Duyên Phận [VKook]

Chương 40

Chap này tặng chị TruyenHD vì đã vote+cmt đầu tiên ở chap trước. Mọi người cũng cmt+vote để lấy tem chap sau nha

"Vậy bằng cách nào????"- Cô nhìn y nghi hoặc hỏi. Trên đời này có cái gì có thể ngăn cản được ông chứ.

"Anh sẽ có cách của anh. Nhất định phải để Jungkook được hưởng những gì đáng lẽ nó được hưởng."- Y nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ. Nhất định ông phải có điểm yếu nào đó. Nhất định y sẽ tìm ra nó và khiến ông phải hối đầu nhận lỗi.

"Em tin anh."- Cô nắm lấy đôi bàn tay y nói. Trước hết cô nên tin y. Còn cứ quan sát ông một thời gian, nếu ông trở mặt thì cho một liều thuốc độc là chết cũng được.

"Ừ."- Y nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô đắm đuối. Y thầm cảm ơn trời vì đã đem cô đến với y. Cuộc sống của y từ ngày có cô xuất hiện dường như đã xuất hiện màu hồng. Chỉ cần nhìn cô, y cũng đã cảm thấy trái tim được sưởi ấm. Những lời cô nói, dù đúng hay sai, y đều nghe theo cũng chỉ một lý do là y yêu cô.

___ ___ ___

«Trong một căn hầm nhỏ»

Căn hầm tối tăm được chiếu sáng bởi ảnh đuốc chập chờn, nó tạo cho con người một cảm giác gì đó khiến cơ thể không tự chủ phải rùng mình ghê sợ.

Một cô gái xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xõa ngang vai hợp với chiếc váy trắng tinh cùng đôi hài búp bê màu trắng hồng thấp đế. Dường như bộ váy trắng kia đã bị vấy bẩn vì cô bị trói dưới đất và không ngừng giãy giụa. Dường như cô rất sợ hãi. Nếu như không bị bịt miệng bịt mắt thì chắc cô cũng không ngừng la cứu. Nhưng có la cũng vô ích.

Đang ý ới kêu cứu, chợt cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt. Nghe thôi cũng biết cái hầm này đã bỏ hoang nhiều năm, cánh cửa kia tưởng chừng đã bị hoen gỉ sắp rơi ra rồi. Cái cảnh tượng này giống các vụ bắt cóc trên TV mà phần trăm được cứu rất thấp. Nó khiến cô lo lắng sợ hãi vô cùng.

"Có câm miệng đi không???"- Chợt một giọng nói nam tính vang lên, nó mang một khí thế chết người khiến cô đang sợ hãi kêu cứu phải im bặt miệng.

"Ưʍ.... Ưʍ...."- Bị bịt miệng nhưng cô vẫn ư ứ trong cổ họng, chỉ mong mình được tha cho mặc dù biết nó là không thể.

"Cởi bịt mắt bịt miệng cho cô ta."- Người đàn ông ngồi vắt chéo chân lên ghế, hai tay dựa trên hai thành ghế, ngồi ung dung tự tại nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường. Gã ngang nhiên không một cảm xúc nói với tên thuộc hạ cởi trói cho cô, báo trước việc xấu sắp xảy ra.

Miếng băng dính đen bị kéo ra với một lực rất mạnh như muốn kéo theo cả da thịt cô làm cô đau đớn phải hét lên.

"Ồn ào quá....."- Người đàn ông tỏ ra phiền phức trước tiếng hét của cô. Giọng nói của gã đầy không khí lạnh buốt xương.

"Tôi......"- Cô đang định hét lên "tôi đã làm gì mà các người lại bắt tôi" thì cô chợt như bị tắc họng, tất cả những chữ định nói đều trôi tuột vào trong không giám tuôn ra.

"Sao???? Nói tiếp đi....."- Người đàn ông nhướn mày nhìn cô. Nhìn thôi cũng biết cô vừa sợ vừa ngạc nhiên đến mức nào rồi. Mặt này tái mét thế kia cơ mà.

"Tại.....sa...sao lại là anh????"- Cô lắp bắp nhìn anh như nhìn một con quái vật chuyển chuẩn bị ăn thịt cô.

"Cô thử nói tôi xem tại sao không thể là tôi????"- Người đàn ông nhếch mép cười một cách hoàn mỹ, tưởng chừng có thể đốn đổ biết bao con tim.

"Nh....nhưng tôi đã làm gì????"- Cô nói như mình là người vô tội mà tất nhiên là cô nghĩ cô không làm gì sai cả.

"Đương nhiên cô làm gì sai tôi mới bắt cô chứ."- Hắn cầm ly rượu, tay lắc lắc nhẹ, mặt nhìn theo một cách quyến rũ và nói.

"Ý anh là sao????"- Cô khó hiểu hỏi. Rốt cuộc cô đã làm gì sai để hắn phải làm như vậy với cô.

"Thôi!!! Tôi biết đâu có ai đi ăn trộm rồi đến nhà người ta nói tôi ăn trộm. Cô đương nhiên là sẽ không nhận mình làm. Nhưng chứng cứ rõ rành rành ra vậy rồi cô còn chối cãi???? Nếu hôm nay tôi cứ thế gϊếŧ cô thì thật sự còn quá nương tay. Cái xã hội này cần loại bỏ cái thứ cặn bã như cô thì may ra mới trong lành."- Hắn nhấp một ngụm rượu, ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ đến mức chán ghét.

"Dù gì tôi cũng sẽ là bà chủ tương lai của anh, nếu anh thả tôi ra, sau này tôi sẽ đối đãi tốt với anh."- Trông giọng nói của cô đầy vẻ uy hϊếp nhưng lại khiến người nghe thấy thật sự đau tai.

"Haha....."- Ngay khi cô dứt lời, hắn cười rộ lên.-"Tôi không hiểu tại sao trên đời này lại có cái thể loại người ăn hết cái trơ trẽn của xã hội như cô. Cô nói cô là bà chủ tương lai???? Ôi trời ơi...... Cái thằng điên đi lang thang ngoài đường còn không thèm, huống hồ gì là cậu chủ. Tôi nghe cô nói mà như xem phim hài......haha....."- Hắn cười rộ lên. Cái loại đàn bà không ngại mọi thủ đoạn như cô, có bị điên, bị mất trí cậu chủ mới chịu lấy cô làm vợ.-"Thưa tiểu thư Kang Soyeon "yêu quý", cái chức danh phu nhân tương lai của cô chắc không thể trở thành hiện thức được rồi. Vì hoàng tử mà cô mơ là chồng cô trong giấc mơ sai tôi hôm nay phải gϊếŧ cô đấy. Không biết cô đã tỉnh ngủ chưa????"- JH tiến lại gần, nâng cằm cô lên, nhìn những cô bằng ánh mắt đầy khinh thường nói.

....................

Ran: Klq nhưng không biết có ai còn nhớ cái vụ án con anti BTS lớp t không???? Nhưng chị TruyenHD ơi, em vô tình và hình cờ nhìn thấy cái này trong quyển nháp của nó. Và không chỉ trang đó và còn nhiều trang nữa cũng có. Nhìn thôi cũng biết nó là ARMY rồi chị nhỉ!!!!!

Ahihi!!!!! Vui quá là vui.

Cuối cùng cái con đũy bạn mà ngày ngày chửi BTS cũng là fan BTS há há há.....