Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 4: Ăn là ngon nhất

Thứ hai đầu tuần, đáng lẽ sẽ diễn ra như những ngày thứ hai trước kia. Nhưng hôm nay thì khác. Tiêu Chiến đang ở công ty thiết kế Frank Chou top 3 Trung Quốc tại Bắc Kinh.

Có thể nói Tiêu Chiến là học trưởng đại thần trong truyền thuyết ở Học viện nghệ thuật và thiết kế Đại học Công thương Trùng Khánh, học hành luôn xuất sắc, cũng từng đạt rất nhiều giải thưởng thiết kế cho sinh viên và không chuyên. Nhưng vào công ty này, thực sự Tiêu Chiến chỉ là người mới mà thôi. Công việc sẽ có nhiều áp lực, tất cả nhờ vào sự cố gắng và nỗ lực của bản thân. Tiêu Chiến vốn là một người khiêm tốn và cầu tiến, năng lực học hỏi rất cao. Vậy nên việc tiếp nhận kinh nghiệm của mọi người cũng khá suôn sẻ.

Môi trường làm việc hấp dẫn nhưng trong thâm tâm Tiêu Chiến vẫn muốn thời gian này học hỏi hết mình và về công ty ở Trùng Khánh hơn nên rất có thể chỉ có một tuần ở đây, không thể nào biếng nhác được.

Khi được làm việc bản thân yêu thích và đam mê, người ta sẽ nảy sinh niềm vui thú đặc biệt. Tiêu Chiến cũng vậy, nên tâm trạng háo hức đầu ngày muốn đi gặp Vương Nhất Bác đã tạm thời bị đẩy lui để dành tâm trí cho công việc. Thoắt cái đã đến cuối buổi chiều. Tiêu Chiến cùng mọi người ra trạm tàu điện ngầm rồi một đường thuận lợi nhanh chóng về tới khách sạn.

Tiêu Chiến phong cách thời trang đậm vị Japan, luôn rất thanh lịch, khả ái. Nhưng là đi công tác cũng không cần và không thể mang quá nhiều, còn hơn nửa đều là đồ công sở. Thế nên bây giờ đi gặp Vương Nhất Bác, anh có chút bối rối khi chọn đồ.

Nhìn vào quần áo đã được treo gọn trong tủ quần áo khách sạn, Tiêu Chiến cuối cùng quyết định mặc đơn giản một chiếc áo phông trắng cùng quần short đen. Điểm nhấn là chiếc băng đeo trán Nike trông khá thể thao. Đi cùng Venus kém hơn mình tận sáu tuổi nên Tiêu Chiến muốn mặc trẻ trung, năng động để không quá chênh lệch với cậu bạn nhỏ.Chuẩn bị xong xuôi vẫn chưa tới bảy giờ tối, Tiêu Chiến chỉ biết đứng ngồi không yên nhìn tới điện thoại. Hôm qua nhắn tin bọn họ cũng chưa có hẹn thời gian cụ thể, cũng không biết mấy giờ Vương Nhất Bác sẽ đến. Bây giờ anh nhắn tin hỏi trước liệu có quá thất lễ hay không. Suy nghĩ qua lại toàn bộ tâm trạng đều là thấp thỏm không yên.

Ting!!! "Anh xuống dưới sảnh khách sạn nhanh."

Cái giọng rõ ràng là đang ra lệnh, làm Tiêu Chiến cuống cuồng đóng sập cửa, bấm thang máy chạy như bay xuống tầng. Phút giây nhìn thấy Venus, anh không thể nào diễn tả, vẫn gương mặt non non mềm mềm, da trắng như sữa nhưng lại toát ra khí chất thanh lãnh, cuồng ngạo ấy, khiến Mỹ nhân không thể nào rời mắt.

Vẫn là chiếc xe đạp đó, Vương Nhất Bác mười bảy tuổi hẹn Mỹ nhân sẽ chở người ta trên xe đạp băng qua khắp phố phường. Nghe thật ấu trĩ làm sao! Quan trọng là anh bạn hai ba tuổi cũng chấp nhận ấu trĩ cùng kìa.

Nhưng có một điểm, kể ra Vương Nhất Bác nhỏ tuổi mà cũng chu đáo lắm! Xe đạp đua hôm qua vẫn cool ngầu là thế, hôm nay đã được gắn thêm ghế ngồi phía sau. Còn là đệm ghế ngồi rất dày "Không thể để Mỹ nhân đứng lâu mỏi chân, ngồi lâu ê mông được."

Tiêu Chiến chạy ào ra liền ngồi lên yên sau xe Vương Nhất Bác. Tự nhiên mà nói:

- Oa, có đệm ghế ngồi rồi này, anh cũng không phải hiphop nữa nha. Nhất Bác thật tốt!

- Nhiều chuyện.

- Vương Nhất Bác ăn chưa, tôi đói rồi, em biết đường dẫn tôi đi ăn nha.

- Hừm

Thực ra đã đến Bắc Kinh được mấy ngày, mấy địa điểm ăn uống quanh đây hay cả siêu thị, Tiêu Chiến cũng đều biết tới, dù sao đây cũng là khu vực sầm uất, muốn cái gì đều có. Nhưng Tiêu Chiến vẫn là trực tiếp đá quả bóng này sang cho Vương Nhất Bác, để bạn nhỏ chiếm quyền chủ động dắt mình đi ăn.

Không hổ là Vương Nhất Bác, cậu quẹo lựa vài vòng, thành thục đi tới cửa một khách sạn tên "The Opposite House", còn thuận tiện ném xe đạp cho bảo vệ khách sạn cất hộ. Phăng phăng kéo Tiêu Chiến tới nhà hàng Jing Yaa Tang rộng lớn, sang trọng ở sảnh.

Nhà Tiêu Chiến ở Trùng Khánh cũng thuộc diện khá giả, xem là tầng lớp trung lưu đi, nhưng thói quen ăn uống gia đình vẫn luôn đơn giản, ăn nhà hàng cũng đều là quán quen. Vậy nên đây vẫn là lần đầu Tiêu Chiến vào ăn ở khách sạn sang trọng thế này.

Tranh thủ lúc không có phục vụ bên cạnh, Tiêu Chiến nhẹ giọng nói:

- Nhất Bác à! Em là học sinh, tôi là sinh viên mới ra trường, mới chỉ là mầm non tương lai của đất nước, nên tiết kiệm chút đi.

- Cũng đã vào rồi, cùng lắm không có tiền trả thì gán anh lại trả nợ là được chứ gì!

"..."

- Không phải sợ xanh mặt thế, ai dẫn tới người đó bao, tiền cũng không phải để anh trả.

- Người ta nghèo nhưng cũng không phải đào mỏ a.

- Bạn gái mới gọi là đào mỏ, anh là bạn gái tôi sao?

"..."

- Gọi món đi.

- Vậy Nhất Bác xin em chiếu cố cho tôi nha.

Khách sạn này có ba nhà hàng theo các phong cách khác nhau. Jing Yaa Tang là nhà hàng rộng nhất, phong cách Trung Hoa. Quả thật món gì cũng đều có, đặc biệt là các món đặc sản Bắc Kinh, phong phú đẹp mắt, chỉ là giá tiền khá đắt. Tiêu Chiến trả không có nổi. Vẫn là ngoan ngoãn gọi hai món dimsum, giá cả dễ thở nhất ở đây.

Vương Nhất Bác biết anh ngại nên tự mình gọi một loạt: Vịt quay Bắc Kinh, Mì Zha Jiang, mì hoành thánh, gà Gong Bao, trứng chưng nước trà, sủi cảo ... còn gọi thêm một đống đồ tráng miệng. Nếu Tiêu Chiến không giữa chừng ngăn lại thì chắc cậu ta sẽ gọi hết cả cái nhà hàng này mất. Bấy nhiêu thôi cũng đã như suất của bốn người, quả thật hai người ăn là quá quá nhiều.Tiêu Chiến chăm chú nhìn phục vụ khách sạn mang tới l*иg vịt quay, tại chỗ cung kính tách da vịt gói thành gỏi cuốn. Phần còn lại chia thành từng phần đẹp mắt bày ra đĩa. Tác phong chuyên nghiệp thật không có chỗ nào để chê. Người ta nói ăn vịt quay Bắc Kinh quan trọng nhất là da phải giòn nhưng không ngấy, thịt bên trong đậm vị mà không được khô. Theo tiêu chí đó thì vịt quay ở đây hoàn hảo, các món ăn khác cũng rất vừa miệng. Tiêu Chiến ăn đến sung sướиɠ híp mắt luôn rồi.

Gọi phục vụ cho thêm bát thêm đĩa, Vương Nhất Bác liền chia nửa các món mì để sang bên Tiêu Chiến, rồi bằng tốc độ nhanh như mưa tuôn gió lốc mà ăn hết hai nửa món mì. Xem ra cậu ta thích ăn nhất là mì, các món khác cũng là để ăn sau. Tiêu Chiến đã thực tâm để ý điểm này.

- Tôi cũng biết nấu mì, mì tôm hai trứng đó, hôm nào sẽ làm cho em ăn, haha.

- Thật là không có thành ý!

Vương Nhất Bác miệng nói nhưng mắt vẫn luôn dán lên người Tiêu Chiến, nhìn anh nhiệt tình ăn ăn uống uống, đúng là cảnh đẹp ý vui. Trong lòng cảm khái "Tiểu khả ái ham ăn dễ nuôi a."

Đến lúc thanh toán, Vương Nhất Bác thấy bộ dạng muốn nói lại thôi, lòng đau như cắt, cầm ví đặt lên đặt xuống của Tiêu Chiến, lòng thầm than "Thật là dễ thương nha". Thực ra cậu đã nhìn thấy từ hôm trước, ốp điện thoại của Tiêu Chiến không phải là hình thần tài cùng dòng chữ to rõ "Có tiền" đó sao, yêu tiền như sinh mạng, bây giờ chắc nội tâm đang đấu tranh dữ dội lắm. Cái điệu bộ Mỹ nhân lúc này hông có thanh cao nữa hết, nhìn sao cũng thấy thực ngốc manh.

Những lúc thế này chỉ cần một cái mạnh tay quẹt thẻ của Vương Nhất Bác, tin nhắn trừ tiền báo về, mọi sự cũng đã được giải quyết.

- Anh không phải bạn gái, là bạn trai đi, tiền tôi trả, không lo đào mỏ!

"..." Mỹ nhân đỏ mặt.

- Bạn là con trai, anh nghĩ đi đâu thế!

Vương Nhất Bác lại hùng hùng hổ hổ lôi lôi kéo kéo Tiêu Chiến ra khỏi nhà hàng như cách hai người đi vào. Thật là có khí chất hiên ngang lẫm liệt của anh hùng thời đại mới!

- Tối nay còn chưa xong đâu! Nhanh lên không muộn! Tối nay bồi tôi chơi, lấy đó trả tiền bữa ăn là được.

- Aaaaaaa! Vương Nhất Bác!

___________

Các cô vào rate với bình luận với tôi cho đỡ buồn nào. 🥰😘🤗