Chap này tặng em TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~~
--------------
Chẳng mấy chốc, cậu đã nhảy tọt được xuống dưới vườn. Đây là sân sau nên chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra cậu. Cậu chạy thật nhanh ra cửa sau rồi chạy mất.
Cậu mặc một chiếc hoodie mà đen có mũ, đội một chiếc beanie màu đen lên mái tóc đen lay láy của mình. Đeo khẩu trang đen, mặc quần đen, đi giày đen, balo cũng màu đen, nguyên một cây đen khiến cậu trở thành một cậu thanh niên 26 27 trông tuổi vô cùng chững chạc.
Cậu bước ra đường lớn, trước khi đi có quay lại nhìn ngôi nhà một cái rồi quay đi. Bây giờ cậu càng ở lại đó, thì càng bị anh thêm khinh bỉ. Tốt nhất nên rời đi. Còn cái hợp đồng ba năm, cậu sẽ trả lại anh. Nhưng không phải bây giờ. Cậu sẽ rời xa nơi này và kiếm thật nhiều tiền. Khi đó cậu sẽ quay lại trả lại tiền cho anh và cả.....trả thù.
Chàng thanh niên bước chậm rãi từng bước ra đường, không quan tâm gì đến đường xá nó như thế nào, cậu chỉ cúi gằm mặt xuống và đi. Bây giờ cậu không thể quay lại côi nhi viện được vì nếu về đó anh sẽ sớm tìm ra cậu. Đến khi đó có khi cậu sẽ bị anh trừng phạt rất nặng. Vậy nên bây giờ cậu cần tìm một nơi thật xa nơi này.
Lúc đó xe của anh chạy qua.
"Boss à, cậu thanh niên kia....."- JH không nhìn cậu nhưng chỉ liếc qua thôi cũng thấy được cái dáng quen thuộc. Thấy anh nhìn theo cậu thanh niên kia liền hỏi.
"Không phải đâu....."- Anh thừa biết JH đang nói gì. Nhưng không phải lúc nãy Jimin gọi điện nói cậu đang sốt cao sao???? Sao có thể đi ra đây được. Nhưng mà nhìn bóng lưng của cậu thanh niên kia thật giống cậu. Trông nó đầy đau thương và buồn chán.
Ra lệnh cho JH cứ tiếp tục chạy xe, chiếc xe nhanh chóng chạy xa cậu. Cậu vẫn tiếp tục bước đi chậm rãi. Và rồi quá đuối sức mà gục xuống, trước khi hai mắt nhắm tịt lại, cậu còn nghe được mọi giọng nói rất lạnh lùng nhưng mà nó mang đến một cảm giác được quan tâm.
"Cậu gì ơi.... cậu không sao chứ.....???"- Một giọng nam trầm vô cùng lạnh lùng vang lên hỏi cậu. Sau đó cậu không còn biết gì nữa.
___ ___ ___
Anh về đến nhà thì thấy Jimin đang ngồi trên sofa ở phòng khách đọc sách.
"Jungkook sao rồi????"- Anh lạnh lùng hỏi. Có vẻ như Jimin không biết anh về, hoặc là cố tình không muốn biết.
"Anh vẫn còn quan tâm đến em ấy sao????"- Jimin không thèm ngước mặt lên nhìn anh mà vẫn cúi gằm mặt xuống đọc sách như vậy.
"Ý cậu là sao???? Cậu ta là người làm của tôi, tôi có quyền hỏi hoặc làm gì cũng được."- Anh tức giận trước thái độ của Jimin. Anh đã làm gì mà Jimin lại nói với anh bằng cái giọng khinh bỉ đến như vậy.
"À.... người làm do anh thuê về nên anh muốn làm gì cũng được, anh có thể chà đạp người ta đến như vậy sao. Tôi nói cho anh biết, nếu chị Ann mà không phát hiện ra sớm hoặc tôi về nhà muộn thôi là thằng bé đã chết từ lâu rồi."- Jimin ngước mắt lên nhìn anh vô cùng căm giận. Từng lời từng chữ mà anh nói ra vô cùng nhấn nhá khiến Taehyung phải nhăn mày.
"Thế rốt cuộc là cậu ấy bị sao????"- Anh tức giận nhưng đang rất cố kìm nén. Chẳng lẽ lại xông vào đấm Jimin mấy phát. Như thế thì còn mặt mũi gì nhìn bà Park chứ.
"Anh quan tâm thì lên mà xem.. ."- Jimin tiếp tục cúi xuống đọc sách, không thèm mém xỉa gì đến anh. Một tuần không về mà bây giờ về lại giở cái giọng đó. Nghe thật đáng ghét.
Anh máu tức sôi sùng sục nhưng không thể làm gì liền quay lên phòng. Thấy anh đi, Jimin ngẩng đầu dậy nhìn theo, sau đó cười khinh bỉ một cái. JH thấy Boss tức giận trở lên lầu cũng chạy theo, nhưng không quên nhìn Jimin giơ hai ngón tay cái lên cười hớn hở. Hôm nay là bữa đầu tiên JH thấy anh bị chọc cho tức phát điên lên mà không làm gì được. Jimin thật là ngầu.
Jimin nhìn cái bóng JH đi lên lầu mà không khỏi bật cười. JH từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. Vẫn rất sợ Taehyung nhưng lại luôn rất dễ thương đằng sau lưng anh.
Đúng là không phải cái gì cũng có thể thay đổi theo thời gian. Giống như.... tình yêu cậu dành cho JH. Nó đã xảy ra từ rất lâu rồi nhưng cậu không có đủ can đảm để bộc lộ nó. Nó vẫn nằm trong lòng cậu, không một ai biết. Không biết JH có biết không chứ.....
Anh tức giận đứng trước của phòng cậu, hít vào thở ra một hơi thật sâu rồi bước vào rồi bước vào. Anh không muốn bản thân nổi nóng với cậu. Anh đã gây nhiều tổn thương cho cậu rồi, bây giờ anh chính là cần bù đắp cho cậu.
Mở cửa vào phòng, căn phòng vẫn như lần đầu tiên anh vào. Nó rất ấm cúng và sạch sẽ. Cơ mà sao hôm nay phòng rất sáng, không như lần trước. Sau đó anh để ý đến cái cửa đang mở kia. Ban đầu chỉ là liếc qua nhưng sợi dây thừng vẫn còn buộc ở trên đó đập vào mắt anh.
Trong lòng mách bảo bản thân có chuyện gì đó không hay, anh nhanh chóng chạy lại ban công.
"JH....."- Anh hét lớn.
JH mới lết đến đâu thang đã bị tiếng hét của anh làm cho giật mình tí nữa là té lầu rồi. Anh lo sợ chạy lại phòng của cậu.