Duyên Phận [VKook]

Chương 45

Chap này tặng cô TruyenHDvì đã vote+cmt đầu tiên ở chap trước. Mọi người cũng cmt+vote để lấy tem chap sau nha

~~~~~~~

----------

Anh và cô quen nhau cũng vì một cái gọi là duyên phận. Hồi đó khi lên Seoul, cô có đi kiếm việc làm, cô đã vô tình gặp được anh. Hai người còn ở chung một nhà trọ nữa. Quen nhau, thân nhau và thường xuyên nói chuyện với nhau như hai chị em. Nhiều người nhìn vào sẽ tưởng hai người đang yêu nhau đấy. Nhưng vì chuyện kiếm tiền, kiếm miếng cơm manh áo đã khiến hai người mệt mỏi lắm rồi, không còn hơi sức đâu mà yêu đương nữa.

Rồi một hôm, cô có tâm sự với anh rằng cô có một đứa em trai tầm tuổi anh và giờ không biết sống chết như thế nào. Và cô biết thủ phạm đã đưa gia đình cô xuống vực thẳm, đưa cô trở thành như thế này. Cô còn biết con trai của ông ta và hắn con rất yêu cô nữa. Cô sẽ lấy đó làm đà mà vươn lên chống lại tên gϊếŧ người kia. Khiến hắn phải chết một cách thảm nhất.

Sau đó cô rời dãy phòng trọ về làm dâu Min gia. Trong suốt thời gian đó anh vẫn sống cuộc sống của anh và cô vẫn sống cuộc sống của cô. Nhưng có điều, anh biết và anh chắc chắn người em trai đó của cô chính là cậu, người bạn hiền lành, tốt bụng của cậu khi ở....... Côi nhi viện Thiên thần.

Đúng vậy. Anh chính là Kang Daniel. Jihoon và Justin thì đã được nhận nuôi rồi, cậu đi được một thời gian thì anh cũng xin viện trưởng cho mình rời Côi nhi ra ngoài làm việc và tự kiếm sống. Nhưng khi gặp cô thì anh biết cậu em trai của cô là Jeon Jungkook.

Anh không biết làm sao mà lại rất muốn trả thù cho cậu. Từ nhỏ đã bẩm sinh thông minh, đầu óc nhạy bén. Nộp đơn vào Min thị và nhanh chóng được tuyển chọn làm thư kí riêng cho Min Suga. Lại một lần nữa may mắn gặp cô khi một lần đưa ông về nhà.

Cô thật sự rất ngạc nhiên vì anh. Rồi anh chủ động nói với cô rằng anh muốn giúp cô trả thù và anh nói:

"Em trai của chị chắc chắn vẫn còn sống. Chỉ là không biết cậu ấy đang ở đâu thôi."- Anh chính là muốn trả thù cho cậu. Trả thù cho người anh em tốt nhất của anh. Cậu đã vừa đi học vừa kiếm tiền để đi học. Nhiều tháng đến đợt trả tiền học nhưng anh không có tiền. Cậu sẵn sàng moi lợn cho anh và nói cho anh vay nhưng rồi cũng không thấy cậu nói anh trả. Lúc trước anh không có đủ khả năng trả thì bây giờ anh nên tìm cách "trả" lại cho cậu theo một cách khác.

"T....tại sao cậu biết???"- Thật sự cô rất sốc. Anh tại sao lại biết về cậu và cậu vẫn còn sống chứ. Chuyện này là như thế nào??? Em trai bé bỏng của cô vẫn còn sống ư???

"Cậu ấy đã từng ở chung phòng ở Côi nhi viện với tôi. Nhìn mặt cô và cậu ấy khá giống nhau, cậu ấy lại tên Jeon Jungkook nữa, tôi chắc chắn đó là bạn của tôi."- Anh nói. Nếu đã như vậy, anh còn ngại gì khi không giúp đỡ cô trả thù cho cậu chứ. Chỉ cần lấy lòng ông ta rồi ra tay hãm hại, có trời biết.

"Jungkook à....."- Ánh mắt cô rưng rưng nhìn vào khoảng không vô tận. Cậu còn sống vậy bây giờ cậu ở đâu chứ.

Biết chắc rằng cô đang tò mò về cậu nên anh trả lời luôn.-"Cậu ấy mới lên Seoul làm thêm rồi, hiện giờ vẫn chưa biết tung tích. Nhưng nghe nói là một gia đình giàu có nên chắc giờ vẫn đang sống tốt."

"Ôi em trai tôi."- Cô đau lòng vô cùng. Đường đường là một thiếu gia mà cậu phải trở thành một đứa trẻ mồ côi phải đi làm thêm làm nếm khổ sở như vậy có đáng không chứ. Càng nghĩ cô càng thêm căm hận ông.

Rồi anh cùng cô lên ké hoạch hãm hại ông bằng cách hạ độc. Min thị là của Jeon gia nên hãm hại ông qua công việc thật không ổn. Cách tốt nhất là để ông chịu cơn đau và chết 1 cách từ từ. Cà phê hàng ngày ông uống khi làm việc đều do anh chuẩn bị, bữa tối hay cà phê tối thì cô chuẩn bị. Ông chính là không biết hai người thân cận của mình đang lên kế hoạch hại mình.

Đứng ngẩn người một lúc, anh cũng không biết mọi người bên trong nhà đã thôi khóc lóc và việc ai người nấy làm rồi. Mỉm cười một cách khinh bỉ, anh quay người toan bước đi thì có giọng nói kêu anh lại.

Là cậu!!! Là cậu đã nhìn thấy anh, thấy một người khác hoàn toàn với người bạn cùng phòng với cậu. Đó là Daniel mà, nụ cười kia đâu phải của Daniel đâu. Trông nó thật đáng sợ.

"Daniel...."- Giọng cậu vẫn còn run run vì hồi nãy khóc rất nhiều.

Anh quay người lại thì thấy cậu. Cậu trông vẫn ngây thơ, vẫn xinh đẹp như ngày xưa. Chỉ có điều trông cậu gầy gò, tiều tụy hơn xưa nhiều.

"Jungkook... Cậu khỏe chứ???"- Anh hoàn toàn không có lấy một cảm xúc ngạc nhiên hay hạnh phúc gì. Đơn giản chỉ là hơi cười và hỏi thăm.

Đúng là Daniel rồi. Cái con người không cảm xúc này đúng là Daniel rồi. Cậu nhớ ngày xưa cậu đã phải vất vả thế nào khi ngày nào cũng phải mè nheo nhõng nhẽo bám lấy anh như một cái đuôi chỉ để làm cho anh cười. Mặc dù chỉ cười nhẹ nhưng cũng đã khiến cậu rất vui rồi. Điều đó đã khiến tình bạn của hai người càng thân thiết.

"Ừ."

------_

Ran: Ủng hộ ficbook của mị nha. Link ở phần giới thiệu của tui nha