ làm phiền hay sao. Vương Nhất Bác eo ơi thật là lắm trò. Cậu thường xuyên quấy rối không cho Mỹ nhân làm được việc gì cho hẳn hoi.
Những lần đầu đơn thuần chỉ là nắn vai bóp mông, thỉnh thoảng xoa má nút môi tý thôi. Sau này lại tiến hoá không ngừng. Đang nấu ăn cũng bị lột quần đè ra sờ nắn ăn sạch, đây không phải là "gần mực thì đen" hay sao. Đen, quá đen rồi. Vậy nên là nhiều hôm bữa ăn tối cứ kéo dài lê thê ra, có khi đến mấy tiếng đồng hồ mới xong. Nói xem, ăn một bữa mà lâu như vậy, có khác nào mấy em bé không chịu ăn cơm, phải để dỗ cả buổi mới chịu ăn cho hết không chứ?
Yêu bạn nhỏ còn chưa lớn vừa ấu trĩ lại vừa thú vị như thế đó.
Nhưng mà, bật mí cho một bí mật này, vị trí yêu thích nhất trong phòng của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không phải là trên giường đâu, mọi người không nên nghĩ xấu cho họ như thế.
Mà là ở trên bục gỗ cao gần cửa sổ kia cơ. Chẳng phải lúc trước Tiêu Chiến đã mua ghế bệt cùng đệm mông định sẽ ngồi vẽ tranh thưởng trà tao nhã còn Vương Nhất Bác ngồi xổm bày lego ra lắp ở đó hay sao. Mấy cái đồ mua lúc đó giờ được hưởng dụng thường xuyên, rất rất chi là có ích.Sở thích mới khám phá ra được của cả hai là ngồi trên đó ... phá đám nhau. Ban đầu lại là Vương Nhất Bác thiếu đánh trêu chọc Tiêu Chiến trước.
Thấy Mỹ nhân ngồi đọc sách an ổn không chú ý đến mình, Vương Nhất Bác liền gạt phăng cuốn sách bay ra xa, kéo Tiêu Chiến vào lòng, tía lia nói chuyện. "Nghe em nói chẳng phải hay hơn đọc cái sách không phát ra tiếng động hay sao." Tiêu Chiến thật là muốn chặn cái miệng đó lại mà.
Một dạo Tiêu Chiến kiên nhẫn ngồi bên cửa sổ vẽ tranh phong cảnh, là khung cảnh bên dưới toà nhà, định rằng vẽ xong sẽ treo trong phòng. Một công đôi việc vừa luyện tay nghề vừa có thêm đồ trang trí. Mà tranh đó làm tốn thời gian của Tiêu Chiến đã gần ba buổi tối rồi. Theo Vương Nhất Bác thì như thế quá tốn thời gian. Đến cuối cùng, thấy tranh đã vẽ cũng sắp xong, cậu ta liền nguệch ngoạc phê bút thêm vào hình sư tử cùng thỏ nhỏ rất ngây ngô. "Ai bảo vẽ tới mấy ngày trời không để ý tới em." Làm Tiêu Chiến phải nghiến răng, dậm chân. Cuối cùng vẫn là treo lên rồi đứng ngắm cười tới ngốc nghếch.
Đôi khi Tiêu Chiến sẽ ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ ngắm nhìn các bạn nhỏ chơi đùa, các anh trai chơi bóng chuyền, các cụ già tập dưỡng sinh, các chị các mẹ khiêu vũ tập thể dục bên dưới. Chẳng được mấy chốc, Vương Nhất Bác liền chen tới trước mặt, kề sát dung nhan Venus lãnh tĩnh của mình vào. "Em chẳng phải đẹp nhất rồi hay sao, ngắm em không ngắm còn ngắm cái gì ở dưới đó nữa." Tiêu Chiến đành rời mắt nhìn sang Vương Nhất Bác, giả vờ mê mẩn ngắm nhìn một lúc lâu không cả chớp mắt. "Đúng! Em là đẹp nhất." Lần này Tiêu Chiến thành công làm Vương Nhất Bác ngược lại xấu hổ không tiếp lời được. Đánh, phải đánh yêu Tiêu Chiến.
Còn là Tiêu Chiến đợt này thực sự thích uống trà. Trà anh uống là trà hoa cúc nhẹ nhàng, hương thoang thoảng, vị thanh tao. Nghe nói còn có thể tiêu sưng mọi chỗ trên cơ thể. Hơn nữa, Mỹ nhân khuynh thành không biết học ở đâu còn nền nã bắt đầu bày cả dụng cụ pha trà ra, bước nọ bước kia mới pha được một ấm trà ngon, hết sức tỉ mỉ, dông dài. Thấy thế Vương Nhất Bác liền xông tới cướp lấy ấm trà, sỗ sàng dốc một ngụm đầy cả miệng, nước trà trong ấm còn chảy tràn cả ra ngoài. Vương Nhất Bác mặc kệ, kéo Tiêu Chiến đang mở to mắt ở bên kia tới gần, bắt ép Mỹ nhân phải uống hết nước trà trong miệng cậu mới thôi. "Cầu kì như thế, rõ ràng là uống thế này mới là ngon nhất. Ây dô, nhưng mà nóng quá, tất cả là tại anh. Tiêu Chiến!"
- "Bingo + 1 thành 4 cái hôn kì dị. Nụ hôn nước trà cơ à. Vương Nhất Bác!!! Em có thôi đi hay không? Học ở đâu cái kiểu hôn hít gì thế này. Nóng bỏng đáng đời." Nói rồi lại tự giác kéo Vương Nhất Bác tới gần thổi miệng phù phù đến lúc bạn nhỏ hài lòng hết nóng mới thôi.
Thế đó, Vương Nhất Bác toàn chèn ép Tiêu Chiến thế thôi. Mà Mỹ nhân tuy hiền lành, gia giáo nhưng chẳng lẽ không phản pháo một lần nào thì lại chẳng hổ thẹn với kinh nghiệm sống nhiều hơn bạn nhỏ sáu năm sao.
Tiêu Chiến đã nắm thóp được một điểm yếu duy nhất nhưng lợi hại cực kì của Vương Nhất Bác. Chẳng phải Venus của anh thích xếp lego lắm sao, còn mang thêm cả đống từ bên nhà sang đây ngồi ghép đêm ngày nữa. Ai chẳng biết ghép lego tốn công tốn sức, tốn thời gian tới mức nào.
Thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị ghép xong hoàn chỉnh một bộ lego, nhân lúc cậu ta đi vệ sinh không để ý, Tiêu Chiến liền lấy tay nhanh nhẹn vặn ra, lấy răng hết sức cắn rời. Cứ như thế đã ba lần phá được ba bộ lego rồi. Thành công làm mỗi lần sư tử giải quyết xong nhu cầu khoan khoái đi ra, lại phát hiện đã bị phá hết, đều gầm gào điên cuồng không dứt. "Hắc hắc, đáng đời em." Còn cười nữa, thỏ hư thế này, phải chịu trừng phạt.
Có một kết cục chung cho tất cả các lần phá đám lẫn nhau ấy. Cuối cùng đều sẽ là ... du-du du-du ngay tại chỗ. Hiểu chứ hiểu chứ, ghế bệt cùng đệm dày đều là có tác dụng ở đây cơ. Không phải đã nói là mua về rất rất hữu ích từ trước rồi sao. Đừng có ai ngạc nhiên nữa.
Dù cho là Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến nghẹn lời hay Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác tức chết thì câu chuyện cuối cùng đều kết thúc theo kiểu: Vương Nhất Bác sẽ đè Tiêu Chiến ra, hay nói cách khác là Tiêu Chiến bị đè rồi. Cả hai liền làm thứ gì đó đó còn tâm trạng trêu nhau nữa hay sao. Chỉ còn tâm trạng chọc nhau mà thôi. Những hành động này sau đó đều không kéo rèm cửa sổ liền làm.
Nhưng sẽ kéo rèm cửa chính, mấy người đừng hòng xem ...
Giữ lại sự trong sáng của tình yêu chít chít meo meo. Hai người họ thực sự là yêu nhau theo kiểu hồn nhiên, ngây thơ đó.
Thời gian Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thích nhất trong tuần đương nhiên là cuối tuần rồi. Bởi vì khi đó cả hai sẽ có thật nhiều thật nhiều thời gian ở bên nhau, đúng là cả ngày không rời. Còn có thể cùng nhau ra ngoài chơi.
Tiêu Chiến cự tuyệt đề nghị hẹn hò theo kiểu người lớn, sang trọng, nhiều tiền như hôm chủ nhật dài vô tận nào đó. Mà cương quyết muốn yêu đương hẹn hò theo kiểu trẻ con, vô tư, tiết kiệm. Còn nói gì mà.
- Vương Nhất Bác còn lứa tuổi học sinh. Không phải nên là yêu theo kiểu tình yêu tuổi teen à. Anh cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học không lâu, miễn cưỡng vẫn gọi là tình yêu thời sinh viên được nhé. Người ta cũng không muốn yêu đương theo kiểu già khú kia đâu.
- Được! Được rồi. Nếu anh đã muốn, kiểu gì thì vẫn là em ăn anh thôi tiểu Tán 2,3 tuổi à.
Vương Nhất Bác mở miệng một câu lúc nào chẳng chém đinh chặt sắt như thế. Vậy mà bây giờ lại đành phải chấp nhận đến công viên ngồi đạp vịt cùng ai kia.
Tiêu Chiến nổi hứng trở lại tuổi thơ làm Vương Nhất Bác phải đi mua kẹo bông, đã thế lại còn màu hồng. Tiêu Mỹ nhân chỉ mua một cái nhưng lại khăng khăng nhõng nhẽo bắt Vương Nhất Bác cầm hộ, còn đâu là cool guy cool ngầu, lực khống chế mạnh nữa đây. Mà hiện giờ Vương Nhất Bác đang đắm chìm trong tình yêu rất nặng nên lực khống chế kia cũng yếu đi rất nhiều, nhất là khi Tiêu Chiến giả vờ rất giỏi, chưng ra bộ mặt dựa dẫm, yếu đuối làm Venus lại xoè ra đuôi công che chở người ta rồi.
Giữa mùa hè trời nắng to nhưng lại rủ nhau ra giữa hồ nước mênh mông đạp vịt, chẳng có lẽ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tự chê mình quá trắng mà muốn phơi cho đen? Hết cách, mấy ai bình thường khi yêu!
Nhiệm vụ cầm kẹo bông thì giao cho Vương Nhất Bác rồi nên nhiệm vụ đút kẹo bông vào miệng cho cả hai thì đương nhiên phải giao cho Tiêu Chiến chứ. Anh một miếng, em một miếng chẳng mấy mà hết một nửa. Vẫn là Tiêu Mỹ nhân của chúng ta tự dưng thả người đến gần Vương Venus thè lưỡi một cái liếʍ luôn được cả một cục bông vừa to vừa mềm. Giây tiếp theo thì chính là hôn, lại hôn đó.
- "Ưʍ...ưm, ây...ây... Ương Ất Ác, àm ì ó?" Tiêu Chiến vừa bị hôn vừa lúng búng kẹo đường trong miệng hỏi một cách yếu ớt không rõ lời.
Hôn, rõ ràng là cố tình hôn, vậy mà Vương Nhất Bác lại lấy cớ là do ăn kẹo bông cơ.
- Còn giả vờ sao, ai bảo anh ham ăn, ăn miếng to như thế, em phải lấy lại ngay một phần không chẳng còn gì nữa hết. Keo kiệt, mua còn mua có một cái.
Một lời nói ra nghe có lý thế nào đi chăng nữa nhưng hãy đừng vội tin, mà phải nhìn vào hành động đi kèm kìa. Vương Nhất Bác bảo chỉ vì muốn ăn kẹo, vậy giải thích tại sao, vừa nói xong rồi ngay sau đó ngồi hôn Mỹ nhân của cậu nửa tiếng - ba mươi phút. Vậy còn đạp vịt cái gì được nữa, con vịt đau thương chết đứng giữa hồ ba mươi phút - nửa tiếng, xin hỏi Vương Nhất Bác, cậu không thấy kì lắm sao?
- Bingo + 1 nụ hôn kì dị, lần này là nụ hôn kẹo bông hả Nhất Bác. Thôi thôi anh không đếm nữa đâu, nhiều quá rồi, Vương Nhất Bác nhà em là kì dị, kì dị.