Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~~~
----------------
Đó chỉ là suy đoán của y. Trên đời này có thể có người giống nhau như đúc mà. Đợi cậu tỉnh táo lại, y sẽ hỏi.
"Tốt lắm. Cậu cứ nghỉ ngơi đi. Tôi là bác sĩ, có gì không ổn cứ gọi tôi."- Jin tận tình nói.
"Ừm. Mà đây là đâu thế????"- Cậu tay để trên trán, có vẻ đầu cậu đang rất đau.
"Đây là Min gia. Min thiếu thấy cậu ngất trên đường nên mang về nhà."- Jin trả lời. Nên nói chuyện với cậu nhiều hơn để cậu bình tĩnh hơn.
"Vậy..... tôi cảm ơn...."- Cậu nói. Hai mắt cậu nhắm tịt lại không biết trời mây trăng gió gì.
Y nghe cách cậu cảm ơn, cảm thấy cậu là một người được giáo dục rất tốt. Khoanh tay trước ngực, trong đầu y có một khúc mắc nào đó không thể phá giải. Làm sao để cậu chính là Jeon thiếu???? Xét nghiệm DNA thì lại không có mẫu gốc. Thật sự rất khó.
___ ___ ___
Tìm hoài tìm mãi vẫn không thấy cậu, JH như ngồi trên đống lửa. Nếu không tìm ra cậu, kiểu gì anh chả bị boss cho một phát sang Tây Thiên luôn. Nhất định phải tìm cho ra cậu. Anh còn trẻ mà ~T_T~
Không khác gì JH, Taehyung cũng đang rất bức bối. Cậu đi đâu thế không biết. Lật tung cái Seoul lên rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Người đang ốm dở, có thể đi đâu xa???? Anh thật sự rất lo lắng.
Cuối ngày rồi mà vẫn không thấy cậu, cả JH lẫn Taehyung đều về nhà cùng một lúc. Anh đang buồn nên cứ thế đi vào phòng, không thèm ngó đến JH.
"Ố...... lạy trời phật..... Boss mất trí rồi....."- JH như thằng ngố nhảy tưng tưng lên sung sướиɠ. Ngay sau đó thì chợt nhận ra mình vừa làm một chuyện cướp đi mạng sống của mình liền theo phản xạ mà co người lại, hai tay vỗ mạnh bịt miệng lại. "Ôi ngu rồi......"- JH khóc thầm. Bây giờ anh ta chỉ mong cho anh không nghe thấy gì hết. Đó là con đường sống duy nhất.
JH hét to như vậy, đến người điếc cũng nghe được, huống hồ gì là anh. Nhưng anh nào còn tâm trí mà để ý đến nó. Như một cái xác không hồn, anh từng bước nặng trĩu bước về phòng. Bà Park thấy anh, JH và Jimin lần lượt rời khỏi nhà và Jungkook mất tích thì vô cùng lo lắng. Thấy anh như vậy, biết chắc là không tìm được. Nhìn bộ dáng từ trước khi cô Jisoo mất tích thì chưa bao giờ có của anh kia thì cũng đủ biết tình cảm anh dành cho cậu rồi. Bà sống lâu đến như vậy chả lẽ không biết. Không biết đứa bé đáng thương kia vì cái gì mà phải bỏ nhà đi khi đang ốm yếu như vậy. Mặc dù bà không biết cái đầu đuôi câu chuyện nó ra sao nhưng nhìn tình hình bây giờ cũng đủ biết nó nghiêm trọng như thế nào rồi.
Khó khăn bước chân lên phòng, anh ngồi cái phịch xuống sofa, hai tay dựa vào thành ghế, đầu ngửa về phía sau, ánh mắt mất trọng tâm nhìn lên trần nhà. Trông bộ dáng như vậy nhưng vẻ quý tộc của anh vẫn không hề thuyên giảm. Anh đang suy nghĩ, suy nghĩ về cậu. Từ khi cậu xuất hiện, anh đã thật sự quên đi được nỗi đau mà Jisoo để lại.
Có lẽ mọi người sẽ cho rằng anh yêu cậu là vì cậu có khuôn mặt giống Jisoo và anh ban đầu cũng cho là như vậy. Nhưng khi thấy nhưng hành động nói chuyện của cậu với Jimin hay JH, hơn cả là cuộc trò chuyện trên mạng kia, anh mới biết mình có một cảm xúc rất khó chịu, mức độ ghen rất cao. Lúc đó anh mới thực sự biết anh yêu không phải vì khuôn mặt cậu mà vì trái tim anh đã dành cho cậu. Nhất là lúc anh đọc cuốn nhật ký của cậu và biết cậu cũng thích anh.
Việc anh và cậu yêu nhau, thật giống như một bộ phim truyền hình được tạo nên bởi một đạo diễn mang tên Duyên Phận. Từ việc cho anh đau khổ bởi mất đi Jisoo, sau cú va chạm bất ngờ, anh biết đến cậu và yêu cậu. Bộ phim này tưởng chừng đẹp biết bao nhưng anh lại phá hủy nó mất rồi.
Chỉ vì một hộp tin nhắn không rõ nguồn gốc, chỉ vì sự thân thiện của cậu mà anh ghen tuông đến thiếu suy nghĩ, làm cậu tổn thương đến như vậy. Anh nghĩ cậu là của riêng anh, anh chỉ muốn đặt cậu ở dưới thân mà mạnh mẽ sủng ái. Nhưng đó là suy nghĩ của anh không phải của cậu. Trinh tiết cậu giữ gìn 18 năm chỉ vì anh mà mất đi oan uổng. Tốn công bao lâu nay cậu phải chạy trốn sự trêu trọc của mấy tên côn đồ mỗi buổi tối đi làm kia.
Anh là đang khóc, lần thứ hai trong đời anh khóc, tất cả đều là vì tìn yêu. Nhưng lần này trái tin anh như nát vụn rồi. Có lẽ vì khóc quá lâu, anh thϊếp đi mà nước mắt vẫn chảy.
___ ___ ___
Jimin lái xe đi khắp nơi rồi mà vẫn không tìm thấy cậu. Còn quay về tận ngôi nhà tình thương ở Busan nhưng vẫn không thấy. Cậu sợ bà Lee lo lắng nên chỉ nói xuống đây chơi rồi thăm tụi nhỏ, hỏi xem có đứa nào bị ốm không rồi cậu giúp chữa trị rồi lựa lời hỏi thăm Jungkook. Nhưng bà lại hỏi "Kookie dạo này khỏe không???" làm Jimin xanh mặt. Cậu chính là không có ở đây. Cậu liền nói Jungkook vẫn khỏe, đi học rất chăm chỉ cho bà yên tâm. Thật may là không đứa nào bị ốm nên cậu liền quay trải về Seoul. Jungkook rốt cuộc ở đâu????
................
Ran: Hôm qua trung thu mà t sốt 39.8 độ. Ai thương t ko 😭😭😭😭