Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]

Chương 36: Buông tay nhau

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, khi Jungkook tỉnh dậy, chỗ trống bên cạnh đã lạnh tanh từ lúc nào. Cậu dùng ánh mắt lưu luyến liếc sang rồi dời tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà, môi nhếch lên nụ cười đáng thương. Tại sao bản thân cậu lại còn có thể trông mong rằng sẽ được anh ôn nhu ôm vào lòng nữa kia chứ.

Lê cả thân thể đau nhức từng bước chậm chạp đi vào phòng tắm. Nhìn khuôn mặt chính mình trong gương, Jungkook không khỏi giật mình. Thực không còn chút sức sống. Da thịt trắng bệch xanh xao. Đôi môi đỏ mọng thường ngày bây giờ thêm mấy phần trầy xước sưng tấy. Khắp thân thể ẩn hiện lên các dấu hôn ngân xanh xanh tím tím qua lớp áo mỏng manh. Trên vai đầy rẫy các dấu tích do điên cuồng cấu xé để lại. Chỉ cần chạm vào nước, các vết thương ấy lại đau nhói lên đến khó chịu. Tàn tạ? Hai từ đấy có lẽ thích hợp với cậu lúc này. Cậu nghĩ vậy.

Vệ sinh cá nhân xong, Jungkook xuống lầu làm đồ ăn sáng. Nhưng vừa xuống bếp đã thấy Taehyung ngồi trên bàn ăn, nét mặt thản nhiên. Hai phần ăn sáng gọn gàng để trước mặt.

"Ngồi đi!" liếc sang đồng hồ trên tay thở dài một hơi, sau đó anh nhìn thẳng vào cậu, ra lệnh.

Jungkook yếu ớt kéo ghế ngồi xuống. Trong lòng thực khó đoán được biểu hiện của chính mình, không biết trong thâm tâm đang có ý niệm sợ hãi, hay lo lắng hay như thế nào đối với anh nữa.

"Tae, anh có chuyện muốn nói với em sao?" Jungkook bất giác run lên khi anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình. Giọng nói sau đêm hôm qua cư nhiên trở nên khàn đặc.

"Ăn đi đã!"

Nghe anh yêu cầu, Jungkook liền gật đầu ngoan ngoãn ăn nhanh phần ăn sáng. Sau đó cả hai cùng ra phòng khách.

"Taehyung, có chuyện gì?" Jungkook rụt rè.

"Đây!" anh ném một tập hồ sơ đến trước mặt cậu.

"Cái này....." Jungkook dời tầm mắt vào chiếc bìa ấy, nhưng cũng không có động vào.

"Giấy tờ nhà của em. Tôi đã sang tên sở hữu lại cho em. Cầm nó rồi rời khỏi đây đi!" âm thanh lãnh đạm vang lên cư nhiên không mang theo một chút lưu tình. Cái này là anh chính thức đuổi cậu đi sao?

"Anh muốn em đi thật sao?" Jungkook lưu luyến mở lời, ánh mắt rụt rè hướng vào anh.

"Đó là điều em muốn, không phải?" anh nhìn cậu cười khẩy. Khuôn mặt lạnh lẽo vô tình phía đối diện khiến Jungkook có một chút không nhận ra đây là Kim Taehyung.

"Em không đi, em ở lại cùng anh!" Jungkook một mực kiên quyết. Cậu không tin anh tuyệt tình với cậu như vậy. Trong đầu cư nhiên đã một mực cho rằng bản thân là người anh yêu thương nhất.

"Tôi không cho phép." anh trừng mắt nhìn cậu, từng chữ phát ra như cay nghiến.

"Taehyung, chẳng phải lúc đầu anh là luôn muốn em ở lại sao? Sao bây giờ lại có thể...?" thực sự Jungkook không đành lòng nói đến hai chữ kia.

"Đây là nhà tôi, đi hay ở tới lượt em quyết định sao? Cầm lấy rồi biến khỏi mắt tôi. Sau này gặp lại, cứ như chưa từng quen là được." nói xong, Taehyung liền cầm chìa khóa xe, nhanh chóng rời đi. Hình như có ý muốn cự tuyệt ở một chỗ với cậu.

Jungkook ngồi đó, cậu bắt đầu khóc nấc lên. Nhà sao? Cậu không cần, cậu không cần gì cả. Cậu chỉ cần anh hiểu cậu thôi. Nhưng.....anh bỏ đi rồi, chắc chắn sẽ không quay về nếu cậu vẫn còn ở đây.

Vậy được, Taehyung, em sẽ đi, sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh. Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ...

Jungkook cắn chặt răng, sau một lúc hít vào thở ra khó nhọc, cậu cứ như thế kích động mà chạy ra khỏi nhà. Đôi chân mang chiếc dép trong nhà còn chưa thay. Giấy tờ và đồ đạc cũng không cầm theo một thứ gì.

Sắc trời bỗng chợt tối lại, cơn mưa lớn ầm ầm đổ xuống. Ha, là ông trời đang khóc thay cho cậu đó sao? Hay ông đang muốn dùng cơn mưa lạnh lẽo này để gϊếŧ chết thân thể nhỏ bé của cậu? Ông trời liệu có nhìn thấy được cuộc đời cậu không? Tại sao lại cho cậu có quá nhiều, vẻ bề ngoài mà mọi người hay gọi là xinh đẹp, thu nhập hàng tháng mà báo chí phải gào thét lên ganh tị. Nhưng chỉ duy một thứ cậu không có, đó chính là tình yêu trọn vẹn. Không có tình yêu thì những thứ kia còn có ý nghĩa gì nữa đây? Cuộc đời này trớ trêu lắm, khi đó Taehyung thương cậu như vậy, cậu lại phớt lờ anh, làm anh tổn thương. Còn bây giờ, cậu trở về nhanh như vậy vì anh, anh lại nỡ một câu nói giao lại nhà cho cậu liền có thể mau chóng đi khỏi. Anh thực sự chán ghét cậu sao?

Nặng nhọc chất chứa bao nhiêu tâm tư trong lòng, người con trai nhỏ nhắn lê từng bước trên vỉa hè dưới tiết trời mưa xối xả. Cả thân mình ướt sũng. Lạnh lẽo bao trùm, ray rứt đè nặng khiến cậu ngã xuống, ngất đi. Trong vô thức, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm vài từ "em xin lỗi".

Một lúc sau, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen vì mưa lớn mà vội vã lướt qua, sau đó bỗng lui lại. Người đàn ông trong xe nhanh chóng mở dù bước xuống.

"Này cậu ơi! Cậu bị sao thế này?" người đàn ông ấy lay lay tấm lưng ướt sũng co ro của Jungkook.

"..."

"JUNGKOOK, LÀ EM SAO? SAO LẠI RA NÔNG NỖI NÀY??"

***

Sau một giấc ngủ không biết là bao lâu, Jungkook từ từ mở mắt, nhíu hàng lông mày thanh tú nhìn xung quanh nơi cậu đang nằm đây không có một chút gì quen thuộc.

"Đây là đâu?" giọng cậu khàn đặc.

"Kookie, em tỉnh rồi à?" thanh âm dịu dàng vang lên đâu đó. Jungkook gắng gượng xoay chiếc cổ tê nhức xung quanh căn phòng. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân ảnh người con trai đang đi tới.

"Jimin? Sao em lại ở cùng anh?"

"Em bị ngất ở gần công ty anh, anh phát hiện ra rồi đưa em về đây." Jimin lo lắng chăm chú nhìn vào mấy vết thương trên mặt Jungkook đã có dấu hiệu hồi phục.

"Cám ơn!" cậu nhè nhẹ cúi đầu.

"Jungkook, cậu ăn cháo nhé!" một giọng nói khác phát ra từ phía cửa.

"M.....Mia....??" Jungkook trợn tròn mắt. Cậu không nghĩ tới sẽ gặp Mia vào lúc này, ở đây và trong bộ dạng tàn tạ như thế này.

"Jungkook, em ăn một chút đi! Bây giờ anh đi công việc, lát nữa sẽ về. Em có muốn ăn thêm gì không để anh mua?" Jimin dùng nụ cười dịu dàng quen thuộc đối với cậu.

"Kh......không cần!" Jungkook ngại ngùng nhìn Mia.

"Vậy anh đi nhé!" Jimin ôn nhu xoa tóc cậu, sau đó rời đi.

"Cô nhớ chăm sóc em ấy cẩn thận một chút. Jungkook mà có chuyện gì, tôi sẽ bắt cô trở về Úc!" Jimin ra phía ngoài, lúc đó mới quay về bộ dạng thường ngày mà giao việc chăm sóc cậu cho Mia.

"Được!" Mia sợ sệt cúi đầu.

Sau khi Jimin rời đi, Mia mới xoay người, đẩy nhẹ cửa phòng. Tâm tình cũng đã mau chóng chuyển biến tốt lên.

"Mia..... Tôi......" thấy cô, Jungkook ngập ngừng.

"Jungkook, cậu ăn chút cháo rồi uống thuốc, nếu không sẽ cảm mất!" Mia tươi cười để tô cháo thước mặt cậu.

"Tôi xin lỗi!"

"Jungkook, sao cậu lại xin lỗi chứ? Cậu chẳng làm gì sai hết!" lại là nụ cười vô cùng đơn thuần dịu dàng ấy khiến Jungkook lại càng cắn rứt lương tâm hơn.

"Không, tôi biết vì tôi mà cô phải chịu khổ nhiều. Vì tôi mà Jimin......"

"Jungkook, cậu đừng nói nữa. Đều không sao cả mà. Chẳng phải lúc trước cậu nói nếu tôi cố gắng, nhất định sẽ khiến anh ấy để mắt tới sao?"

"Mia, cô thật sự không hận tôi sao?"

"Hận cậu thì tôi được gì? Jungkook, cậu là người tốt, tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu."

"Cảm ơn cô!"

Nếu tốt thì cô thật sự còn hơn tôi cả trăm ngàn lần đó Mia!

***

"Kim Taehyung!" anh vừa bước xuống xe thì có người gọi lớn.

"Park Jimin?"

*Bốp*

Jimin xông tới, đấm vào xương hàm làm Taehyung mất đà ngã xuống đất, khóe miệng rướm đầy máu tươi.

"TẠI SAO MÀY LẠI LÀM THẾ VỚI EM ẤY HẢ?" vừa nói Jimin vừa đánh tới tấp, mắt hắn hằn rõ lên tia máu. Khuôn mặt mấy giây trước còn bình tĩnh bây giờ đã trở nên thật giống lang sói.

"..."

"Tại mày mà em ấy phải chịu khổ như thế."

"..."

"Nếu biết trước, tao nhất định sẽ cướp em ấy bằng mọi cách."

"..."

"KIM TAEHYUNG, MÀY LÀ THẰNG KHỐN!"

"Park Jimin, bây giờ mày vẫn còn muốn có em ấy chứ?" Taehyung dùng sức cản nắm đấm mạnh mẽ của Jimin lại. Khoé miệng đầy máu vẫn nở nụ cười khinh khỉnh.

"..."

"Tao cho mày đấy! Mày biết không Jimin, em ấy cố gắng thích tao chỉ để quên mày thôi."

"Mày câm miệng! Jungkook em ấy không phải người mà ai cũng có thể chạm vào được. Cho nên mày không có quyền làm em ấy tổn thương nữa. Từ bây giờ, tao sẽ là người làm cho em ấy hạnh phúc! Mày mãi mãi đừng nghĩ đến việc hối hận. Vì từ lúc em ấy bước ra khỏi nhà, tất cả đều quá muộn rồi!" Jimin nói như gầm lên, lúc sau tức tối liền xoay bước bỏ đi. Taehyung nằm đó, trong đáy mắt hiện lên một tia đau xót rồi rất nhanh cũng vụt tắt. Anh tức giận gào lên. Một cú đập vỡ cửa kính ô tô.

Jeon Jungkook, em đừng xuất hiện trong đầu tôi nữa có được không? Tôi sắp phát điên lên rồi. Em đau khổ sao? Em tổn thương sao? Dối trá! Tôi đây.....tôi đây mới chính là nạn nhân của em, Jeon Jungkook! Em mãi mãi đừng mong có thể lừa dối tôi thêm nữa. Tôi hận em!

END CHAP 36..

#JungMi