Mới sáng hôm trước, Henry còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Taehyung cùng Jungkook mà sáng nay, có lẽ nỗi lo ấy đã giảm đi một phần. Là tối hôm trước, khi bọn họ gặp nhau, biểu hiện cũng không có gì như là đã từng quen biết, cho nên Henry mới yên tâm. Anh đã đúng khi tự mình giải quyết mâu thuẫn trong lòng mà không làm lớn chuyện. Bởi vì anh rất sợ phải mất đi một mối quan hệ nào đó quan trọng với mình.
"Kookie, dạo này ở công ty nhiều việc nên sắp tới anh sẽ phải tăng ca đấy." Trong bữa ăn sáng, Henry gắp trứng gà bỏ vào bát cậu, sau đó nhỏ nhẹ nói.
"Vâng. Vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ không lại kiệt sức." Jungkook nói đến đây cũng dừng lại suy nghĩ một chút. Sau đó cậu ngước lên, e dè nhìn anh. "Mà anh này, dạo này ở cửa tiệm đang thiếu người giao hàng ca tối, chắc là mấy bữa tới em cũng về muộn."
Nghe vậy, Henry liền lo lắng nhíu mày.
"Một mình em làm có được không vậy? Cực cho em quá!"
"Không sao mà. Chỉ vài ngày thôi. Được cái là tháng này em được thưởng nhiều hơn."
Henry không đành lòng nắm tay cậu.
"Kookie, nếu em cần nhiều tiền cứ nói với anh, không cần phải cực khổ như vậy. Em chạy ngoài đường anh rất lo lắng, nếu như có chuyện gì anh sẽ không tha thứ cho mình."
"Henry, em có thể tự mình làm được..." Jungkook quả quyết nhìn anh. "Huống hồ việc đó cũng không kéo dài lâu. Mà em cũng lớn rồi, có chịu khổ cũng là điều không tránh khỏi."
"Thôi được rồi. Đúng là từ hồi yêu nhau, lí lẽ của anh đều đấu không lại em. Đi làm nhớ giữ sức khỏe đó. Tối đi làm về anh ghé qua tiệm đón em."
Jungkook liền xua tay.
"Không cần đâu, em tự đi về được. Biết đâu anh làm muộn hơn giờ em làm xong thì sao?!"
Cuối cùng Henry đành chịu thua. Đánh rối mái tóc thơm mềm của Jungkook.
"Thôi được rồi. Em tự quyết định tất."
Khi Henry rời khỏi nhà đến công ty, lúc này tâm tư Jungkook cũng lặng đi bảy tám phần. Cậu đã nói dối anh, cậu đã làm một điều xấu xa với một người luôn thương yêu chiều chuộng mình. Nhưng cậu không còn cách khác, cậu muốn ở bên Taehyung nhưng lại không biết mở miệng thế nào về việc cậu đã lừa dối Henry suốt mấy năm qua. Mọi việc là do cậu dựng nên, cậu tự đẩy bản thân mình bước vào tình thế nguy kịch. Nhưng cậu giận chính mình, giữa lúc thế này cậu lại ích kỷ muốn được thảnh thơi bên cạnh Taehyung, ngắm nhìn hắn, để hắn ôm ấp mà vứt bỏ mọi thứ cậu đã bày ra cho người khác gánh lấy.
"Henry, xin lỗi..."
.
Buổi chiều Jungkook tan ca làm. Hôm nay tiệm đã tìm được người giao pizza cho ca tối nên 6 giờ Jungkook đã được về nhà. Cậu mặc một chiếc áo thun dài tay màu trắng, khoác thêm lớp áo ấm, sẵn sàng cùng chiếc quần jean bó sát và đôi Nike bước ra khỏi cửa tiệm thơm mùi bánh nướng. Phía bên kia đường, cậu tức thì nhìn thấy một thân ảnh to cao, mái tóc nâu có chút lộn xộn vì gió buốt. Kim Taehyung mặc bộ vest đen sơmi trắng, hai tay đút túi quần, nhàn nhã đứng tựa người vào chiếc xe màu đen đợi cậu. Có lẽ anh cũng vừa từ công ty về.
"Đợi em có lâu không?" Jungkook đi như lao đến chỗ hắn.
"Anh cũng mới tới. Lên xe đi, anh chở em về."
Jungkook tròn mắt.
"Nhà anh?"
Taehyung lại phì cười hôn môi cậu.
"Không. Nhà mình."
Chiếc xe nhanh chóng trở về khu chung cư ở CheongDam-Dong, nơi mà hôm qua bọn họ còn lưu luyến tạm biệt.
Vào nhà, Taehyung tùy tiện tắm rửa rồi bọn họ cùng nhau ăn tối. Các món ăn đều được Taehyung tự tay chuẩn bị.
"Anh vẫn không ăn được mấy món kia sao? Thực đơn ít thịt như vậy, em tự hỏi sao anh có thể cao lớn hơn em đấy!" Jungkook chu môi nhìn vào đĩa salad Taehyung đang ăn.
"Em biết không, có nhiều điều được gọi là trời cao an bài rồi, không nên thắc mắc."
"Xì..." Jungkook không chịu khuất phục. "Hồi đó em cao hơn anh!"
Taehyung thản nhiên.
"Là chuyện của hồi đó rồi."
"Hồi đó em mạnh hơn anh!"
"Cũng là chuyện hồi đó."
Jungkook cắn môi suy nghĩ. Cậu không tin mình không có cái gì hơn hắn.
"Hồi đó em yêu anh nhiều hơn."
Taehyung phì cười nhìn người bên cạnh. Hắn hơi nghiêng người, kề sát vào tai cậu.
"Chuyện đó cũng xưa rồi. Bây giờ anh yêu em nhiều hơn."
Trái tim cậu cứ thế đập loạn xạ, vành tai cùng lúc đỏ lên, nóng muốn bỏng cả da thịt. Kim Taehyung ngày xưa có thân đến mấy cũng không bao giờ nói ra mấy câu ngọt như kẹo đường. Mà cậu chỉ mới gặp lại hắn sau hơn chục năm trời, bây giờ hắn thay đổi quá nhanh rồi, có thật tất cả sự thay đổi này là vì cậu không?
"Anh nói gì em nghe chưa rõ!" Jungkook giả điếc.
"Lo ăn đi đồ con thỏ!"
Jungkook được nước lấn tới trêu chọc hắn.
"Anh nói lại một lần nữa thôi, em thích nghe anh nói mấy kiểu sến sẩm!" Jungkook ôm chặt cánh tay hắn, nhất quyết không để hắn ăn tối thuận lợi.
Taehyung tỏ ra nguy hiểm mà bỏ chiếc nĩa trên tay xuống. Hắn trầm giọng.
"Đừng nên biến một nơi an toàn như nhà anh thành "hang cọp" chứ?"
"Anh định làm gì em?" Jungkook chu môi, ra vẻ thủ thân.
"Không, ý anh là em giống cọp cái."
Jungkook thích thú chống cằm nhìn hắn.
"Vậy anh có thích cọp cái đáng yêu như em không?"
Taehyung nhìn cậu, hắn nhận ra mình sắp ngốc đến nơi rồi. Jungkook cứ thế này thì khác gì câu dẫn hắn. Nhưng mà hắn đang muốn mọi việc diễn ra chậm rãi.
"Nếu không thích thì anh đã không chờ em."
Nói xong hắn liền kéo cậu ngồi lên đùi mình, ma mãnh nói.
"Anh nghĩ lại rồi. Cõ lẽ chúng ta ngồi như vậy hôn nhau sẽ tốt hơn là ăn tối. Không gian sẽ yên tĩnh hơn mà khẩu vị cũng ngon miệng hơn."
.
Sau khi dây dưa ở bàn ăn rồi cùng nhau dọn dẹp, Taehyung mới ôm Jungkook ngồi trên sopha. Cậu cầm một quả táo, ở trong lòng được Taehyung ôm chặt, ngon miệng đem táo trên tay gặm gặm. Còn Taehyung chỉ ngồi ngắm cậu, đôi lúc thuận tay còn mân mê sợi dây chuyền của cậu, xoa rối mái tóc đen tuyền mềm mại, giống hệt như bộ dạng một chủ nhân đang cực kì sủng ái thú cưng của mình.
"Chiếc nhẫn vẫn còn mới quá!" Taehyung mỉm cười.
"Em đã giữ nó rất kĩ đó. Tại vì đó là kỉ niệm duy nhất của tụi mình."
"Mà anh có một thắc mắc..." Taehyung nheo mắt.
"Thắc mắc gì?"
"Anh vẫn không tin lúc nhỏ em vì thích đeo nhẫn mà muốn anh tặng."
Nhắc đến việc cũ, Jungkook đột nhiên đỏ mặt. Chuyện hồi trước sao mà đi giải thích nổi. Mà nếu có nói ra, chắc hắn sẽ cảm thấy cậu rất kì quặc đi.
"Em thích thật mà!"
"Thật chứ? Nói dối anh sẽ phạt nha!"
Jungkook bĩu môi.
"Thật! Mà em cũng có thắc mắc."
"Được, em nói đi!"
Cậu tức thì bỏ trái táo xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc tia thẳng vào mắt hắn.
"Anh đã làm những gì trong khoảng thời gian trước vậy? Tại sao lúc trước anh ghét em như vậy, sao lần này trở về lại nói yêu em?"
Taehyung cười khẽ rồi hôn lên vầng trán non mịn phía trước.
"Lúc chuyển đi, anh đã chuyển đến thành phố bên cạnh. Sau đó nhà anh cũng chuyển đến nhiều chỗ khác nhau bởi vì công việc của ba anh. Khi anh lên cấp 2, ba anh được thăng chức nên không còn phải đi xa nữa. Học đến gần hết cấp 3 thì ba mẹ gửi anh sang nhà của họ hàng bên Mỹ để anh du học. May mắn anh đã gặp được Henry, và giờ thì được ôm em thế này. Còn về việc vì sao anh yêu em thì..." Hắn tỏ ra bí bí ẩn ẩn.
"Sao? Nói mau..." Jungkook chu môi phàn nàn.
"Phải nói thế nào đây? Nó vốn dĩ không có lí do đâu. Anh cũng không biết anh có tình cảm với em từ bao giờ. Anh thấy hối hận vì lúc trước đã hành xử tồi tệ, rồi càng lúc anh càng muốn tìm em, gặp được em."
Không gian im ắng cùng với chất giọng ấm áp của Taehyung cứ như thể một tiếng đàn du dương cất lên, xoa dịu và vỗ về tâm hồn của cậu. Song cũng là một dòng nước mát đánh tỉnh lương tâm cậu. Jungkook bỗng co người, cơ thể khẽ run lên lo sợ.
"Taehyung, đáng lẽ em nên ngoan ngoãn chờ anh, em không nên kéo thêm Henry vào chuyện này chỉ vì anh ấy có cái tên giống anh. Em không nên mù quáng buộc Henry phải làm người thay thế."
Hắn đau lòng nhìn cậu rồi ôm cậu vào lòng.
"Không phải lỗi của em. Là do anh nên em mới phải làm vậy. Chuyện này chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Anh sẽ không để em phải gánh chịu một mình."
___________
Tem cho @veetaeminus @ARMYvkook95 @junieel @peach_taegukk @Phucle3103 @Nari_VKOOK @vkook1307 @golden__carrot