Mặt trời dần dần lặng đi, kéo theo đó là ánh sáng chiều tà nhường chỗ ánh đèn điện. Trên con đường bộ tại khu mua sắm sầm ức, Diệp Bích Linh đứng nhìn những hộp socola đủ loại kiểu dáng vô cùng bắt mắt trước lớp cửa kính trong suốt mà thất thần.
Mộng Châu nhìn trúng một socola nên lôi kéo Bích Linh vào bên trong hỏi thăm giá cả để mua tặng bạn trai, rất may giá cả vừa vặn túi tiền của cô nàng. Trong lúc chờ đợi nhân viên tiệm bánh ngọt gói quà, Mộng Châu vỗ nhẹ vai Bích Linh: " Thế nào, Socola ở nơi này rất đẹp đúng không!? Mua một hộp đem đi thông đồng soái ca cũng không tệ a!"
" Cần gì phải thông đồng soái ca gì chứ, tớ đã có người yêu thích rồi!" Bích Linh vốn dĩ cười nói chuyện với Mộng Châu.
" Có người thích, là ai vậy!?" Mộng Châu lộ vẻ bát quái.
" Là..."Bích Linh khẽ ngừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang: Người cô thích là ai vậy? Tại sao cô lại không nhớ được gì cả!?
[Thực sự không biết!?] - Một giọng nói kìa lạ vang lên trong đầu Bích Linh.
Không, không phải! Bích Linh ôm chặt đầu óc bản thân ngồi xuống, bỏ mặc tiếng gọi của Mộng Châu.
" Cho dù cùng thế giới đối địch, ta cũng sẽ bảo vệ nàng! Không ai có thể phân tách đôi ta."
Một đôi tay ấm áp nắm lấy tay nàng khi nói ra những lời chân thành đó, chủ nhân của đôi bàn tay ấy là người vô cùng vô cùng quan trọng đối với cô, người đó là...
"Người tôi yêu là Đường Tam!" Ánh mắt mê mang lộ ra kiên định, Bích Linh mỉm cười nói ra cái tên của người bao lần thoáng hiện trong trí óc của mình, vẻ đau khổ dần vặt không cách nào nói hết của Đường Tam vào cái đó, còn những đồng bạn luôn sát cánh ở Đấu la đại lục.
Lúc trước vô tình đến Đấu la đại lục, trong tránh khỏi lo toan nhưng giờ nghĩ lại nàng rất biết ơn vì điều đó: Nàng thật sự rất rất hạnh phúc khi có thể gặp gỡ mọi người.
" Tôi muốn gặp lại mọi người, tôi muốn quay về nhà!" Một luồng ánh sáng trắng phát ra ánh hào quang nhiều màu như chiếc kính vạn hoa, chìa khóa thoát khỏi ảo cảnh được tìm thấy, liếc mắt nhìn thế kỉ 21 quen thuộc bắt đầu vỡ nát nhường chỗ cho nó không gian mà Khổng Tước Minh Vương chi phối.
[Đệ nhất khảo thạch hoàn thành- Thoát khỏi ảo cảnh!]
[ Ban thưởng: 25% khả năng thức tỉnh võ hồn khởi nguyên.]
[Đệ nhị khảo thạch: Phá vỡ giới hạn.]
Diệp Bích Linh bỏ qua cảm giác đau đớn, tay trái lau vết máu trên má, ánh mắt tràn ngập kiên quyết: "Tôi nhất định sẽ đánh bại ông!" Nàng muốn rời này để gặp mọi người.
Khổng Tước Minh Vương nhìn trên trán Bích Linh xuất hiện ấn ký thần vị, trong lòng khẽ tán thưởng: Có lẽ đứa bé này...
Đấu la đại lục tân lịch năm thứ 16, Thiên đấu đế quốc.
Đường Môn chính thức thành lập.
Việc Đường Tam lần này thu phục được bốn tộc cũng khiến một vài thế lực chú ý.
Để tránh ánh mắt của Võ Hồn điện, Ngự chi nhất tộc chuyển đến trung tâm Thiên Đấu thành, đổi tên thành Đường Môn Ngự Đường. Mẫn chi nhất tộc đổi thành Đường Môn Mẫn Đường. Lực chi nhất tộc đổi tên thành Đường Môn Lực Đường, bắt đầu thu mua thiết khí, chiêu mộ nhân sự tiến hành chế tạo hàng loạt ám khí cho Đường Môn.
Và Phá chi nhất tộc, mặc dù thực lực chiến đấu khiến cho người ta kinh ngạc nhưng vì kỹ thuật luyện dược xuất sắc mà đổi tên thành Dược Đường, chuyển đến Thiên đấu thành, phụ trách tạo thuốc trị thương cùng với bào chế thuốc độc.
Còn Áo Tư Tạp phụ trách hậu cần, Trữ Vinh Vinh phụ trách tài chính của Đường Môn, Mã Tuấn Hồng phụ trách huấn luyện đệ tử tông môn, sáng lập Võ Đường.
Trên lúc trở về học viện Sử Lai Khắc, Đường Tam biết được Võ Hồn điện đang mở rộng việc chiêu mộ hồn sư và những người không đồng ý điều được "chăm sóc" mà hoàng thất Tinh Đấu im hơi lặng tiếng không quản chuyện này.
Đám học sinh ở các học viện cũng gặp tình cảnh quy thuận hoặc chờ bị chăm sóc đặc biệt, bết Sử Lai Khắc hiện tại chỉ còn Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh chủ trì do Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh phải chạy về Tinh la, còn nhóm người viện trưởng lại dẫn dắt một nhóm học sinh đi săn hồn thú.
Trước tình thế như vậy, Đường Tam lo lắng Bích Linh mà vội từ biệt mọi người trong thành chạy thẳng về học viện, Mã Tuần Hồng biết rõ tâm tình của Đường Tam nên bỏ xuống đồ ăn theo sát sau đó.
Đúng là lo cái gì thì cái đó đến, vừa đến cổng lớn của học viện liền bắt gặp học sinh của Tứ đại học viện nguyên tố cùng nhóm người Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh xảy ra tranh chấp.
Học sinh của Tứ đại học viện vì không muốn cúi đầu Võ Hồn Điện nên đến Tinh Đấu thành để tránh nạn, tuy có nổi khổ đáng để thông cảm nhưng việc ngang nghiêng định chạy đến chiếm địa bàn khiến cho người của Sử Lai Khắc không mừng, cuối cùng hai bên lùi một bước đưa ra đánh cược.
Nếu người Tứ đại học viện chiến thắng thì sẽ đạt được một phần địa bàn ở đây, nếu thua thì gia nhập học viện Sử Lai Khắc.
Vì rữa mối thù năm xưa, những đối thủ trong trận đấu hồn sư 5 năm trước đã không ngừng nổ lực với mong muốn ngày nào phục thù song không chỉ có bọn họ tiến bộ, thành viên của Sử Lai Khắc Bát Quái cũng thế.
Có mục tiêu là tốt nhưng hiện thực thường rất tàn nhãn, tổ đội Ngọc Thiên Hằng, Thủy Băng Nhi, Phong Tiếu Thiên và Tiểu Vũ (Hỏa Sính học viện) bại dưới tay nhóm Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh và Mã Tuấn Hồng.
Cho nên khi viện trưởng Phất Lan Đức biết chuyện này vô cùng hưng phấn lôi kéo Triệu Vô Cực tiến hành thu học phí, song biết Đường Tam tìm được Băng tinh huyết long cho Bích Linh chữa trị thân thể đành nén chuyện này lại.
Đường Tam đem Bích Linh đỡ dậy, ngồi tựa vào người, giọng nói ôn nhu vô cùng: " Tiểu Linh, ta tìm được Băng tinh huyết long rồi, dùng nó rồi nàng sẽ ổn thôi!"
Băng tinh huyết long nhìn như không nhỏ nhưng bên trong lại phần lớn là chất lỏng đến môi của Diệp Bích Linh nhanh chóng trào chất lỏng vào miệng nàng, cùng lúc đó, Đường Tam nhìn thấy vô số vết nứt dính máu chưa kịp khô của Bích Linh nhanh chống lành lại, thân thể nàng được bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng xanh đồng thời tản mát ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, cũng không phải mùi hương của Băng tinh huyết long mà là một mùi hương thanh nhã khiến cho bất cứ ai nghe thấy đều phải say mê.
Sự biến hóa trên người Bích Linh chưa kịp làm cho nhóm người Đường Tam vui mừng thì tiếng rồng gào rít chấn động cả một phương trời, nhất thời kinh động học sinh Sử Lai Khắc cùng dân chúng cư trú gần đó, thần thú bảo vệ thần linh dược cư ngụ bên trong Băng tinh huyết long xuất hiện phẫn nổ nhìn phần tinh hoa nhất của linh dược chậm rãi tan chảy từng chút từng chút vào trong miệng Bích Linh.
Trong truyền thuyết có một số linh dược sống ngàn vạn năm, có thể biến ảo thành thần thú bảo hộ linh dược. Nếu muốn hấp thu linh dược vào trong người cần phải có đủ hồn lực chống trả lại sự trừng phạt của thần thú bảo vệ nếu không thành công vượt qua cửa ải thì sẽ bị truy sát đến chết mới thôi.
Những thần thú bảo vệ linh dược này đa phần do sự khiên cố của độc tính tích tụ hàng ngàn vạn năm linh dược ngưng tụ thành, cho nên linh dược có tuổi thọ càng cao thì độc tính của thần thú bảo vệ càng mạnh mẽ, huyết long sâm đã là cửu phẩm sâm vương chỉ thiếu một bước nhỏ lên tiến đến tiên cấp, có thể nghĩ đến uy lực thần thú bảo vệ mạnh chừng nào. Không có hồn lực của phong hào đấu la thì không cách nào ngăn cản.
Đại sư nhìn Đường Tam vội vàng ứng phó thần thú bảo vệ linh dược đem những gì mình biết báo cho mọi người có mặt tại đây biết, cũng may Trữ Vinh Vinh nhanh chống liên lạc Cốt Đấu la đến giúp trước khi Đường Tam cạn kiệt hồn lực.
Đã không có thần thú bảo vệ linh dược làm loạn, mọi người cũng an tâm quan sát biến hóa trên người Diệp Bích Linh.
Ánh sáng vàng xanh từ từ hướng về màu đỏ mà biến hóa.
Đường Tam cũng không biết, thủy tinh huyết long tham cùng tương tư đoạn trường hồng này hai loại tuyệt thế tiên phẩm có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. Lúc đầu Bích Linh không chịu ăn tương tư đoạn trường hồng là bởi vì nàng thích đóa hoa kia hơn nữa nó có thể giúp Tiểu Vũ che dấu thân phận hồn thú 10 vạn năm của nàng ta, phần còn lại là do Cửu Thải Tiên Phương cho hay không có Băng tinh huyết long phối hợp giá trị của tiên phẩm này đại suy giảm. Điểm này ngay cả Đường Môn ghi lại đều không có.
Dưới tác dụng Băng tinh huyết long tham, tương tư đoạn trường hồng vốn tích súc tại trong cơ thể Bích Linh đã được nàng hấp thụ hoàn toàn biến thành vàng xanh, mà hiện tại hướng màu đỏ chuyển biến, đúng là tại hấp thụ Băng tinh huyết long tham dược hiệu.
Thân thể Bích Linh trở lên ấm áp dần dần biến thành đỏ như máu. Ở nơi nàng cuộn mình, nhìn qua giống như là một khối trong suốt hồng ngọc, toàn thân tinh hồng thấu triệt, cùng với thủy tinh huyết long tham trong hộp ngọc trước đây phi thường giống nhau. Theo đó, luồng mùi thơm thanh nhã nọ cũng trở nên đậm vài phần, lẳng lặng nhìn nàng. Đường Tam trong lòng khẩn trương trình độ vượt qua mấy ngày trước cùng tộc trưởng bốn tộc giao thủ cộng lại. Bích Linh có thể nói trong lòng hắn là bảo bối trọng yếu nhất, nếu nàng xảy ra chuyện gì, sợ rằng Đường Tam trực tiếp sẽ hỏng mất.
Sắc vàng xanh và đỏ liên lục thay phiên nhau xuất hiện, cho dù là kiến thức uyên bác như đại sư cũng không biết giải thích tình hình trước mặt. Đại sư chỉ thầm mong Bích Linh có thể bình an nếu không Đường Tam sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Qua ba tiếng đồng hồ, dị tượng này mới biến mất. Đường Tam nhìn thân thể Bích Linh rơi xuống vội vàng tiến tới ôm lấy nàng kiểm tra, phát hiện không có tia dị thường mới an tâm: " Tiểu Linh, nàng ấy đã không có chuyện gì. Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Mọi người nghe vậy cũng an tâm, nhìn ánh mắt không dung được người khác của Đường Tam, cả đám trêu chọc một chút liền sôi nổi kéo nhau ra ngoài chừa không gian cho Đường Tam ngốc bên cạnh Bích Linh.
Đường Tam nhìn Bích Linh an tường ngủ trong lòng, không có dấu hiệu tỉnh lại trong ít nhiều có chút thất vọng nhưng cũng may mọi chuyện diễn ra chiều hướng tốt đẹp. Ôm lấy Bích Linh nằm ngã trên giường, kéo nàng vào trong lòng ngực, Đường Tam cảm thấy trái tim trống trải bao ngày nay cuối cùng cũng được lấp đầy, mặc dù sử dụng kỹ năng "Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh" của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt cũng là lần đầu tiên cho dù lúc sau có Cốt đấu la ra tay giúp đỡ nhưng hồn lực tiêu hao cũng không nhỏ, tảng đá trong buông xuống, Lúc này thể xác và tinh thần hắn đã rã rời, vội vã ăn một phiến Long Chi Diệp liền ôm Bích Linh nhắm mắt đi ngủ.
Trực giác nói cho hắn, thân thể muốn khôi phục cũng không phải là tu luyện có khả năng đem lại, chỉ có sự buông lỏng hoàn toàn trong giấc ngủ mới có thể làm sức sống cùng nguyên khí bản thân bị tiêu hao nhanh chóng được bổ sung.
Phán đoán của Đường Tam tự nhiên là không sai, mặc dù hắn là con người, nhưng là kế thừa hồn cốt cùng vũ hồn của mẫu thân, làm cho hắn có được một ít đặc tính bất tử của Lam Ngân Hoàng.Chỉ bất quá hiện tại hắn còn không thể đem toàn bộ uy lực của Lam Ngân Hoàng hữu thối cốt phát ra, hôm nay đánh một trận, lại không phải trong sự cung cấp sức lực xuất phát từ đại lượng lam ngân thảo. Cho nên cảm giác mệt mỏi mới có thể mãnh liệt như thế.
Vừa mới tiến vào giấc ngủ, trên người Đường Tam bắt đầu tản mát ra một tầng lam quang nhàn nhạt. Đây là tín hiệu Lam Ngân Hoàng tự phát ra.Lam Ngân Lĩnh Vực dưới sự điều khiển của bản năng vô hình tản ra. Lúc này diện tích cũng không lớn, chỉ có đường kính chừng một dặm. Ở trong phạm vi một dặm này, tất cả lam ngân thảo đang sinh trưởng đều đã rất nhanh phóng xuất ra tính mạng khí tức của mình.Rót vào trong cơ thể đế vương của chúng. Mà tự thân chúng cũng sẽ được tiếp nhận sự thúc đẩy đến từ Lam Ngân Hoàng khí tức, có được khả năng tiến hóa.(Tiến hóa thành hồn thú dạng thực vật)
Thật lâu không được ngủ ngon như vậy, ý thức hoàn toàn đắm chìm bên trong đại não, bỏ đi cảm giác đối với bên ngoài. Sức sống của Đường Tam lấy tốc độ vô cùng kinh người khôi phục. Mà phát sinh biến hóa, lại không chỉ có một mình hắn. Bích Linh đang ngủ say bên cạnh hắn, cùng lúc với Đường Tam đang tu bổ tự thân, âm thầm biến hóa.
Sương trắng bao phủ chung quanh thân thể không ngừng xuất hiện từng phiến ảo ảnh, bởi vì có sương trắng bao phủ, ảo ảnh này nhìn qua cũng không rõ ràng, duy độc nổi bất nhất chính là một ấn kí màu vàng xanh.
Toàn bộ căn phòng, đều tràn ngập mùi hương thanh nhã.Ở trong mùi thơm này, Đường Tam lại ngủ càng sâu.