Vợ Chồng Tám Tuổi [VKook]

Chương 26

Từng vệt máu khô đọng lại trên lớp qυầи ɭóŧ, nhìn vào thôi cũng đủ thấy đau đớn nhường nào. Jungkook cắn môi, cố gắng khép chân lại một chút để viễn cảnh kia không trở nên quá thô tục. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì Henry vẫn thấy và đủ thông minh để hiểu số máu đó có lí do như thế nào.

"Hóa ra em cự tuyệt tôi hết lần này đến lần khác không phải là vì bản thân trong trắng gì! Mà là từ lâu em đã luôn phản bội tôi để ngủ với thằng đàn ông khác!" Ánh mắt hắn đầy tơ máu, tức giận nắm lấy tóc cậu, buộc cậu ngóc đầu dậy nhìn vào cơn thịnh nộ của hắn. "Tôi chăm sóc cho em, tử tế với em, cho em tất cả tình yêu thương em cần! Vậy đổi lại tôi được gì? Được bộ mặt phóng đãng của em cùng người khác sao?"

Jungkook không đáp mà chỉ lặng lẽ nhắm mắt.

"Sao hả? Còn không thèm đối mặt với con người thật dâʍ đãиɠ của mình sao? Vậy mà tôi tưởng em vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, muốn giữ chút trong trắng rẻ tiền của mình. Hóa ra... em cũng chỉ là đứa một tay đâm sau lưng người yêu mình, tay còn lại vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cho thằng đàn ông khác. Sống như vậy em không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"

Jungkook nghe đủ, cũng đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình. Cậu không nói gì cũng không có nghĩa cậu muốn để im cho kẻ khác lăng mạ, sỉ nhục nhân phẩm của bản thân. Cách mà hắn nói về cậu chẳng khác gì một thằng điếm rẻ mạt và phóng đãng. Jungkook nghiến chặt đôi môi khô khốc, ánh mắt ẩn chứa trăm ngàn tức giận chĩa về phía hắn. Âm giọng tuy nhỏ nhưng đầy nội lực.

"Anh hành hạ tôi cũng được! Anh chà đạp thân thể tôi cũng được! Nhưng tôi không cho phép anh hạ nhục tôi! Tôi cũng không cho phép anh khinh mạt tình yêu của chúng tôi!"

"Tình yêu sao?" Henry cười thô thiển. "Loại tình yêu chó má gì lại được tạo ra từ tổn thương của người khác vậy? Các người có phải là con người không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao không phải với ai khác mà lại là hai người với nhau chứ?"

Jungkook gượng dậy, chất giọng yếu đuối phát ra nhưng một khi cùng với ánh mắt kiên quyết kia thì nó lại có sức ảnh hưởng lớn hơn bao giờ hết.

"Xin lỗi vì đã không nói với anh sớm hơn. Thật ra anh chưa hề là người đến trước hay Taehyung là người thứ ba phá vỡ cuộc tình này. Tình yêu của tôi chỉ có một, trong trắng của tôi cũng chỉ có một và từ lâu nó đã thuộc về Taehyung rồi. Anh có hận thì hận một mình tôi đi, chà đạp một mình tôi là đủ!"

Có thể nói đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook dám lớn tiếng với hắn. Điều đó khiến hắn thật sự rất sốc. Một cỗ chua xót dâng lên đến tận cùng, điều khiển cả trí não hắn. Henry nở nụ cười kinh tởm, dùng âm giọng trầm khàn dọa cậu đến khϊếp sợ.

"Tôi không thể thay đổi lòng mình được. Tôi vẫn muốn yêu em, muốn sống cùng em. Hay là đến kiếp sau đi! Chúng ta cùng sang kiếp sau, ở đó chắc chắn em sẽ yêu tôi bằng cả trái tim."

"Anh đang nói gì vậy?" Jungkook sợ hãi nheo mắt.

Henry không nói gì nữa. Hắn mang vẻ mặt phấn chấn đến phát sợ. Hệt như một kẻ điên mất trí mà lao ra khỏi phòng. Jungkook sợ hãi ngồi trơ ra một góc, nước mắt cậu giàn giụa lấp đầy đôi con người tiều tụy nhiều tâm sự. Đến chết cậu cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Henry khác rồi, không còn là người dịu dàng, biết quan tâm, biết yêu thương cậu. Vậy nên lí lẽ bình thường đối với hắn cậu cũng không thể nói được. Mỗi cuộc nói chuyện là một lần cãi vả mang lại nhiều đau đớn. Bây giờ cái gì Jungkook cũng không cần. Kì thực chỉ cần Taehyung xuất hiện, cho dù phải trả bất kì cái giá nào cậu cũng sẽ làm để được ở bên anh.

Jungkook dùng đôi tay yếu ớt giật lấy sợi xích chân. Mỗi một tiếng leng keng vang lên thì cổ chân cậu lại rướm máu. Vết xích chặt lâu ngày đã bào mòn vào da thịt của cậu, khiến chỗ da ấy hoen đỏ, tím tái trông thật đáng thương. Cậu vẫn cố gắng, kì thực nỗi khao khát được thoát khỏi nơi đây đang trở nên lớn dần và kiểm soát cả tâm trí cậu.

Không biết Henry đã đi đâu. Đôi lúc bên ngoài cửa sổ lại vang lên những tiếng sột soạt khá bí ẩn khiến cậu không có cách nào không sợ hãi. Jungkook cố tình đạp chân càng mạnh để dây xích bị tháo lỏng. Nhưng đó hẳn là một việc làm vô tác dụng.

Ngay lúc đó, Henry bước vào phòng. Nét mặt hắn lạnh trơ. Dưới tay hắn mang theo một cái can lớn mà mùi hương xộc vào căn phòng này hoàn toàn là thứ mùi nồng nặc của xăng. Cậu kích động thét lên.

"Anh định làm gì?"

Henry không còn muốn đôi co thêm bất kì lời nào. Trong trí óc hắn chỉ còn tồn tại thứ tình yêu đã không còn thuộc về mình, thứ tình yêu mà hắn chỉ là một kẻ ảo tưởng không hơn không kém. Nếu mà kiếp này hắn không có được thì cũng không một ai có quyền sở hữu Jeon Jungkook.

Hắn mở nắp bình xăng và tạt mạnh lên tường, đổ đầy sàn nhà rồi điên cuồng dội lên chiếc giường lộn xộn, nơi Jungkook đang bị xích. Mùi xăng nồng nặc bức cậu phải nôn khan, cùng cái bao tử đang ngày một đau đớn. Buồng phổi bị thứ mùi hăng nồng ấy bao trọn và bóp ngạt. Xăng bắn tung tóe lên cơ thể cậu và cả Henry, khiến cho ngôi nhà trong chốc lát bị đắm chìm trong chết chóc cận kề.

Jungkook biết rõ chuyện gì sắp xảy ra. Cậu cố giật mạnh xích chân. Mỗi lần như vậy lại gọi lớn tên Taehyung và điều đó cũng vô tình khiến nỗi hận trong Henry ngày càng lớn.

Hắn giận đùng đùng ném can xăng sang một xó, trực tiếp móc chiếc bật lửa trong túi ra. Jungkook hoảng sợ, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt xanh xao. Cậu không biết làm gì khác ngoài quỳ lên và van xin hắn. Cậu không thể cứ như vậy mà chết và hắn cũng vậy. Còn gia đình, còn ba mẹ cậu và hắn mỗi ngày đợi bọn họ thành đạt trở về.

"Tôi đã làm bao nhiêu việc như vậy, cho dù không yêu tôi thì em bắt buộc vẫn là của tôi."

Xoẹt.

Bật lửa đã bốc cháy. Lúc này trong đầu cậu không còn gì khác ngoài tuyệt vọng. Đúng lúc ấy, ở ngoài vang lên tiếng đạp cửa rất lớn. Kim Taehyung với chiếc áo khoác đen, chiếc mũ đen đã cởi xuống khiến cho mái tóc màu nâu kia trở nên lộn xộn. Đôi mắt anh hằn đỏ những tơ máu, chính là sự giận dữ đã kìm nén nhiều giờ đồng hồ liền. Anh mang theo một nắm đấm với toàn bộ sức mạnh lao đến và đấm thẳng vào bộ mặt điên cuồng của Henry khiến hắn không trở tay kịp mà chao đảo văng sang một bên. Mấy hôm nay đối phó đủ điều với Jungkook, hắn căn bản cũng không ăn được bữa nào đàng hoàng, cho nên với cú đấm mạnh mẽ như vậy, không phải muốn ngồi dậy là ngồi dậy được ngay.

Taehyung sau đó lập tức thay đổi nét mặt. Những cái nhíu mày lo lắng khẩn trương xuất hiện trên đôi mắt mất ngủ dạo gần đây. Anh tiến đến và ôm chầm lấy cơ thể cậu. Jungkook cũng yếu ớt gọi một tiếng Taehyung rồi vùi đầu vào l*иg ngực vững chãi kia. Cậu không nghĩ được gì khác ngoài khóc nức nở và run rẩy nép vào sự an toàn nơi anh.

"Jungkook, em có sao không? Anh xin lỗi đã không thể đến sớm hơn. Đáng lẽ ra anh không nên để em vào tình thế nguy hiểm như vậy..." anh áy náy hôn lên vầng trán đã sớm lạnh băng của Jungkook. Khi nhìn thấy thân thể tiều tụy cùng những vệt máu khô trên drap giường, anh đã không thể kìm được hốc mắt mình hoen đỏ. Đau chứ! Thật sự rất đau.

"Có anh thì em không sao rồi. Có thể đưa em đến bệnh viện không?" Jungkook thều thào.

"Được... đi thôi!"

Khi Taehyung vừa nói xong lời này thì căn phòng bốc cháy dữ dội. Anh chỉ kịp vứt hết chăn mền xuống đất để ngăn không cho ngọn lửa lan đến cơ thể đầy mùi xăng của Jungkook. Lúc này Henry đứng ngay lối ra vào, hắn nhìn bọn họ với đôi mắt hận thù đến bỏng rát.

"Mày nghĩ tao sẽ cho Jeon Jungkook rời khỏi đây dễ dàng như vậy sao?"

Tuy ngọn lửa đang thiêu rụi từng thứ một nhưng Taehyung vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng mà đáp trả.

"Nhưng tao thì có thể khiến nó dễ dàng. Nếu như mày nghĩ tao đến đây với hai bàn tay trắng và một cái đầu không có não như mày thì mày lầm to rồi!"

Nói xong, Taehyung lấy ra một chiếc búa cỡ vừa đã giắt sẵn ở lưng quần. Chỉ với hai cú xuống tay của anh, sợi xích cột chân Jungkook với thành giường lập tức đứt thành hai mảnh. Cuối cùng chân cậu cũng có thể cử động. Anh cởϊ áσ khoác choàng vào người cậu trong sự ngỡ ngàng của Henry. Hắn đâu có ngờ Kim Taehyung lại dễ dàng đoán được và chuẩn bị đối phó với mình kĩ càng như vậy. Sau đó Taehyung lấy trong túi quần một bộ đàm, anh chỉ ngắn gọn chỉ huy.

"Một cơ động, một chữa cháy, một cứu thương. Nhanh lên!"

Bên ngoài lập tức vang lên những tiếng tuýt còi inh ỏi của những chiếc xe cấp cứu và cảnh sát. Đội cơ động từ đâu xông vào nhà, chế ngự Henry, còng tay hắn và áp giải ra bên ngoài. Cứu hỏa nhanh chóng dọn đường để Taehyung bế Jungkook thoát khỏi nơi đã trở nên nguy hiểm đối với cậu.

Jungkook được bế lên xe cứu thương trong tình trạng cực kì xấu. Cậu đã ngất đi từ bao giờ, đến một chút nhận thức cũng không còn. Park Jimin vừa nhìn thấy Jungkook liền lao đến khóc òa lên như một đứa trẻ. Nó rất giận, vì Jungkook chẳng bao giờ kể cho nó nghe những khó khăn mà cậu phải trải qua.

Namjoon áp giải Henry lên xe cơ động. Trước khi lên xe, hắn đã hướng mắt, nhìn ngôi nhà đã sớm bị bao trùm bởi ngọn lửa. Hắn đã từng mơ mộng đó là điểm dừng, là hạnh phúc mà hắn sẽ có. Nhưng không, trong cơn thịnh nộ, hắn chỉ làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Lúc này hắn nhìn thấy Kim Taehyung bước đến, hắn không nhìn, chỉ là cúi mặt và gằn giọng.

"Sao cậu tìm được đây?"

Taehyung không trả lời ngay, anh bước đến và tiếp tục đấm cho hắn một cú. Tình anh em từ lâu đã không còn tồn tại. Chỉ cần kẻ nào làm tổn hại người anh thương thì kẻ đó phải chịu bi lụy đến cuối đời.

"Anh nói thương Jungkook, yêu Jungkook, vậy mà cuối cùng anh đẩy em ấy đến mức sống chết, khốn cùng như vậy? So với một con quỷ cùng một con người không có lương tâm thì anh là loại gì hả? Tôi nói cho anh biết, tôi có đầy đủ bằng chứng buộc tội anh cố ý gây thương tích và ám sát. Jungkook mà có mệnh hệ gì, tôi nhất quyết không để yên!"

__________

Tem cho @valerie_iv @vkook0903bangtan @Nari_VKOOK @vyvy1106 @Suu_swag @it_dntt @vkook-1307 @yutaeguk @Chim21008 @Mary090406

👧: đúng là nói trước bước không qua ý ;< định tuần rồi end mà mãi đến giờ :