Cả ngày hôm qua và sáng hôm nay, trạng thái của Tiêu Chiến đích xác phải miêu tả là treo ngược cành cây. Cái gì cũng không suôn sẻ, làm gì cũng mất tập trung. Vậy là hơn một ngày không được gặp Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sợi dây nhớ nhung cường hãn đang kìm kẹp anh lúc này.
Tiêu Chiến thơ thẩn bước ra quảng trường bên cạnh công ty. Anh muốn ăn sushi ngon ngon, muốn mua đồ uống ưa thích ở Starbucks, tiện thể muốn hóng gió để vơi bớt không khí ngột ngạt của điều hoà công sở.
Thế mà ngoài này lại chẳng khá hơn là bao! Buổi trưa nên trời nóng rực, như cái hôm gặp Vương Nhất Bác vậy, hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa phả vào mặt, có gió nhưng cũng oi nồng càng chỉ khiến Tiêu Chiến đổ mồ hôi nhiều hơn.
Vội vã thế nào lại va vào người khác, bị ngã chổng ngược. Nhìn theo người mới vυ't đi, chà, lại là một người đang trượt ván. Nhưng bóng lưng này không được vững chắc như Vương Nhất Bác. Đυ.ng người ta cũng không ở lại xin lỗi như Vương Nhất Bác. Bắc Kinh không phải người nào cũng tốt như Vương Nhất Bác đúng không?
Lúc này đây, Tiêu Chiến chỉ đành tự mình đứng dậy, chỉ muốn nhanh chóng được hạ hoả. Vẫn chỉ có Blackcurrant Raspberry là chân ái, chỉ nó mới giúp nhiệt tâm lúc này của anh dịu mát hơn đôi chút.
Chỉ là nhận lấy ly nước, đưa lên miệng uống, lại phải tự hỏi rằng: Blackcurrant Raspberry hôm nay người ta pha không được ngon lắm thì phải!
~~~~~~~
"Bài đó là Summertime - Mùa hè đến rồi!"
"Ấu trĩ! Vô vị!"
Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn. Ngay sau đó liền nhanh chóng hồi âm. Vậy mà Tiêu Chiến đã vội offline rồi, không biết đã nhận được tin nhắn ngắn tẹo còn đầy mùi cà khịa này của cậu chưa nữa.
Khi thấy tin nhắn của Mỹ nhân, Vương Nhất Bác cũng mừng lắm chứ, nhưng cậu có cách cư xử của riêng mình, bây giờ mùi mẫn sẽ không phải cách hay. Trước hết đến bước này phải là thể hiện theo kiểu tình huynh đệ vui vẻ, thoải mái mới được. Không là sẽ doạ thỏ nhỏ chạy mất. Hơn nữa nội dung tin nhắn kia, là Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy thế, nhịn không được liền thốt ra.
Ôi! Vì sao mà Tiêu Chiến cứ toàn tung thính rồi chạy mất, nhắn cho người ta rồi lập tức offline. Không phải mọi người đều nghĩ Tiêu mỹ nhân đỏng đảnh, khó chiều đó chứ.
Thật ra không phải đâu! Có một kiểu người nếu là khi nói điều gì quan trọng hay vừa làm điều gì tỏ rõ tình cảm của mình cho người thương, sau đó sẽ không dám đối mặt.
Từ đầu đến giờ, Tiêu Chiến đã không chỉ một lần thổ lộ tâm ý, kỳ thực phá được rào chắn của bản thân khó biết bao nhiêu. Thiên Bình không phải kiểu người nhiệt tình như lửa. Nên là những hành động tưởng chừng như vô tâm vô tính họ làm ra, thực chất là thành quả của việc suy nghĩ rất nhiều rồi. Chỉ là đợi người khác hiểu được hay không thôi.
Trong thời gian chờ đợi này, Tiêu Chiến thật là không dám xem kết quả, nắm chắc được việc mình đã chuẩn bị xong tâm lý mới dám mở mắt ra.
Còn về việc nhắn tin mỗi cái tên bài hát thôi, có gì phải xoắn xít đến vậy, thì thế gian hỡi, các người có phải là Tiêu Chiến đâu, đừng mong hiểu!
Tan ca, trạm tàu điện ngầm lại chật cứng người rồi!
Mà Tiêu Chiến cũng chẳng quan tâm. Có chuyện còn quan trọng hơn thế gấp ngàn vạn lần. Tiêu Chiến về khách sạn sẽ lập tức đăng nhập Wechat, nhất định thế, có bạn nhỏ có lẽ là đang online chờ.
Nhưng ra lại không phải thế! Bạn nhỏ là đang offline!!!!!!!
... Là offline CHỜ!!!!!!!!!!!!!!!
Khoảnh khắc Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đối mặt, chính là muôn hoa đua nở. Đặt vào hoàn cảnh đang ở khách sạn Daisy Hoa Cúc đích xác vô cùng thích hợp.
Vương Nhất Bác đã chủ động đeo đuổi. Đương nhiên sẽ có lý do của nó. Nhưng chưa bàn vội ở đây. Bởi vì gặp được Tiêu Mỹ nhân, vạn lời khó nói.
- Chiến Chiến à!
Vương Nhất Bác hiếm khi gọi tên Tiêu Chiến thế này, chỉ có thể giải thích bằng tình sâu ý nặng. Cậu vô tình để lộ ra ánh mắt thâm tình, có chút nghẹn ngào, dựa dẫm.
Tiêu Chiến thực không nỡ nhìn, vẫn là cậu bạn nhỏ của anh mà thôi. Thật muốn cưng nựng, ôm vào lòng thương thương.
Không biết Nhất Bác đã đợi ở đây lâu chưa. Bạn nhỏ cũng đâu biết mấy giờ anh tan làm. Sao lại ngốc nghếch như vậy. Tiêu Chiến tự trách bản thân mình quá. Yếu đuối, không dám nhìn thẳng để bạn nhỏ phải khổ sở rất nhiều. Còn rất muốn trách tàu điện ngầm Bắc Kinh đông đúc, lại đi quá chậm. Làm bạn nhỏ phải đợi lâu thế này.
Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác vào thang máy. Rồng đến nhà tôm đương nhiên không thể chậm trễ tiếp đón rồi. Hôm nay Tiêu Chiến muốn làm một số việc tạ lỗi với bạn nhỏ.
Khách sạn căn hộ này cuối cùng cũng thực sự hữu ích. Lời hứa sẽ nấu mì cho Vương Nhất Bác ăn cuối cùng có thể thực hiện được rồi, Tiêu Chiến làm cái gì cũng muốn phải thật ngon, khiến cậu ăn no phồng bụng mới thôi. Tay nghề của anh hiển nhiên là không tồi đâu.
Vì ngày thường còn bận rộn làm việc, hơn nữa nhịp sống cũng không thực sự ổn định, Tiêu Chiến vẫn hạn chế tự mình nấu cơm. Nên lúc này căn bếp không có đầy đủ đồ ăn để chế biến.
Tiêu Chiến đành phải đi siêu thị. Tuy rằng tự nấu thế này sẽ rắc rối hơn nhiều so với gọi món hay ra ăn ngoài nhưng chẳng hiểu sao lúc này anh lại rất cố chấp. Nhất định phải nấu mì cho bạn nhỏ, yêu thương không hết còn phải tạ lỗi nữa cơ mà, phải thật thành tâm mới được. Cũng may siêu thị ở ngay bên kia con phố, tiện lợi vô cùng.
Vương Nhất Bác đương nhiên muốn đi theo, cứ như sợ thỏ nhỏ sẽ chơi trốn tìm, lạc đường hay người nào sẽ bắt Tiêu Mỹ nhân của cậu đi mất vậy.
Đến siêu thị, vấn đề nan giải là sẽ mua gì, nấu gì. Ẩm thực Trùng Khánh vị cay chủ đạo, nhắc đến Trùng Khánh ai không biết tới lẩu cay. Nhưng hôm nay Tiêu Chiến không định làm món đó, bởi vì ăn lẩu ê a rất tốn thời gian, anh còn nhiều việc khác phải làm với bạn nhỏ chứ. Hơn nữa, anh đã để ý, Vương Nhất Bác quả nhiên không ăn được cay, món ăn đều khá thanh đạm.
Cho nên vẫn là kéo theo đuôi nhỏ dạo trong siêu thị nhanh chóng vơ các loại mì, thịt xay, ít lưỡi vịt, thêm con cá, gia vị, dầu ăn, giấm chua cùng rất nhiều rau thơm bỏ vào xe đẩy.
Ai đó lúc chờ thanh toán còn nhanh tay cho vào chai Soda chanh cùng ít kẹo ngậm bạc hà the mát. Ai da, ăn cay nóng bỏng lưỡi chẳng phải cần mấy cái đồ này xoa dịu sao!
Về đến nơi, Tiêu Chiến cố định cái đuôi nhỏ Vương Nhất Bác ở ghế sofa ngoài phòng, còn mình thì tất bật nấu nấu nướng nướng, nêm nêm nếm nếm ở trong. Nhất định phải nấu xong trước tám giờ, không kẻo bạn nhỏ lại đói đến khóc ra.
Mặc dù trong quá trình làm vẫn luôn bị Vương Nhất Bác quấy rối ngó nghiêng nhưng lại không hề ảnh hưởng đến thành quả chút nào.
Mới hơn một tiếng trôi qua, vậy mà bàn ăn đã đầy đủ năm món. Thực đơn trên bàn có tận ba món miến mì cùng với hai món mặn. Hôm trước Tiêu Chiến bảo biết nấu mì tôm hai trứng cùng với trình độ ra mắt hôm nay thật là lừa mình dối người mà.
Tiêu Chiến làm những món đặc sản Trùng Khánh nhưng biến tấu để cung phụng Vương Nhất Bác - thích ăn mì - lại không ăn được cay!
Có miến xào chua ngọt với miến được làm từ khoai lang, nước dùng được làm từ đậu nành ăn chung với giấm, rau mùi, đậu phộng, ngửi mùi đã rất thơm.
Có mì Dandan bên trong có thịt bằm, hành lá, dầu ớt cùng rất nhiều các loại rau thơm. Tiêu Chiến còn cẩn thận rửa một rổ rau để bên cạnh cho ai đó tiện bề lựa chọn.
Có cả mì xào khô làm đơn giản một chút, xào nhanh xèo xèo trên bếp, sợi mì vừa mềm vừa giòn, thêm phong phú bàn tiệc.
Còn có súp cá chua ngọt, nước dùng có cà chua, tỏi, hành tươi, chút sa tế thêm vào. Ăn sẽ rất đưa cơm.
Tiêu Chiến còn rất dụng tâm nấu ít lưỡi vịt Sapo giòn giòn dai dai thêm đồ nhấm nháp. Có vị thơm của tiêu nguyên quả nhưng lại không cay nồng.Nhìn cả bàn thức ăn cảm nhận sắc đỏ hơi nhiều nhưng thực chất không quá cay. Bởi Tiêu Chiến đã gia giảm gia vị cùng ớt ít nhất có thể. Muốn bạn nhỏ thích ăn chua phải đặc biệt hài lòng mới được.
Từ khi kéo Vương Nhất Bác ngồi vào bàn, hai mắt sư tử đã không ngừng sáng bừng lên. Nhìn món này lại ngắm món kia.
- Anh cũng không phải là cái gì cũng không biết làm. Nấu ăn cũng tàm tạm đó.
Vương Nhất Bác miệng vừa nói ra chữ tàm tạm, rồi lại chính cái miệng đó thử hết món này đến món khác. Cứ như đang mukbang mà ăn rất ngon lành hưởng thụ.
Vương Nhất Bác là bạn nhỏ vẫn đang lớn aaa!!!
Tiêu Chiến nhìn người đối diện ăn, chính mình mới gắp vài gắp mà hạnh phúc ngập tràn đến no luôn rồi, thật không uổng công làm bữa ăn này mà.- Anh Chiến nấu ăn thế này mà đi làm osin giúp việc sẽ được trả công hậu hĩnh lắm.
- Vương Nhất Bác! Anh đánh em.
- Thì đó là lời khen mà.
- Không phải ai anh cũng nấu ăn cho đâu, làm việc này cho em, không được khen tử tế còn làm anh tổn thương a. Nhất Bác em khen người khác cũng theo kiểu đặc biệt quá nha.
- Anh ăn cùng em luôn đi, người gầy tới eo không có chút thịt. Thức ăn không thể bỏ phí đâu.
- Lại chọc ghẹo anh, còn muốn ăn nữa hay không!
- Hahaha.
Ăn uống xong xuôi cả một bàn tiệc, Tiêu Chiến liền chiều Vương Nhất Bác đến hư rồi. Bắt cậu ra ngoài ngồi gác chân xem ti vi, còn mình thì lúi húi dọn dẹp trong bếp, còn nói gì mà, khách đến nhà chơi không thể rửa chén được. Còn không phải vì đau lòng, xót xa cho cậu bạn nhỏ đạp xe nghìn dặm xa xôi đến đây hay sao. Không hiểu sao Tiêu Chiến cứ muốn chăm dưỡng Vương Nhất Bác mãi thôi.
Mà Vương Nhất Bác lúc này ngồi ở bên ngoài ánh mắt rực sáng nhìn thẳng một đường vào bóng lưng người đang bận rộn kia. Mọi thứ của Tiêu Chiến đều thực hợp với cậu. Con người thanh khiết nhã nhặn, dịu dàng tinh tế, tính cách thì thế, nhan sắc cũng là yêu kiều diễm lệ, mọi ngôn từ tốt đẹp đều là dành cả cho Mỹ nhân của cậu.
Vương Nhất Bác lúc này tâm khó nén như thủy triều áp bức tràn bờ. Thế nên khi Tiêu Chiến quay trở ra, chưa kịp định thần, mới chuẩn bị ngồi xuống đã bị cánh tay dứt khoát, mạnh mẽ kéo vào lòng.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí này, thỏ nhỏ sao có thể mở miệng mắng sư tử hống hách đây.
Thôi thì, hôn cũng đã hôn rồi!
Đành nhắm mắt đưa chân vậy!!!
________________
Chương sau lại có kinh hỉ nàaaaaaaa. Rate sao nào các cô. Không biết được bao nhiêu sao nè. 🥺