Trước kia Dư Bắc cho rằng chỉ nên chiêm ngưỡng, tôn thờ nam thần.
Thật không thể tin nổi, cậu chẳng những chơi đùa mà còn cầm nắm, nắn bóp, mát xa lâu như thế này.
Biết miêu tả ra sao nhỉ?
Mỏi tay.
Dư Bắc nhận ra một sai lầm, xin phép viết bản kiểm điểm ngay tại chỗ:
Tôi sai rồi, chơi đàn ông sướиɠ hơn chơi điện thoại nhiều!
Cố Diệc Minh nhắm mắt, ngửa đầu ngồi trên ghế, yết hầu quyến rũ chuyển động lên xuống.
Nhìn đi, vô cùng thoả mãn, dư vị bất tận.
Không khí như đông đặc lại, tiếng Cố Diệc Minh thở trầm thấp nghe cực kỳ rõ ràng.
Dư Bắc run lẩy bẩy rút giấy, lau sạch vết bẩn trên bộ suit của anh.
Cứ từng vũng từng vũng, Cố Diệc Minh là bò sữa hả?!
Bắn cả lên cổ áo. Dư Bắc nghi ngờ liệu có phải anh đã để dồn nguyên cả năm không.
Cố Diệc Minh mở mắt nhìn Dư Bắc.
"Út Cưng, anh xin lỗi."
"Gì cơ?"
Dư Bắc lúc này mới phát hiện ra đôi mắt mình đỏ ửng, cơ thể run rẩy, giống y hệt bị người ta lăng nhục nên thẹn quá hoá giận.
Cố Diệc Minh nghĩ mình giận à?
Thật ra mình chỉ kích động quá thôi.
Thậm chí máu còn hơi dồn về chỗ cần dồn nữa.
Nhưng mình đâu dám nói rằng mình thèm khát cơ thể Cố Diệc Minh tới nỗi run rẩy.
"Haha." Dư Bắc cố ý cười hai tiếng. "Bao lâu rồi anh chưa bắn?"
"Không nhớ."
Là do lâu quá nên không nhớ.
Hay ba ngày hai trận, không nhớ hết?
"Bình thường bao lâu quay tay một lần anh cũng quên?"
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ: "Lâu lắm rồi, ít nhất phải hơn nửa năm."
Dư Bắc chẳng tin, xung quanh anh gái trai đủ cả, một chút cảm giác anh cũng không có chắc?
E rằng bị ếm bùa rồi.
"Thế anh giải quyết như nào?"
"Cứ để mộng tinh thôi..."
Dư Bắc chép miệng, lẩm bẩm: "Phí dữ..."
"Gì?"
"Không có gì, lời hay ý đẹp không nói đến lần thứ hai đâu."
"Phí ấy hả?" Cố Diệc Minh coi bộ rất hứng thú với chủ đề này. "Em muốn ăn à?"
"Cút."
Dư Bắc bắt chước vẻ mặt Cố Diệc Minh mỗi lần nhắc tới gay, trưng cái bộ mặt chết tiệt của trai thẳng.
Hừ, nói gì thì nói, lúc tốt nghiệp mình cũng đạt hạng nhất chuyên ngành nhé.
Nếu giáo sư Vương biết sau khi ra trường, mình dồn tất cả thành quả học tập vào việc này, chẳng biết có thu hồi và hủy bằng tốt nghiệp của mình không.
Đừng thấy bây giờ Cố Diệc Minh thân thiết đến mức để Dư Bắc đυ.ng chạm, nhỡ đâu anh thật sự phát hiện cậu là gay, nói không chừng tới cả anh em còn chẳng làm được.
Cố Diệc Minh nở nụ cười xấu xa: "Út Cưng, quả nhiên anh không nhìn nhầm."
Dư Bắc thầm giật mình.
Gì cơ?
Anh ấy biết gì rồi?
Lẽ nào Cố Diệc Minh phát hiện mình là một tên gay mai phục bên cạnh anh?
"Kỹ thuật của em khá đấy, tốt hơn anh nhiều."
Dư Bắc rất tự hào. Thật ra đây mới là lần đầu, cậu chưa phát huy được hết.
"Thế hả?"
Đã là gì đâu.
Còn nhiều chiêu trò khác đang chờ anh tìm hiểu đó.
"Ừ, trước kia anh toàn phải mất một tiếng, không ngờ em chỉ cần bốn mươi phút." Cố Diệc Minh chóp chép miệng hồi tưởng cảm giác ban nãy. "Tay cũng mềm nữa. Hoá ra tɧẩʍ ɖυ lại thoải mái như vậy..."
Bình thường Cố Diệc Minh chẳng phải lao động chân tay, nhưng do hay tập thể thao nên bàn tay anh vô cùng mạnh mẽ, cứng cáp, tất nhiên không bằng đôi bàn tay vàng ngọc của Dư Bắc.
"Anh sẽ không u mê tay em đấy chứ?"
"Hehe."
He cái con khỉ.
Anh là trai thẳng mà? Anh phủ nhận đi chứ!
Dư Bắc chém gió thôi, cậu không bắt sóc bỏ vào lọ nhiều, kỹ thuật trước kia đã lụn bại từ lâu rồi.
"Cố Diệc Minh, giờ anh gay hơn em đấy, chú ý một tí đê."
Rõ ràng Cố Diệc Minh chẳng buồn nghe, tự mình cài thắt lưng.
"Còn chưa lau sạch mà."
"Thôi, bộ này bẩn rồi, vứt đi."
Đồ ném tiền qua cửa sổ!
Bộ này là hàng cao cấp, đặt may bên Pháp đấy.
Vừa chẳng thể trực tiếp ném vào máy giặt, càng không đem đi giặt khô được.
Vậy thì vấn đề đặt ra ở đây là tại sao không thể giặt Âu phục cao cấp?
Vì bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc mặc lại nó sau khi giặt.
Vô tình, trái tim Dư Bắc bị trúng một mũi tên.
"Còn em? Có cần anh giúp không?"
"Không cần! Em không muốn."
Dư Bắc từ chối thẳng thừng.
Như thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá.
Vào tay Cố Diệc Minh, nhỡ đâu cậu không trụ nổi năm giây thì thành trò cười mất.
Ai dè Cố Diệc Minh lập tức nghiêng người sang, nắm lấy Tiểu Dư Bắc.
"Đệt... Anh làm gì đấy?"
Dư Bắc suýt nữa đầu hàng ngay tại chỗ.
"Còn kêu không muốn, cứng như sắt rồi đây này."
"Là phản ứng bình thường của đàn ông thôi." Dư Bắc đã tỉnh rượu kha khá. "Anh mau lái xe về nhà ngủ đi! Buồn ngủ chết mất..."
"Không cần thật à?"
Lúc này anh chu đáo như thế làm cái cóc khô gì?
"Đi nhanh."
Cố Diệc Minh nửa tin nửa ngờ ngồi vào ghế lái, nhưng chưa khởi động xe.
"Anh chờ gì nữa?"
"Chờ em lên trước ngồi."
"Khùng..."
Cố Diệc Minh bị ám ảnh cưỡng chế à? Dư Bắc không ngồi ghế phụ thì không chịu lái xe?
Dư Bắc đành chạy lên, thắt dây an toàn cẩn thận.
"Anh đưa em về nhà trước."
"Còn anh?"
"Anh tới công ty một chuyến."
"Muộn vậy rồi đến làm gì?"
"Bàn tí việc với anh Lư."
"Thế em cũng đi."
"Em buồn ngủ cơ mà?" Cố Diệc Minh quay sang nhìn cậu. "Về ngủ, ngoan."
"Hết buồn ngủ rồi."
Dư Bắc phải xem xem muộn như này anh còn lén gặp ai.
Cố Diệc Minh chẳng đôi co thêm nữa, xe chạy thẳng tới toà nhà công ty.
Dư Bắc theo sau Cố Diệc Minh. Cậu không đến công ty nhiều, vì không có quản lý riêng nên mọi chuyện đều do anh Lư lo liệu, có hoạt động thì công ty cho xe qua đón.
Văn phòng tổng giám đốc to thật, nhìn chiếc bàn làm việc hình vòng cung này này, rồi cả khung cửa sổ to đùng sát đất, đèn còn điều chỉnh được bốn màu và mức sáng nữa chứ. Dư Bắc cứ bật tắt bật tắt đèn mãi, miệt mài nghịch.
"Em ở đây chơi máy tính một lúc, buồn ngủ thì vào phòng nghỉ nhé."
"Biết rồi, biết rồi."
Em có phải trẻ con đâu mà chơi máy tính. Hừm.
Anh Lư mỉm cười bước tới, đưa cho Dư Bắc cốc nước.
"Tiểu Bắc, uống nước đi."
Anh Lư chưa hề già, song hiền từ như một người cha vậy.
Chắc học từ Cố Diệc Minh.
Dư Bắc nhìn đôi mắt híp và bộ râu của anh ta là đã buồn cười, nhìn bề ngoài thôi thì chẳng ai biết anh ta là một quản lý thuộc hàng top trong showbiz, muốn nâng ai lên, muốn dìm ai xuống đều dễ như trở bàn tay.
Hai người họ để Dư Bắc một mình, đi vào phòng họp cạnh đó.
Dư Bắc nhìn họ qua cửa sổ, không rõ đang bàn bạc chuyện gì.
Dư Bắc buồn chán, phác thảo một bức tranh hai người kia với dáng vẻ lấm la lấm lét trên máy tính.
Cậu ngáp một cái, đột nhiên liếc thấy khung ảnh đặt ở bàn làm việc.
Là một khung ảnh có thể gấp lại được.
Đầu tiên là bức ảnh chụp chung, Dư Bắc và Cố Diệc Minh đứng bên ngoài cổng Học viện Điện ảnh Hải Thành, mặc áo cử nhân.
Hồi ấy Cố Diệc Minh không thích cười, mặt khó đăm đăm như bị ai nợ tiền vậy.
Còn Dư Bắc chẳng chút mảy may thay đổi, nhe răng cười vô tư. Cậu đu trên lưng Cố Diệc Minh, bắt anh cõng, giơ tay chữ V về phía máy ảnh.
Cố Diệc Minh thế mà lại bày ảnh thân mật của bọn họ ở bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc?
Dư Bắc vô cùng bất ngờ.
Nếu Cố Diệc Minh không phải trai thẳng thì mình còn tưởng anh yêu thầm mình cơ đấy.