Chap này tặng chị TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~~~
-----------------
Hôm nay không thấy anh xuống ăn cơm, mọi người nghĩ anh bận nên cũng không ai lên gọi vì sợ anh đang làm việc. Cũng vì anh không quá khắc khe trong việc người làm ăn trước chủ nhân nên mọi người cứ thế mà ăn trước.
Đến khi dọn mâm, bà Park mới sai cậu mang cơm lên cho anh. Và đến lúc này cậu mới nhớ ra.
"Thôi xong!!!! Hồi chiều cậu chủ bảo mình lên tìm cậu chủ, mà bây giờ tối om rồi mà còn chưa lên. Không biết cậu chủ có giận không???"- Cậu bưng khay đồ ăn lên phòng anh, đứng trước cửa mà không dám bước vào.
Hít một ngụm không khí lớn, cậu nuốt cái ực một ngụm nước bọt rồi rút hết can đảm để gõ cửa.
*cốc*- Tiếng gõ rụt rè của cậu vang lên.
"Vào đi."- Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ bên trong làm sống lưng cậu lạnh buốt.
"Cậu chủ ơi....."- Cậu rụt rè, giọng lí nhí nói.
"Vào nhanh!!!!!"- Anh mất kiên nhẫn quát lớn.
Anh quát lớn đột ngột quá làm cậu giật mình, đánh rơi cả khay đồ ăn.
"Á......"- Cậu nhìn thay đồ ăn mà xanh mặt.
Anh đứng dậy khỏi ghế sofa nắm lấy tay của cậu kéo vào trong phòng, tiện tay nhấn luôn cái nút đỏ ở ngay trên cửa, cánh cửa kêu tách một cái rồi thôi.
JH nghe thấy tiếng la của cậu liền lo lắng mà chạy lên. Thấy đống bát đĩa bị bể nát trên sàn, cánh cửa đóng chặt và hiện nút đỏ, JH liền thở dài ngao ngán.
"Ôi thỏ con ngốc nghếch. Khổ đời em rồi."- Vừa thở dài vừa lắc đầu, JH vừa thu dọn mảnh vỡ trên đất rồi lui đi.
Trong phòng, cậu bị anh đẩy mạnh ngã xuống giường. Cậu sợ hãi run rẫy nhìn anh hung hãn đứng đối diện cậu. Ánh mắt anh nhìn cậu đầy tức giận.
"Cậu chủ, tôi xin lỗi..... cậu đừng làm tôi sợ....."- Cậu run rẩy lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nổi lửa của anh nói.
"Em biết sai mà vẫn làm. Em là muốn chọc giận tôi phải không????"- Anh giận dữ, hai tay chống xuống giường ngang song song hai bên cổ của cậu, ánh mắt như thiêu đốt cậu nói.
"Tôi.....tôi.....đâu có làm gì...."- Cậu run rẩy. Cậu từ trước đến giờ đã làm gì có lỗi với anh đâu chứ.
"Còn dám cãi. Trong nội quy đã ghi là không được giao du với người con trai khác. Việc em thân thiết với JH hay Jimin thì tôi không nói làm gì. Nhưng qua đêm với con trai ở quán bar thì làm sao tôi tha thứ chứ?????"- Anh bóp mạnh lấy cằm cậu mà nhấc lên.
::: Flaskback :::
Anh đang làm việc trên máy tính trong phòng thì có mail gửi đến. Thật sự thì không còn nhiều việc, nhưng vì giận cậu vì chuyện JH và Jimin, cộng thêm việc cậu không thèm lên gặp anh mà anh giận dỗi không thèm xuống ăn cơm luôn. Theo lẽ bình thường thì anh sẽ xóa cái mail đó ngay lập tức vì thật sự thì anh không quan tâm và không có thời gian, nhưng hôm nay rảnh rỗi, không có việc gì làm nên anh quyết định mở hộp thư "may mắn" này ra.
Đó là một đường link. Anh nhấn vào nó, nó đưa anh đến một tab khác, đó là messager trong một nhóm chát tên là VIP Bar Danger.
Trong đó có rất nhiều đoạn hội thoại, anh tò mò và ngồi đọc nó.
"Ê, dạo này có đứa nào dùng em Jeon Jungkook đó không???"- Một người hỏi.
"Tao không. Dạo này em ấy đắt hàng lắm, chỉ có đại gia chi tiền tỉ mới mua được em ấy một đêm thôi."- Người khác nói.
"Đúng vậy. Nghe đâu mấy nay em ấy về nhà Kim tổng rồi nên công việc cũng làm ít đi. Nghe nói buổi tối em ấy chỉ đến đây lúc 11 12 giờ nên ai có tiền mới có thể qua đêm với em ấy. Kim tổng thích thật."- Một người khác nói.
"Vậy ư???? Tao dùng em ấy một lần rồi, sướиɠ lắm luôn. Tao phải chi 500 triệu mới được một đêm 2 tiếng đấy. Nhưng dùng ngon phết."- Người khác lại nói.
"Mày thích thật đấy. Tao mấy lần vào đấu giá mua vé mà chẳng có được. Tao còn chưa một lần đυ.ng đến ẻm."- Một người khác nói.
"Em ấy là món quà quý giá. Dùng một lần là thích, liền muốn dùng lần hai đấy."- Lại một lần nữa nói.
"...."- Rất nhiều cuộc hội thoại khác, nhưng tất cả đều chung vào việc cậu là TRAI BAO Ở BAR DANGER.
Anh hàm răng nghiến chặt, hai tay nắm chắc, đôi mắt nổi lên ngọn lửa mãnh liệt vô cùng. Bao lâu nay anh nghĩ cậu là con thỏ con ngơ ngác ngoan hiền, nhưng thực ra cậu lại là một thằng trai bao vô liêm sỉ ư. Thật thất vọng.
Nhưng anh nào đâu biết chủ nhân tạo ra cái nhóm chat đó lại là Kang Soyoung. Cô ta ngay từ lần đầu tiên thấy cậu trong nhà đã sinh nghi rồi. Sau một thời gian điều tra thì cô ta đã biết được thân phận của cậu nên càng nghi ngờ hơn. Một đứa mồ côi vô danh lại được Kim Taehyung mang về nhà không phải quá lạ sao. Chỉ có thể là có tình cảm nên mới như vậy.
Vậy là cô ta đã nghĩ ra cách này để hãm hại cậu. Và cô ta đã thành công trong việc đánh thức con thú dữ trong anh nổi dậy sau giấc ngủ dài.
::: End Flaskback :::
Cậy đau đớn đến khó thở, anh đang nói cái gì vậy????? Cậu qua đêm với con trai ở quán bar???? Cậu cần một lời giải thích???? Anh lôi những lời bịa đặt đó ở đâu.
"Cậu.....chủ......xi....xin.....cậu..... đó..... tôi.....thật.....sự không ... có...."- Cậu khổ sở lắm mới có thế mở miệng được. Lực ở tay anh mạnh đến nổi xương hàm của cậu như muốn vỡ nát ra.
"Em không phải chối cãi, tôi không thể tin em được. Hôm nay tôi phải cho em biết thế nào là chọc giận Kim Taehyung."- Nói xong, anh mãnh liệt phanh tấm áo phông mỏng manh của cậu ra, hôn mạnh lên cổ cậu.
Thịt ở cổ cậu bị anh hôn đến đau nhức và dần chuyển sang màu đỏ. Đầu lắc qua bên này rồi lắc qua bên kia lia lịa, tay không ngừng đẩy ngực anh ra khỏi người. Nước mắt trên má không ngừng rơi xuống.
"Cậu chủ..... xin cậu đừng......"- Cậu khóc nức nở van xin anh, nhưng đều vô dụng.
"Khốn kiếp!!! Em còn tỏ ra vẻ còn trong trắng lắm sao????"- Anh giận dữ ngồi lên phân thân của cậu mà tát cho cậu một phát mạnh làm cậu quay đầu sang bên đó đau đớn. Khóe miệng của cậu cũng thế mà chảy máu.
"Cậu chủ à....."- Cậu nức nở.
"Con cáo già đội lốt con nai như em tôi sẽ không tin đâu nên đừng tốn công tốn sức đóng kịch."- Nói xong anh một phát xé rách tấm áo mỏng manh trên người cậu, để lộ tấm thân trắng nỏn đến mê người.
End chap 22