Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~
-------------
"Anh xin lỗi....."- Anh thầm xin lỗi cậu. Anh biết bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều đang rất đau.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, đi vào phòng tắm, tắm cho người sạch sẽ rồi mặc quần áo đi làm.
Đi xuống nhà, anh biết là cậu vẫn ở trong phòng. Kĩ lưỡng dặn đo người làm chăm sóc cậu thật chu đáo, anh mới yên tâm bước ra khỏi nhà.
Lên xe, JH đã đợi sẵn ở trong đó.
"Boss, cậu không cảm thấy mệt mỏi chứ???"- JH hỏi. Hỏi vậy để tránh né thôi chứ thật ra thì ý nghĩ thật sự của câu hỏi đó là "Boss à, hôm qua anh vận động không quá sức đấy chứ????"
"Không sao hết."- Anh lạnh lùng trả lời. JH đi theo anh bao nhiêu năm chả lẽ không biết.-"Điều tra cho tôi rốt cuộc ai đã gửi mail cho tôi tối hôm qua. Dám mạo danh gửi tin nhắn vớ vẩn cho tôi thật là to gan mà."- Hai tay anh nắm chặt lại, răng nghiến ken két tức giận nói. Dù gì thì cũng tại người này mà khiến anh mất kiểm soát làm đau cậu. Chắc chắn bây giờ cậu không giận anh thì cũng có cảm giác sợ anh. Nhất định người đó sẽ phải trả giá.
"Vâng ạ."- JH có chút sợ hãi và lo lắng cho con người to gan đó. Người đó nhất định sẽ sống không bằng chết. Không biết người đó gặp rắc rối gì mà lại chán sống đến như vậy. Quả là một cách hay khi nhờ tay Kim Taehyung gϊếŧ.
Chiếc xe lăn bánh rời căn biệt thự sang trọng. Cậu nằm trên giường của mình cảm thấy rất mệt mỏi. Người ngợm cậu nóng ran, miệng không kiểm soát mà rên hừ hừ, tay chân thì run bần bật. Trong người cậu bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi và đặc biệt là sợ hãi. Anh đã trở thành con ác ma trong mắt cậu. Cậu ước gì anh có thể lạnh lùng không quan tâm đến cậu như ngày trước. Cứ coi cậu như không khí mà sống không ảnh hưởng gì đến nhau đi, cần gì phải chà đạp cậu đến như vậy. Cậu hận anh.
Trước khi sự việc này xảy ra, cậu nghĩ anh là một cậu chủ bề ngoài thì lạnh lùng, không quan tâm đến ai. Nhưng qua lời nói của bà Park hay người làm và ngay cả Jimin cũng nói anh là nột người rất quan tâm đến người khác và rất ấm áp nữa. Kể từ đó cậu rất thích để ý anh. Cũng chính vì vậy mà mọi hành động, cử chỉ, biểu cảm khuôn mặt, cậu đều quan sát anh rất kĩ. Và cũng không biết từ lúc nào cậu đã yêu anh.
Không biết đó có phải là tình yêu không, nhưng khi anh không ăn cơm, khi anh đi làm về muộn, khi anh thức khuya,..... cậu đều luôn quan tâm và lo lắng. Anh giống như một chú cún con còn cậu là một cậu bé ngây thơ lần đầu tiên được bố mẹ cho nuôi thú cưng. Mọi quan tâm chăm sóc, mọi yêu thương đùm bọc, tất cả cậu đều thẩm gửi đến anh. Cậu rất quan tâm anh.
Nhưng sau đêm hôm qua, cậu cảm thấy mình chỉ là một công cụ 419 của anh, à không, có lẽ sẽ là 2 hoặc 3 night, mà có thể là nhiều hơn. Nhưng rốt cuộc cậu cũng chỉ là đồ chơi được anh mua về. Cậu cảm thấy mình không được anh trân trọng, không được anh quan tâm đến. Nó hoàn toàn khác với tình cảm cậu dành cho anh. Nó làm cậu thấy thất vọng. Nhưng bây giờ có khóc, có đau khổ thì cũng có làm được gì nữa. Thứ quý giá nhất của cậu cũng đã bị anh lấy đi rồi. Cuộc đời của cậu đến khi nào mới hết khổ.
Nằm trên giường, cậu tự thương lấy bản thân mình. Người mẹ của cậu đã bị chính người cậu gọi là cha gϊếŧ hại khi cậu mới 5 tuổi. Và cũng chính ông ta đã ruồng bỏ cậu, đưa cậu vào côi nhi viện. Có lẽ vì quá đau khổ mà cậu cũng đã quên khuôn mặt của ông ta. Nhưng cách ông ta hành hung mẹ cậu cũng chẳng khác gì cách anh làm với cậu.
Đang suy nghĩ lung tung, cậu chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Nghĩ là anh, người cậu chợt run lên đấy sợ hãi. Hai mắt nhắm lại giả vờ ngủ. Có lẽ không nhìn thấy mặt anh thì cậu sẽ cảm thấy bớt sợ hơn.
"Jungkook à, em vẫn còn ngủ sao?????"- Ann bước vào phòng cậu khẽ khẽ đi lại. Thấy phòng cậu tối om nên cô đoán chắc cậu vẫn đang ngủ. Hồi nãy anh có dặn cô rằng cậu đang mệt nên cần chăm sóc kĩ.
Cậu nhận ra giọng của Ann không phải là giọng của anh liền thở phào nhẹ nhõm. Định sẽ ngồi dậy nhưng người cậu như có một hòn đá nghìn tấn đè lên vậy. Cậu chính là không thể nhúc nhích.
Ann thấy cậu không có động tĩnh gì thì liền thấy lo lắng. Cậu thường ngày ngủ rất tỉnh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng đủ để đánh thức cậu. Ấy vậy mà cô vào phòng nói như vậy mày cậu vẫn không dậy. Chắc là cậu ốm nặng lắm.
Cô lo lắng tiến tới gần giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang che lút cả mặt cậu xuống.
"Jungkook à, em không sao chứ?????"- Cô lo lắng hỏi. Nhìn sắc mặt cậu không tốt tí nào. Cô khẽ đưa tay sờ trán cậu.-"Ôi sao nóng thế này????"- Cô giật mình gì độ nóng ở trán của cậu. Cảm tưởng như sắp bỏng tay đến nơi. Vội vàng rút điện thoại trong túi ra, cô nhanh hóng gọi cho Jimin. Anh là người duy nhất cô nghĩ ra trong lúc này.
...............
Ran: Add facebook tôi đi mọi người