Sau khi các cặp nhận dự án xong, bọn họ đều được xe chở về khách sạn nghỉ ngơi. Mấy tuần này Kim Taehyung cũng sẽ không về nhà. Như vậy cũng tốt, không bị người kia làm phiền, hắn sẽ có thời gian hoàn thành tốt đề án tốt nghiệp.
Đến khách sạn, đang lúc tra chìa khóa phòng thì một bàn tay đặt lên vai hắn, thân thiện lên tiếng.
"Này, rất vui được hợp tác cùng cậu, Kim Taehyung!" Henry mỉm cười.
Taehyung cũng xoay người lại, đáp lại lời chào thân thiện kia bằng khuôn mặt cởi mở.
"Chào. Sau này giúp đỡ lần nhau."
"Mà bất ngờ thật, hai chúng ta cùng tên, như vậy chẳng phải rất kì diệu sao?"
Taehyung cười xòa.
"Có lẽ anh và tôi sẽ có rất nhiều điểm chung, tôi đoán là vậy."
"Được vậy thì quá tốt rồi!" Nói đoạn Henry lại suy nghĩ một chút. "À mà lát nữa cậu có muốn dùng một tách cà phê không? Tôi muốn bàn một chút về dự án mẫu kia."
"Được chứ. Vậy gặp lại sau!" Chào hỏi xong, cả hai đều về phòng mình. Ấn tượng ban đầu vốn dĩ rất tốt. Mong rằng bọn họ sẽ hợp tác ăn ý, nếu có thể hơn như vậy, cũng mong rằng bọn họ có thể trở thành bạn.
Một tiếng sau, Taehyung cùng Henry gặp nhau trước cửa khách sạn.
"Tôi có biết một quán cà phê gần đây, rất yên tĩnh. Chúng ta cùng đến đó đi."
"Được."
Vào quán, cả hai tùy tiện gọi đồ uống. Nơi này bày trí đơn giản nhưng lại đẹp, tường và sàn nhà đều làm bằng gỗ. Kết hợp với nội thất màu trắng. Trên tường là những bức one stroke độc đáo. Trên bàn có những nhánh oải hương khô, rất biết cách làm cho lòng người ta thư thái.
Lúc này, di động của Henry đột nhiên reo lên. Khi nhìn thấy cái tên Jungkook trên màn hình, anh mới sực nhớ ra do bản thân lu bu nhiều việc mà quên mất gọi điện cho cậu để thông báo chuyến bay an toàn.
"Anh nghe này..."
"Henry, anh đến Mỹ chưa?"
"Anh đã hạ cánh an toàn. Anh quên mất gọi cho em, xin lỗi em, bảo bối!"
Giọng Jungkook khúc khích cười ở đầu dây bên kia thực khiến anh an lòng.
"Không sao đâu. Anh an toàn là tốt rồi."
"À mà thẻ ngân hàng anh để ở bàn làm việc. Nếu cần gì em cứ lấy mà dùng. Nhớ là phải ăn uống đầy đủ, tối đi ngủ sớm. Đừng vì anh không có nhà mà thức đêm nghiên cứu đề án nha. Em mà đổ bệnh, anh sẽ rất đau lòng."
Jungkook không ngăn được miệng mình nở nụ cười ấm áp.
"Em biết rồi mà. Anh cũng phải vậy đó. Thôi anh làm việc đi, em chuẩn bị đi ngủ đây."
"Ừ. Ngủ ngon nha Kookie"
"Tạm biệt."
Henry mỉm cười đặt di động xuống bàn. Lúc anh nhìn lên, chỉ thấy Taehyung đang nhìn mình với đôi mắt thoáng nét cười.
"Người yêu à? Hay là vợ?"
Henry chỉ nhìn vào màn hình di động rồi miết nhẹ.
"Là người yêu. Nhưng mà chuyến này đi về tôi định sẽ tìm dịp cầu hôn, cậu thấy thế nào?"
"Vậy sao?! Chúc mừng anh, nhất định sẽ thành công mà."
Henry hơi nheo mắt nhìn hắn.
"Nè, cậu không có kì thị đúng không?"
Taehyung xua tay.
"Không, tôi rất ủng hộ. Thực ra đáng lẽ tôi cũng có một đoạn tình cảm như vậy. Chỉ là..." Ánh mắt hắn chợt lắng đọng lại. "Chỉ là tôi đã ngu xuẩn mà ruồng bỏ nó."
Henry nhìn hắn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nhìn ra trong mắt hắn cất giữ rất nhiều tâm tư. Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đâu đó vẫn cho anh cảm giác được hắn là một người rất ấm áp mà dường như chính là vì chuyện tình cảm này cho nên ánh mắt kia mới có nhiều tâm sự đến vậy.
"Cà phê của quý khách đây ạ!" Người phục vụ mang ra một tách Espresso cùng một tách Americano nóng. "Chúc quý khách ngon miệng."
Khi người phục vụ rời khỏi, Henry mới nói tiếp.
"Tuy chỉ vừa gặp nhau nhưng chúng ta có thể trở thành anh em tốt. Có tâm sự gì cậu có thể chia sẻ với tôi. Biết đâu tôi có thể làm gì đó cho cậu."
Taehyung mỉm cười nhợt nhạt.
"Chuyện đó cũng đã xưa lắm rồi. Tôi cũng không muốn nhắc đến nữa. Người đó chưa chắc đã còn nhớ đến một thằng như tôi."
Lúc này Henry mới nhìn rõ vẻ đau xót của Taehyung. Anh chậm rãi vỗ vai hắn như để trấn an.
"Cũng không nên mất hi vọng như thế. Biết đâu người đó cũng đang nhớ đến cậu."
Vậy là cả hai từ lúc đó trở nên thân thiết hơn, mỗi ngày cùng nhau làm dự án mẫu. Đôi khi cùng nhau uống vài ly để giải tỏa căng thẳng công việc. Thực chất mà nói, bọn họ có khá nhiều điểm chung, kể cả trong công việc, trong cuộc sống hằng ngày hay là quan điểm về tình yêu. Bọn họ làm việc rất ăn ý, hợp tác cũng vô cùng thuận lợi, trước giờ đều chưa hề phát sinh cãi vã. Dự án kia cứ trôi qua từng ngày mà phát triển dần. Ban đầu chỉ là một tấm bản vẽ đơn thuần, sau này qua chỉnh sửa tỉ mỉ thì trở thành một mô hình tương đối hoàn hảo. Công việc thuận lợi nên có thể hoàn thành sớm hơn dự kiến một tháng, điều đó khiến Henry vô cùng phấn chấn. Ngày trước khi dự án hoàn thành, Henry gọi một cuộc điện thoại cho Jungkook, anh chính là rất muốn báo cho cậu một tin vui rằng anh sắp trở về rồi.
"Jungkook, dự án của anh đã gần xong rồi. Anh hứa sẽ sớm về với em."
"Vậy sao? Thế thì tốt quá! Henry thật là giỏi!" Bên kia đầu dây vẫn là giọng cười khúc khích đáng yêu.
"Cũng không hẳn là anh tự thực hiện. Do đồng nghiệp của anh xuất sắc nên tụi anh mới có thể hoàn thành sớm như vậy."
"Đồng nghiêp? Đi mấy tháng rồi mới nghe anh nói là có đồng nghiệp. Mà không phải là nữ nhân đó chứ?" Jungkook chu môi.
"Nào có. Mà em nghĩ anh sẽ có cái gì với đồng nghiệp nữ được cơ chứ?"
Jungkook bật cười.
"Em tin anh mà. Chỉ là em sợ người khác làm nhiễu loạn anh thôi."
Lúc này, đôi mắt Henry chợt ẩn hiện một tia ấm áp.
"Yên tâm nha bảo bối! Đồng nghiệp của anh là nam. Tuyệt đối không có gì để em phải lo lắng đâu. Đừng nghĩ nhiều."
"Được. Em không nghĩ."
"À Jungkook..." Henry chợt hào hứng. "Em đoán xem đồng nghiệp của anh, cậu ấy tên gì?"
Jungkook chau mày, phì cười.
"Làm sao mà em biết được cơ chứ!"
"Cậu ấy cũng tên Taehyung đấy. Em thấy có hay không?"
Jungkook thoáng chốc nghẹn lại.
Tae... Taehyung? Sao lại là Taehyung chứ! Thế nào lại xuất hiện nhiều Taehyung như vậy?
Liệu Taehyung mà anh nói đến là một người cậu chưa từng biết hay là... người mà cậu thương rất nhiều?
"Jungkook? Em có sao không?"
"À, em không sao. Bất ngờ thật đấy! Mà không lẽ cậu ấy cũng họ Hwang giống anh sao?" Jungkook trống rỗng hỏi.
"Không. Cậu ấy họ Kim. Đọc đầy đủ là Kim Taehyung."
Jungkook ngay lập tức dùng tay che miệng lại để ngăn không cho bất kì phản ứng kì lạ nào có thể phát ra. Cậu không tin! Không tin được đó là Kim Taehyung. Tại sao trái đất lại tròn đến vậy? Cậu dẫu ước một ngày có thể gặp lại hắn, một ngày có thể cùng hắn đối mặt. Thế nhưng cậu ngàn vạn lần không nghĩ sẽ tìm được hắn trong tình huống éo le đến vậy. Nếu như một ngày nào đó, Henry biết được anh chỉ là người thế chỗ của Taehyung thì sẽ thế nào đây? Liệu anh có vượt qua nổi cú sốc đó hay không? Chắc là anh sẽ ghét cậu nhiều lắm.
"Henry, em có việc phải làm rồi. Tạm biệt."
Vừa tắt máy, Jungkook đã tự cuộn mình vào một góc sopha. Bả vai cậu run rẩy đến tột cùng. Đôi môi anh đào mím chặt và đôi mắt lo lắng thấy rõ. Nếu ở Hàn Quốc, cậu sẽ không lo lắng về cái tên Kim Taehyung kia nhiều như vậy. Nhưng chỉ là ở Mỹ, liệu có thể có 2 Kim Taehyung không? Jimin đã từng nói Taehyung đã đi du học Mỹ. Vậy ra đó chính là điều mà cậu phải đối mặt. Ông trời buộc cậu phải nói ra sự thật. Ông trời ghét cậu, muốn cậu phải đau khổ bởi vì cậu đã nhẫn tâm chơi đùa với tình cảm của Henry quá lâu. Mà cậu cũng ghét ông trời lắm, ông tại sao khiến cậu yêu Kim Taehyung thật nhiều...
Trên đời, có những hoàn cảnh bức người ta phải khổ tâm đến cùng tận. Một là đúng người sai thời điểm. Hai là đúng thời điểm nhưng chọn sai người...
_____________
Tem cho @heyitscheww @bachhatu9597 @vyvy1106 @snowindaegu @Curisreal