Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~"
--------------
Nhận thấy vết thương trên chân cậu có vấn đề, ông Han lo lắng đứng lên nhìn anh.
"Có chuyện gì sao????"- Anh lo lắng hỏi.
"Chân cậu ấy có dấu hiệu bưng mủ. Tôi có thể gọi thêm người đến????"- Ông hỏi. Tính tình Kim Taehyung thay đổi thất thường, làm việc không xin phép, có ngày rơi đầu.
"Ông cứ làm gì tùy thích, miễn là cứu được cậu ta."- Nói xong anh bỏ lên phòng.
"Ôi trời người đâu mà vô tâm."- Tất nhiên là ông Han chỉ nói thầm một mình mình nghe. Chứ có ăn gan trời cũng không dám nói to để anh nghe thấy.
Nói xong ông gọi điện cho con trai ông là Han Yi An đến. Anh cũng là nột bác sĩ rất giỏi chuyên về nhiễm trùng. Chân cậu bị nhiễm trùng nặng rồi.
Trong thời gian đợi anh đến, ông ngồi đó, dùng bông thấm thuốc vào bông rồi bôi lên chân cậu. Trong lòng thẩm thương.
"Còn trẻ như vậy mà phải chịu khổ như vậy. Rơi vào tay Kim Taehyung thì còn lâu mới sống yên ổn. Cái chân này nhẹ thì chắc để lại xẹo. Nhưng nếu mà nhiễm trùng nặng thì chắc phải cắt chân quá. Cậu trai trẻ, cậu phải chịu khổ rồi."- Ông khóc thầm thương cậu. Nhìn cậu đang say giấc ngủ, ông mong cậu có thể ngủ như vậy mãi. Vì có khi ngủ ngon như vậy mãi mãi còn dễ chịu hơn là sống với Kim Taehyung.
Sau đó thì con trai ông cũng đến. Đó là một cậu trai trẻ, thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai, mái tóc đen lay láy. Nói chung là hoàn hảo.
"Bố!!!!"- Anh vội chạy vào.
"Ừ con."- Ông tiến về phía anh, vỗ vai anh. Cầu mong anh có thể chữa lành cho đôi chân của cậu. Mới nhìn cậu ngủ thôi, ông đã thấy thương cậu như con trai rồi.
"Vâng."- Anh gật đầu. Hầu như chưa có ca nhiễm trùng nào do anh chữa phải cưa cắt đi cả. Nhưng vẫn phải có trường hợp ngoại lệ chứ. Mong chúa trời phù hộ cho cậu.
Anh ở trên phòng thì đang đứng ngồi không yên. Bề ngoài thì tỏ ra vẻ không quan tâm cậu sống hay chết. Nhưng bên trong thì thấp thỏm lo lắng. Cầm điện thoại lên gọi điện cho JH.
Chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng chửi.
"Trời ơi, tên khốn nạn biếи ŧɦái nào thế. Để tao coi nào."- Lấy đồng hồ ở bàn bên cạnh.-"Ối giời, mới 2 giờ sáng mày gọi cho tao để tỏ tình à, sao mà biếи ŧɦái thế???? Tao đẹp nên cái loại biếи ŧɦái như mày tao không yêu đâu, từ bỏ hi vọng đi. Nói tao biết mày là ai, mai tao đến đốt nhà mày."- JH tức giận xổ một tràng.
"Tôi là Kim Taehyung."- Mặt anh xuất hiện ba sợi chỉ màu đen. Sao cấp dưới của anh nó lễ phép ghê.
"Oh, boss......"- JH mất hồn, dựng người dậy. Nhìn mặt anh bây giờ không có lấy một giọt máu nào. Thôi thì Hằng Nga à, mai anh lại lên chơi với em.
"Tôi chưa tắt điện dưới nhà, cậu xuống tắt hộ tôi đi rồi mai tôi không gϊếŧ cậu đâu."- Anh cố nhẹ nhàng kiềm chế cảm xúc, dụ dỗ JH một tí.
"Vâng, tôi xuống liền."- JH như nhặt được vàng, nhanh chóng nhảy xuống giường để chạy xuống nhà. Mấy khi được xếp tặng cho một trợ giúp "giải cứu may mắn", phải vận dụng nó thật tốt chứ.
Anh nghe mấy tiếng *tút tút* trong máy mà thầm thở phào. Đêm khuya rồi, không thể gọi bà Park được, dù gì bà cũng lớn tuổi rồi. Vậy lựa chọn cuối cùng chỉ có JH. Xin lỗi nha, tại số anh sinh ra vào lúc nửa đêm.
JH ôm tim lết xuống nhà, đúng là đèn còn sáng thật. Anh vừa đi ra phòng khách thì thấy hai bố con ông Han đang chúi đầu vào nhau. Khoan, kia không phải Jungkook sao??? Anh hốt hoảng chạy lại.
"Jungkook à, cậu bị sao vậy????"- JH lo lắng nhìn cậu, cậu vẫn đang ngủ, làm sao mà trả lời chứ.
"Cậu ấy bị thương."- Anh Han lau mồ hôi nói.
"Sao lại....."- JH thắc mắc. 2 giờ sáng làm gì mà bị thương chứ.
"Tôi không biết. Là Kim tổng gọi chúng tôi đến. Sau đó thì bỏ lên phòng."- Bác sĩ Han nhìn JH tường thuật lại câu chuyện. Còn cậu Han thì vẫn chuyên tâm vào chữa vết thương cho cậu.
"À....."- JH đã hiểu chuyện. Trong lòng có chút không hài lòng.-"Úi giời, quan tâm người ta mà bày đặt ra vẻ không màng thế sự. Boss à, tôi lớn lên cùng cậu đấy, tôi hiểu cậu có khi còn hơn cậu cơ."- JH che miệng cười hihi làm bác sĩ Han cười ngượng.
"Mà cậu ấy sao rồi????"- JH nhận thấy mình hơi lố, liền lấy lại hình tượng lạnh lùng hỏi.
"Cậu ấy bị nhiễm trùng nặng. Yi An nhà tôi sẽ cố gắng."- Bác sĩ Han nói. Ông thật sự rất tự hào về con trai ông.
"Cậu Yi An, trông cậy vào cậu nha."- JH ra vỗ vai Yi An đang lau vết thương của cậu.
"Vâng."- Anh trả lời. Anh đã tiêm cho cậu một liều thuốc mê. Nhìn cậu ngất xỉu như vậy cũng đủ biết tinh thần của cậu lúc đó như thế nào. Tốt nhất nên cho cậu một liều thuốc mê trong khi anh tra rửa vết thương cho cậu.
Sau một hồi thì Yi An cũng đã có thể băng nó lại. Vậy là cái chân cậu đã an toàn.
"Cậu ấy bị nhiễm trùng nặng nhưng may là đã sơ cứu kịp thời. Nhưng vấn đề là cậu ấy không được đi lại nhiều trong vòng ít nhất một tháng, không để nó tiếp xúc mạnh, không dính nước. Mỗi ngày tra cho cậu ấy cái này vào buổi tối trước khi đi ngủ rồi băng nó lại."- Anh đưa chi JH một lo thuốc rồi đưa cho anh một tờ giấy.-"Đây là những thứ cậu ấy không thể ăn trong thời gian dưỡng thương. Nếu kiên trì kiêng kị thì sẽ mau lành vết thương."- Yi An cười thân thiện với JH.
"Được. Bác sĩ Han vất vả rồi."- Anh vỗ vai Yi An rồi bắt tay với ông Han. Sau đó tiễn họ về.
Quay trở lại với cậu, JH chỉ biết lắc đầu ngao ngán thở dài.
End chap 11