Duyên Phận [VKook]

Chương 46

Chap này tặng cô TruyenHD vì đã vote+cmt đầu tiên ở chap trước. Mọi người cũng cmt+vote để lấy tem chap sau nha

❤❤❤❤

~~~~~~

-----------

"Cậu..... Lên Seoul hồi nào vậy???"- Cậu hỏi. Cậu nhớ anh lắm ý.

"Mới thôi. Cậu vẫn khỏe chứ???"- Anh cố kiếm chuyện hỏi. Thật sự đối mặt với cậu, anh không còn mạnh mẽ như bình thường. Có ai nói cho cậu biết rằng anh thích cậu không nhỉ, anh thích cậu từ hồi con nhỏ cơ. Vậy mà câu không biết, cậu ngốc lắm.

"Ừ. Cậu....."- Cậu định hỏi nhưng lại bị anh chặn lại.

"Tớ có việc, ông chủ giao rất nhiều việc. Cậu ốm thì nghỉ ngơi đi. Hôm khác gặp lại thì nói chuyện cũng không muộn."- Nói rồi anh cũng lên xe và rời đi.

Cậu nhìn theo bóng xe rời đi chỉ biết khẽ giơ tay chào tạm biệt. Anh thay đổi nhiều quá. Đẹp trai hơn rồi, phong độ hơn rồi. Nhìn dáng cũng biết tiền lương một tháng đủ sống 3 tháng. Chẳng như cậu, bị người ra hãʍ Ꮒϊếp, bây giờ mang bầu sắp làm mẹ rồi mà sự nghiệp chưa có, tiền cũng chẳng có vậy, thua kém bạn bè quá. Bây giờ lại đi ăn bám chị hai nữa còn ra cái thể thống gì. Tự nhiên cậu thấy tủi thân quá.

Rồi cô cũng đi ra mà phá tan sự thì thân của cậu.

"Kookie à, đừng buồn. Đây là nhà em. Em không thấy áy náy. Em phải mạnh mẽ thì mới sống được. Đừng buồn nhé!!!"- Cô ôn nhu động viên cậu. Cậu đã chịu khổ nhiều rồi. Kim Taehyung, anh phải trả giá.

"Dạ."

"Vào ăn cơm thôi."

Hai chị em vào nhà, không biết một người ở nhà đang thương nhớ cậu đến già cả người.

----------------------------------

Bữa cơm hôm nay căng thẳng ghê. Ông không ăn mà cứ nhìn cậu. Ánh mắt thì đã đỏ hồng lên như sắp khóc. Nhìn thật đáng thương mà.

"Bố à, ăn đi không đồ ăn nguội."- Cô tỏ vẻ lo lắng như ngày thường, gắp đồ ăn vào bát ông.

Nhìn ông thương cậu như vậy quả thật cô thấy rất mủi lòng nhưng nghĩ đến bố mẹ cô đã chết thảm như thế nào, cô lại thấy bản thân không nên mềm yếu như vậy.

Cậu thì cũng chẳng ăn được gì nhiều, cơ thể thì khó chịu. Chắc là do biểu hiện mới đầu mang thai. Thật là khó chịu mà.

"Ah.... Anh à, em ăn no rồi, em xin phép lên phòng nha. Ba với chị em xin phép."- Cậu lễ phép, giọng thiếu tự nhiên đứng dậy lên phòng.

"Kookie à, em chưa ăn nhiều mà..."- Cô lo lắng nói.

"Em no rồi chị."- Nói xong cậu đi nhanh để không bị tra hỏi thêm gì.

Và khi cậu đã đi rồi.

"Con không muốn nhưng cũng phải nói. Bố chính là người hại thằng bé ra nông nỗi này. Con thật không liên quan đến Jeon gia nhưng đối với sự thờ ơ của bố dành cho con và tình cảm bố dành cho thằng bé thì có thể nói đã khiến con căm thù bố hơn. Con sẽ chống lại bố, lấy lại Jeon gia. Vậy nên bố nên hối hận đi."- Y nói xong thì lập tức đi lên phòng.

Cô cũng cúi chào ông rồi đi theo y. Mình ông ở lại cái bàn ăn gia đình mà đơn độc vô cùng. Ông cũng hối hận mà. Nhưng hối hận cũng đâu có làm thay đổi được gì đâu. Giấy đã dính mực không thể quay lại thành giấy trắng. Ông chính là không thể làm gì.

-----------------------------------

Cậu về phòng ngồi ngẩn ngơ một lúc thì chợt thấy chán, lôi đống hành lý ra gấp gấp bỏ vào tủ. Quần áo của cậu thật không nhiều nên cũng nhanh lắm.

Nhìn cái tủ chặt cứng quần áo chị mua cho mà cậu chỉ biết thở dài. Tiền bạc thật đáng sợ mà. Người ta có thể làm tất cả để đổi lấy nó mà.

Bất giác cậu phát hiện thiêu thiếu gì đó. Bình thường cậu vẫn để ở ngăn nhỏ trong balo mà sao giờ không thấy nữa.

"Chết rồi. Để quên quyển nhật kí ở đó rồi."- Cậu rùng mình. Nhật kí mà, ghi biết bao nhiêu thứ ở trong đó.

Sợ nhất là cậu ghi biết bao nhiêu thứ ở trong đấy. Lỡ như anh cho người dọn phòng mà thấy nó thì chết cậu à.

Nằm uỳnh xuống giường, cậu chỉ biết khóc than cho số phận mình.

«Kim gia»

"Boss. Tôi thấy cậu cả ngày làm việc mà sao buồn cười vậy???"- JH tỏ vẻ khó tin nói. Anh biết chứ. Thật ra anh làm việc chỉ để quên cậu thôi chứ hiệu quả thì không có. Toàn là anh sửa lại hồ sơ. May có anh làm thư ký chứ không thì Kim thị phá sản rồi.

Nhưng mà Kim thị cũng đang trên đường phá sản rồi. Giá cổ phiếu rớt thậm tệ, các cổ đông thì chia bè kéo phái. Anh đến khi nào mới tỉnh ngộ mà cứu lấy công ty đây. Kim gia là nhiệt huyết của bố anh mà. Trời ơi cái kẻ si tình này.

"Cậu.... Bây giờ đang chê khả năng của tôi sao???"- Anh khó chịu nói. Thật ra thì JH nói không phải là không đúng vì từ khi cậu đi thì anh chẳng thèm muốn sống nữa rồi.

"Tôi là không dám. Min thị đang muốn hợp tác với chúng ta. Tôi nghĩ anh nên đồng ý để cứu vớt lấy Kim thị."- JH nói với giọng cực kì nghiêm túc. Thật gia Kim thị chưa đến mức vậy đâu, chỉ là tụt xuống mất một tí thôi chứ vẫn đang dẫn đầu. Việc JH muốn hợp tác với Min thị vì anh biết Min thị là một tập đoàn mạnh nên hợp tác với Kim thị, Kim thị không thiệt mà chỉ có lợi.

"Làm gì thì làm."- Anh hai tay đan lại vào nhau rồi chống lên trán. Mấy bữa nay tốn bao nhiêu công sức, thời gian, hành hạ bản thân đến như vậy mà sao hậu quả nghiêm trọng đến như vậy. Đến lúc anh nên thức tỉnh rồi. Đã đến lúc anh quay trở lại là Kim Taehyung- Chủ nhân Kim thị- Tập đoàn hùng mạnh nhất châu Á

.........

Ran: ra chap phát để ăn tết. Mọi người ăn tết vui vẻ nhé