Chap này tặng em TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~~
--------------
Lết đôi chân nặng nhóc đi xuống bếp cất cốc, cậu phồng miệng thổi phào một hơi, tự an ủi bản thân phải kiềm chế cảm xúc. Đến khi biết mình đã bình tĩnh hơn, cậu từ từ đi ra ngoài phòng khách. May quá, anh không có ở đó. Cậu lại thổi phì một cái nữa thật mạnh rồi lết chân lên phòng.
Tưởng đâu mọi chuyện đã qua hết, nhưng cậu đã lầm. Phải đi qua phòng anh thì mới đến phòng cậu. Mà nhìn xem cửa phòng anh vẫn còn mở. Vả lại từ bên trong lại phát ra những âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Chỉ đứng ở mép cửa, cậu không dám đi qua khi cái tiếng rêи ɾỉ đó không ngừng vang lên mà càng ngày càng to hơn. Cậu thật không đủ can đảm đi qua đó. Mặc dù đã đủ 18 tuổi, cậu đương nhiên biết những tiếng rêи ɾỉ đó như thế nào mà phát ra, nhưng những hoạt động hay cách làm sung sướиɠ đối phương thì cậu bó tay. Cậu thật sự là thanh niên cứng, trong sáng, thuần khiết.
Dù gì thì cũng phải đi qua, cậu cố gắng hít lấy một hơi thật đấy buồng phổi, lấy tay che mắt lại, khó nhọc lết từng bước về phòng. Sờ được cánh cửa phòng yêu quý, cậu mừng rỡ như bắt được vàng. Chỉ hận vì chân đau nên cậu không thể nhảy lên. Đi nhanh vào phòng, cậu lấy chăn mỏng chùm lên vành cửa rồi đóng mạnh đó vào, cánh cửa và bên ngoài, không khí chính là không thể lọt vào.
Ấy vậy mà cậu vẫn nghe rõ mồn một nhưng cái âm thanh da^ʍ mĩ đó. Cái tên Kim Taehyung biếи ŧɦái kia làm gì cô ta mà cô ta la to thế. Đúng là tên ác nhân. Cậu thầm chửi rủa anh trong lòng. Cứ đợi đấy, đến khi nào hết hợp đồng ba năm, tiền lương anh trả cộng tiền lãi suất ngân hàng thì chẳng mấy chốc cái sổ tiết kiệm của cậu sẽ đầy ắp tiền. Đến khi đó cậu sẽ trả thù lại Kim Taehyung.
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại, cậu vẫn phải đối mặt với mấy cái âm thanh kia. Như vậy làm sao mà học chứ. Cái tên đáng ghét... Cậu lại thầm chửi rủa
rồi đứng dậy, cầm sách trên tay, cậu quyết tâm đi ra ngoài học.
Lại lết từng bước khổ sở xuống nhà, đi qua phòng anh, cậu lấy tay bịt mắt lại, miệng không tự chủ mà "a" lên thật to rồi đi mất. Cả hai lần cậu đi qua cửa, anh đều nhìn thấy biểu hiện của cậu. Nó làm anh thích thú, muốn nhìn thấy nhiều hơn. Có lẽ nên làm chuyện này nhiều lần hơn mới được.
Cậu đi được xuống nhà liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng biết có thể thoát khỏi những cái tiếng đó. Cậu đi ra đài phun nước lớn ngoài sân ngồi lên đó. Cái đài này buổi tối nên không có phun nước, lại ở trước phòng khách nên bật điện sáng trưng. Cậu ngồi đây học bây giờ là lí tưởng nhất.
Ngồi học mà cậu không ngừng suy nghĩ đến anh cùng người phụ nữ kia. Tại sao anh ta có thể làm cho cô gái đó rên la ghê gớm như vậy???? Có lẽ cô ta rất đau. Kim Taehyung đúng là một tên ác thú mà. Cậu thầm nghĩ rồi vỗ vỗ đầu mấy cái để quên hết đi mấy cái chuyện vớ vẩn đó. Bây giờ việc quan trọng là tập trung vào học mà.
Vậy là cậu cứ như vậy đọc sách, chữ không điểm dừng mà chạy ào vào đầu cậu khiến cậu cũng quên luôn chuyện của anh. Nằm trên thềm dài phun nước, chân bị đau thì để trên bờ, còn chân kia thì bỏ xuống mặt nước mà quẩy quẩy. Không biết từ khi nào cậu ngủ quên mất.
Anh ở trên phòng thì sau cuộc mây mưa tưởng như không hồi kết thì cũng dừng lại. Rút người anh em ra, bắn tứ tung lên giường. Chất dịch trắng đặc sệt mùi tanh nồng bám hết lên tấm grap giường. Mai Jungkook phải chịu khổ rồi.
Anh mang tiếng quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy thôi chứ chưa cô nào được phước mà có dù chỉ một ít cơ hội mang thai. Bởi vì sau mỗi lần quan hệ, anh đều bắn ra bên ngoài chứ không bao giờ bắn vào trong con gái. Vậy nên không bao giờ có trường hợp con gái ôm bụng bầu đến nhà anh đòi bắt đền.
Cô gái kia bị anh đỉnh đến ngất lúc nào cũng không biết. Lạnh lùng đẩy cô gái ra xa, anh nằm xuống ngủ. Trong đầu lại thoáng nghĩ về cậu trai đáng yêu kia, khóe miệng anh lại bất chợt cong lên. Sau đó anh liền chìm vào giấc ngủ.
«3 giờ sáng»
Cậu tỉnh dậy thì trời vẫn còn rất tối. Thân thể thì cả đau nhức lẫn ê buốt. Chắc vì hôm qua nằm đất lạnh lại nằm sai tư thế nên mới vậy. Ôm lấy lưng, cậu khó nhọc ngồi dậy.
"Lên phòng ngủ thôi. Chắc giờ này cậu chủ cũng ngủ rồi."- Cậu tự nói rồi bước lên phòng.
Đúng thật, không còn nghe thấy tiếng gì hết. Cậu sung sướиɠ quá cơ. Nhưng phòng anh vẫn sáng đèn, cửa vẫn mở. Cậu đi qua thì có hơi tò mò nên nhìn vào. Trước mắt là thân hình trắng bóc mà săn chắc của anh, còn cô gái thì quay lưng về phía cậu. Đỏ mặt một chút, cậu nói nhỏ.
"Ôi cậu chủ biếи ŧɦái này, còn không chịu tắt điện đóng cửa. Đúng là sức trâu bò. Hại mình đau nhức cả người."- Cậu vừa nói vừa tắt điện và đóng cửa lại.
Nói nhỏ chỉ mình cậu nghe. Nhưng nghe thấy tiếng động nhỏ, anh đã tỉnh rồi. Và đương nhiên lời trách móc đáng yêu của cậu, anh cũng đã nghe thấy hết, nhưng vẫn giả bộ như đang ngủ.
Cánh cửa đóng lại, anh liền mở mắt ra. Trước mắt anh là một mảng mờ ảo. Ánh đèn ngủ hắt lên không trung làm tầm mắt anh trở nên thơ mộng khi suy nghĩ về hình dáng con thỏ con đáng yêu kia. Anh nhận thấy mình thật sự để ý cậu.
Nhưng sau đó, tiếng *hắt xì* làm anh giật mình mà thoát khỏi những suy nghĩ kia. Đằng sau cánh cửa là tiếng *hắt xì* kèm theo những lời uất ức của cậu.-"Rồi xong, mai lại tốn tiền đi mua thuốc rồi."- Cậu tự nói rồi nhanh chóng bước vào phòng đóng cửa lại. Cả đêm nằm không chăn không chiếu ở ngoài trời sương như vậy, đến voi còn ốm, huống hồ gì là cậu.
Anh khẽ cười hì một tiếng trước câu nói của cậu rồi khẽ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ cùng với hình bóng của cậu.
End chap 16