Chap này tặng chị TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Mọi người cũng vote+cmt để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~
-----------
Cậu tỉnh lại, đầu óc còn choáng váng, Jin cũng đã cho cậu uống đầy đủ các loại thuốc cần thiết khiến cậu bớt đi phần nào sự đau đớn.
Khi mở được mắt, cậu thấy cậu được nằm trong một căn phòng chủ đạo là màu lạnh nhưng nó lại mang một cảm giác rất gần gũi và ấm áp. Trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm. Cũng may trên đời này vẫn còn người tốt quan tâm đến cậu.
Tỉnh dậy cũng đã lâu, cậu cảm thấy nếu cậu đã ở nhờ nhà người ta như vậy thì cũng cũng không nên nằm lì như vậy mà nên đứng dậy đi chào hỏi mọi người. Mặc dù không thấy trong lòng như thường ngày nhưng theo lối sống của cậu thì như vậy mới là lẽ thường tình.
Mở cửa phòng, đập vào mắt cậu là một dãy hành lang dài như vô tận. Cả hai bên có rất nhiều phòng, trước mỗi cửa còn có hai bình hoa hai bên. Trông căn nhà này ngoài vẻ thiếu người thì nó thật sự là Nhà.
Bất giác lúc đó tự nhiên cậu lại nhớ đến ngôi nhà đó, ngôi nhà mà cậu đã cho nó là nhà trong suốt thời gian không phải là ngắn nhưng không ngờ khi cậu vừa mới thừa nhận nó thì cậu đã phải xa nó. Cậu thật sự thấy có một cảm giác buồn man mác.
Khó khăn bước từng bước chậm rãi, cậu vịnh tay, men theo thành cầu thang mà đi. Theo như cậu nhìn thấy thì căn nhà này rất rộng, nó có hai cầu thang ở hai đầu, mà phòng cậu ở khoảng giữa nên cậu không biết nên xuống bằng cầu thang nào cho nhanh. Chọn đại một đường rồi bước đi, cậu đi được dăm bước thì đến một căn phòng. Nó trông giống phòng cả nhà ngồi cùng nhau xem TV. Có sofa, có bàn, có cốc chén, TV, ánh đèn đỏ bởi chùm đèn lấp lánh trên trần khiến căn phòng thêm ấm cúng. Nhưng điều khiến cậu dừng chân là vì có một người phụ nữ đang ngồi ở đấy. Cô chính là đang nghe nhạc và hình như đã ngủ rồi.
Trông dáng vẻ, cậu có thể biết đây chắc hẳn là bà chủ. Dáng vẻ và ăn mặc trông rất quý phái nhưng lại cũng rất giản dị. Trong lòng cậu mang một vẻ gì đấy được an ủi. Người phụ nữ này mang một vẻ gì đó rất thân thuộc đối với cậu khiến cho cậu mang một suy nghĩ không phải người giàu có nào cũng không coi ai ra gì.
Bước lại gần, cậu hơi khom khom người, vỗ vai cô để gọi cô dậy, cậu nên chào cô trước. Cảm thấy có người gọi, cô tỉnh dậy. Lúc cô tỉnh dậy, y và Jin có việc phải đi, cô ra đây ngồi nghe nhạc giải street thì ngủ quên mất. Dụi dụi hai mắt, cô tháo tay nghe ra.
*cộp*- Tai nghe trên tay cô rơi xuống đất.
"Ch.....chị hai....."- Người cậu run run khi nhìn thấy cô. Người này, quá giống người chị khi xưa của cậu. Cho dù khi hai người xa nhau, cậu còn rất nhỏ nhưng làm sau cậu có thể quên được người chị thân yêu của mình chứ. Nhất định đó là chị, không nhầm lẫn đi đâu hết.
"Kookie à....."- Giọng cô như run run khi nhìn thấy cậu, cậu lại nhận ra cô làm cô xúc động vô cùng.
"Chị hai à, em tưởng chị đã bỏ em rồi....."- Cậu bật khóc, ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ. Ngày đó chị nói đi cứu mẹ rồi quay lại đón cậu, nhưng rồi cậu đợi mãi vẫn không thấy chị. Cậu trong đầu lại có suy nghĩ chị đã chết rồi. Nhưng bây giờ tận mắt thấy chị như vậy, cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Dường như mọi đau khổ đều biến mất.
"Ôi Kookie ngốc. Chị xin lỗi, tất cả đều tại chị."- Cô cũng bật khóc, ôm lấy cậu, tay ôn nhu xoa đầu cậu nói. Cô cảm thấy thật ân hận, nếu ngày đó cô không suy nghĩ nông cạn, đi tìm cậu thì bây giờ cậu đã không phải chịu khổ như vậy. Nghĩ đến việc cậu bị người ta hãʍ Ꮒϊếp, cô cảm thấy cô tội lỗi đầu mình.
"Chị ơi chị đừng đi nữa nhé, chị ở lại với em....."- Cậu khóc thút thít nói.
"Ừ. Từ nay chị em ta sẽ sống thật hạnh phúc nhé."- Cô đau khổ nói. Đứa em tội nghiệm này của cô, phải làm sao để bù đắp hết cho nó đây.
"Ưʍ......"- Cậu gật đầu như một đứa trẻ. Hai chị em cậu rất yêu thương nhau vậy nên phải xa nhau trong khoảng thời gian dài như vậy, khó có thể gặp không ít khó khăn. Nhưng bây giờ gặp được nhau rồi, còn điều gì có thể vui hơn chứ.
Ngay sau đó, hai người cùng vào phòng của cậu, khóa chặt khóa cửa, hai người ngồi trên giường hàn huyên vài chuyện trong suốt thời gian không được sống bên nhau. Việc đóng của lại là vì cô không muốn ai biết chuyện cậu là em trai cô. Việc đó thật sự không tốt cho kế hoạch của cô.
Cậu ngồi hàn huyên cùng cô cùng nhau kể biết bao chuyện xảy ra trong suốt thời gian qua, ngay cả chuyện trả thù, cô cũng kể hết cho cậu nghe. Cậu sốc vô cùng khi biết người đàn ông dắt cậu vào côi nhi viện, người mà cậu luôn miệng gọi là ba lại chính là kẻ gϊếŧ chết bố mẹ cậu, hại cậu khổ sở như bây giờ. Đã vậy gia tài lẽ ra là do cậu hưởng thì lại rơi vào tay ông ta. Trong lòng cậu lại nổi lên một mối thù.
Nhưng trái với cậu, cô lại không hề có chút gì hận người đã hãm hại em trai cô mà lại mang một cảm xúc đau khổ khó tả. Người đó chính Kim Taehyung.