Duyên Phận [VKook]

Chương 9

Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha

❤❤❤❤❤❤

~~~~~~~~~~

-----------------

Sau một tiếng đồng hồ, cậu cũng đã hoàn thành bữa cơm và đang đặt từng món lên bàn.

"Oa, Kookie à, cháu thật khéo tay nha."- Bà Park trầm trồ khen ngợi. Bà hít từng mùi thơm phát ra từ từng đĩa đồ ăn đẹp mắt trên bàn.

"Kookie à, nói thật thì chị chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy nó ngon như thế nào rồi. Em thật lợi hại."- Chị Ann giơ ngón tay cái lên khen cậu.

"Kookie à, có khi sau này bọn chị phải nhờ em nấu đồ ăn dài dài rồi.""- Chị Hana cũng nói ý muốn trêu cậu, nhưng ai ngờ cậu đồng ý thật.

"Được em rất sẵn lòng."- Cậu vui vẻ trả lời.

Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng động cơ ô tô - là anh đã về.

"Oa, bác à, con về rồi, hôm nay bác nấu gì mà thơm thế????"- Mùi thơm của thức ăn đã lan ra đến tận cửa chính, thôi thúc cái bụng của JH.

Anh lạnh lùng không nói gì, cứ thế cư nhiên ngồi vào bàn ăn.

"Con về rồi."- Không màng đến thế sự, lạnh lùng nói.

"Ừ, hôm nay hai đứa ăn xem khẩu vị có khác không nhé. Tất cả các món này đều do Kookie làm hết đấy."- Bà vui vẻ phụ cậu bưng đĩa cuối cùng lên rồi nói.

"Oa, Jungkook à, tôi không ngờ cậu có thể nấu ăn."- JH ngồi há to miệng ngưỡng mộ. Trông bộ dạng anh bây giờ y chang mấy đứa trẻ mẫu giáo khi nhìn thấy hôm nay có món mới.

"Vậy tôi thắc mắc không biết tôi trong mắt anh vô dụng đến mức nào."- Cậu khinh bỉ nhìn JH, đã nấu cho ăn rồi lại còn bày chặt chê người ta.

Nói xong cậu cầm miếng bánh sandwich rồi đi lên phòng.-"Con xin phép."- Cậu là xin phép bà Park chứ không phải xin phép anh.

"Jungkook à, con còn chưa ăn cơm."- Bà lo lắng, cả buổi tối mà chỉ ăn miếng bánh nhỏ như vậy thôi sao.

"Dạ con ăn như vậy là no rồi. Con còn nhiều bài tập, con xin phép."- Nói xong cậu nhanh chóng chạy về phòng. Nếu còn ở lại, chắc chắn sẽ bị bắt ăn cho bằng được.

"Haizzz, cái thằng bé này, làm quần quật từ sáng cho đến giờ mà chỉ ăn có cái bánh nhỏ. Như vậy sẽ bị bệnh mất."- Bà Park lo lắng.

"Bác yên tâm đi, cậu ta dù gì cũng đã lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân."- Anh lạnh lùng gắp thức ăn vào miệng, nói. Đồ ăn cậu nấu rất ngon nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ "tầm thường", đồ ăn có khác gì bà Park nấu đâu chứ.

Bà nghe anh nói chỉ biết im lặng. Tính anh xưa nay không bao giờ quan tâm ai nên việc cậu có ăn hay nhịn thì anh cũng mặc kệ.

"Mà boss nè, anh có để ý, cậu ta chỉ xin phép bác chứ không hề xin phép anh mặc dù anh mới chính là chủ. Có phải là quá khinh anh rồi không????"- JH gắp thức ăn, và cơm đầy mồm mà nhá nhồm nhoàm.

"Để xem tôi trừng phạt cậu ta như thế nào."- Anh cười tà mị trả lời. JH nhìn nụ cười ấy mà cảm thấy lo thay cậu. Trên đời này ai mà chẳng biết Kim Taehyung độc ác như thế nào.

Ngồi trên bàn học, cậu đã ăn xong chiếc bánh, nhanh chóng chú tâm vào bài vở. Cậu làm xong bài tập từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn muốn đọc thêm sách, làm thêm các bài nâng cao để tăng kĩ năng làm bài.

Phòng cậu bị kẹp ở giữa phòng anh và phòng làm việc của anh nên việc anh thường xuyên qua phòng cậu là chuyện bình thường. 1 giờ sáng, anh làm việc xong, đi qua phòng cậu, thấy có ánh đèn vàng đổ ra bên ngoài khe dưới của cánh cửa. Trong lòng thầm nghĩ cậu đúng là một cậu bé chăm chỉ.

Thầm khen cậu là vậy, nhưng anh lại hiện lên trong đầu một suy nghĩ muốn trêu chọc cậu.

*reng reng*- Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên quá đột ngột làm cậu giật mình ngã ào xuống đất.

Nghe thấy tiếng rầm vang lên anh cũng hơi giật mình. Không ngờ cậu giật mình ghê vậy. Cái tiếng đó là tiếng cậu ngã cộng thêm chiếc ghế đổ và cả chồng sách nữa. Tim cậu yếu thật.

"A....alo"- Cậu vuốt vuốt trái tim yếu ớt đang nhảy "not today" trong l*иg ngực của cậu mà trả lời điện thoại.

"Cậu đang làm gì đấy????"- Anh nín cười hỏi. Không biết bây giờ khuôn mặt cậu biến dạng như thế nào.

"Dạ tôi đang học."- Cậu bất mãn trả lời. Nửa đêm nửa hôm gọi điện dọa ma người ta chắc.

"Xuống nhà pha cho tôi ly cà phê rồi đem lên phòng làm việc cho tôi."- Anh nói.

"Được. Cậu chủ đợi một lát."- Cậu trả lời rồi lập tức cúp máy.

Anh ở trong phòng thả điện thoại xuống mà cười hì hì thích thú. Trêu cậu dần đã trở thành thú vui của anh.

Cậu đi xuống nhà, trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm bài học mình vừa đọc nên có lẽ không để ý cái bóng đang lẽo đẽo theo mình.

Cầm lấy cái ly, cậu dùng nước nóng tráng qua rồi đổ cà phê vào, lấy nước đang sôi sùng sục trong ấm siêu tốc vào cốc, cho thêm hai thìa sữa đặc vào rồi dùng muỗng quấy đều nó. Sữa đặc màu trắng ngọt lịm hòa vào cà phê đen đắng ngắt tạo thành một thứ thức uống có mùi hương thơm ngon đến diệu kì. ( Ran: Ngôi Sao Phương Nam hân hạnh được tài trợ 😂)

Bất chợt bóng đèn bị tắt hết đem lại một màn tối om bao trùm quanh cậu. Rồi *xoảng* một âm thanh lớn vang lên.

End chap 9