Biết hết mọi chuyện đã xảy ra, đôi mắt hoa đào của Áo Tư Tạp biến đỏ, "Tiểu Tam, xin lỗi. Không nghĩ tới ngươi cùng Tiểu Linh dĩ nhiên ...."
Đường Tam phất phất tay, cắt đứt lời nói của Áo Tư Tạp, "Không nên nói xin lỗi với ta. Ngươi nên nói với Vinh Vinh mới đúng. Đúng vậy, có lẽ ngươi trước kia không có năng lực bảo vệ nàng. Nhưng là nàng lại càng hi vọng có ngươi ở bên cạnh. Hiện tại là thời điểm Vinh Vinh yếu ớt nhất, ngươi đã trở về, nếu như còn không đi bảo hộ nàng, như vậy, ngươi thật sự có thể sẽ mất nàng vĩnh viễn, ngươi hiểu được chứ?"
"Ta hiểu. Tiểu Tam, là ta sai lầm rồi. Đi, ta hiện tại cùng với ngươi trở về. Bất luận sau này thế nào bất luận Trữ tông chủ có hay không cho ta cùng Vinh Vinh ở cùng một chỗ, ta đều không rời nàng mà bỏ đi. Dù chỉ là thủ hộ bên người nàng, ta cũng cảm thấy mỹ mãn."
Vừa nói, Áo Tư Tạp mạnh mẽ đứng dậy, quang mang trong đôi mắt đào hoa của hắn đã không còn chút bi thương nào nữa.
Trên mặt Tam toát ra một tia tươi cười vui mừng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bích Linh trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Linh, ngươi xem rồi chứ? Vinh Vinh cùng Tiểu Áo rốt cuộc có thể ở cùng nhau, ngươi cùng ta thay họ cao hứng đi. Chúng ta sau này nhất định ở cùng nhau. Bất luận nỗ lực bao nhiêu phải trả giá bao nhiêu, ta cam đoan.
Trước kia, khi còn chưa nghĩ thông suốt, tâm Áo Tư Tạp vẫn bị thống khổ hành hạ. Lúc này nghĩ thông suốt rồi. Hắn cũng không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy Vinh Vinh ngay lập tức. Cầm lấy mũ rộng vành đang để trên mặt bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
"Đây là đâu ?"
Nơi này không phải là Tinh thần hải, khắp nơi là một màn đêm. Thứ duy nhất có ở đây là những cây cột màu trắng được đặt theo hình tròn, mà trung tâm chính chính là một khối đá quý màu lục khổng lồ lơ lửng giữa không trung, dùng mắt thường có thể nhìn thấy một chiếc vương miệng mỹ lệ vô cùng ẩn trong cùng.
Chỉ một cái nhìn thôi mà nàng cảm thấy huyết mạch đang không ngừng sôi sục kêu gào nhất định phải lấy được nó. Thế nhưng, Bích Linh dùng hết sức kìm chế cơ thể bản thân tiến gần đến chỗ nó bởi nàng cảm thấy chuyện này rất quái lạ.
Nhưng du͙© vọиɠ này quái mãnh liệt, ngay lúc Bích Linh sắp không khổng chế nổi thì một giọng nói rõ ràng xa lạ, ấy mà nàng cảm thấy bản thân biết chủ nhân của giọng nói đó, nàng chờ đợi rất lâu rồi.
" Có thể đè nén ham muốn ấy, ngươi làm rất khá!"
Không, sự chờ này không phải của riêng nàng mà là của tất cả đời thừa kế dòng máu của Khổng Tước Minh Vương!
Người mà những đời kế thưga dòng máu này chờ đợt là ai?
Nàng không biết!
Không...Huyết mạch đã đưa ra đáp án này từ lâu rôi. Bích Linh rất nhanh liền tìm được đáp án.
" Ngài là Khổng Tước Minh Vương." Người đã trộn lẫn máu với con người, khởi nguồn của gia tộc Ế Vân.
Lời vừa dứt thì một người liền xuất hiện trước mặt nàng, là nam nhân mang dung mạo tuyệt thế cùng khí chất cao quý siêu việt tất cả, có lẽ ngay cả thần cũng khó mà sánh kịp.
Trái tim Bích Linh đập liên hồi, mà người đó lại thản nhiên mỉm cười vô cùng dịu dàng: "Con của ta." Sau đó đưa tay ôm lấy Bích Linh vốn đang vô cùng kinh ngạc trước cách xưng hô của người này.
Sau đó, người đó nói cho nàng biết rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện vì sao gọi nàng là con. Gia tộc Ế Vân phải mất vài thế hệ mới có một người duy nhất kế thừa dòng máu Khổng Tước Minh Vương, dựa theo thuyết di truyền gen lặn-trội thì nàng có thể hiểu đại khái. Gen lai giống thường bỏ qua một thế hệ, bỏ qua ông hoặc bà truyền đến đời cháu. Gen của thần phát triển đến cực hạn , có thể thao túng ADN của họ không hoạt động trong bất kỳ thế hệ nào. Để có thể xem như thức tỉnh dòng màu này đúng cách thì người mang dòng máu đó phải trải qua một lần đứng giữa ranh giới sống chết.
" Nhưng vẫn còn điều kiện nữa đúng không?" Bích Linh nhíu mày nói, tuy đứng giữa ranh giới sống chết không phải là chuyện mà ta có thể khống chế thế nhưng gia tộc này tồn tại rất lâu, nàng không tin không người thỏa mãn chuyện này.
" Đúng vậy, vẫn còn một yêu cầu nữa." Khổng Tước Minh Vương gật đầu nói.
"Là gì?"
"Đánh bại ta!"
"Quả là một điều kiện khó còn hơi cả hái sao trên trời!" Nếu truyền thuyết là đúng thì người này chính là thần, đối thủ mạnh như vậy cho nên các đời trước không ai thành công cũng là đúng.
" Sợ?"
" Nếu nói không sợ là giả thế nhưng tôi nhất định sẽ đánh thắng ông!"Bích Linh rất rõ ràng hậu quả thất bại là gì, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm cho nên tuyệt đối không đầu hàng từ bỏ.
Khổng Tước Minh Vương nhìn ánh mắt kiên định của Bích Linh, trong lòng có chút tán thưởng: "Có dũng khí, thể nhưng ta tuyệt không nương tay." Cho dù đây nàng là người cuối cùng nhưng nếu không đạt yêu cầu của hắn thì không xứng đáng với ngôi vị của hắn.
Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề vô cùng, Bích Linh cố gắng lắm mới có thể đứng vững. Khổng Tước Minh Vương lại nói tiếp: " Bởi đây là không gian cách biệt cho nên người không cách nào sử dụng hồn lực."
Nếu là hồn sư bình thường thì đây quả một yêu cầu biếи ŧɦái, Bích Linh đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã chăm chỉ học những thứ mà Đường Tam dạy mình, có điều, nàng có chút tư bản về thực lực để chiến đấu với người này sao?
Thời gian trong không gian này trôi đi vô cùng chậm, tỷ lệ với giới thật là 1/1000, cho nên lúc này đây Đường Tam đã bắt đầu thực hiện kế hoạch thành lập Đường Môn.
Bước đầu tiền chính là đi đến Lực Chi Nhất Tộc có vũ hồn đại lực tinh tinh. Từng là một trong tứ đại phụ chúc tông tộc (tông tộc phụ hệ, nhánh) của Hạo Thiên Tông.Cũng chính là trực chúc tông tộc (tông tộc trực hệ) của Đường Hạo lúc trước.
Trước khi bắt đầu đại hội tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn đại lục, Lực Lượng Chi Thần Thái Thản từng yêu cầu Đường Tam đến Lực Chi Nhất Tộc làm khách, nhưng lúc ấy Đường Tam mải mê tu luyện, vẫn không có thời gian thăm viếng.Hắn chuẩn bị thành lập Đường Môn, thì nhất định cần phải có thế lực thuộc về mình.Lực Chi Nhất Tộc không thể nghi ngờ là một lựa chọn đáng tín nhiệm nhất.
Tộc nhân Lực Chi Nhất Tộc tính cách đơn thuần, lấy lực lượng tăng trưởng.Nếu như vận dụng thích đáng, tất nhiên là trợ lực cực lớn. Đường Tam tiến hành theo kế hoạch, trước mắt trước hết phải làm hai việc.Một chính là phải có được sự ủng hộ của Lực Chi Nhất Tộc, một việc khác, chính là tìm cho Đường Môn một chỗ đặt chân.
Sử Lai Khắc học viện mặc dù không nhỏ, nhưng đây dù sao cũng là học viện, hơn nữa cơ sở ngầm của Thiên Đấu đế quốc hoàng thất, Đường Tam lại không thể nào lại chiếm cứ học viện để phát triển Đường Môn.Bởi vậy, hắn nhất định cần phải tìm kiếm một địa phương thích hợp cho Đường Môn phát triển.
Những năm gần đây, Đường Tam cũng có chút tích súc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện nguy cơ về mặt tiền bạc.Hơn nữa, ngày hôm qua hắn cũng đã có được sự ủng hộ của Trữ tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông. Thất Bảo Lưu Ly tông mặc dù tông môn bị hủy, nhưng bởi vì lúc ấy đánh lui cường địch, tài phú tích súc nhiều năm cũng không bị dao động, có bọn họ ủng hộ ở sau lưng, Đường Tam hiện tại đối tư nguyên cũng không lo lắng gì.
Một hồi sau, đại môn Lực Chi Nhất Tộc phủ đệ lại mở ra, một gã trung niên nhân từ bên trong đi ra.
Lực Chi Nhất Tộc lớn nhất đích đặc điểm chính là vóc người cao tráng, vị này trung niên nhân cũng không ngoại lệ, Đường Tam cũng không có gặp qua hắn.Người này vừa đi ra, ánh mắt nhìn Đường Tam nhất thời toát ra vài phần nghi hoặc.
"Đại thúc có thể nhận ra vũ hồn của ta không?"
"Hạo Thiên Chuy?" Trung niên nhân thất kinh.Mặc dù trên Hạo Thiên Chuy của Đường Tam không có lấy một cái hồn hoàn, nhưng đây vẫn là Hạo Thiên Chuy a! Thần sắc trên mặt nhất thời trở nên khẩn trương, "Tiểu huynh đệ, mời vào."
Cứ việc bởi vì sự tình của Đường Hạo mà thoát ly Hạo Thiên Tông. Nhưng Lực Chi Nhất Tộc dù sao từng là phụ chúc tông tộc của Hạo Thiên Tông, mắt thấy Hạo Thiên Chuy, tên trung niên nhân này không dám chậm trễ chút nào, vội vã mời Đường Tam đi vào.
"Tiểu huynh đệ, ngươi là từ Hạo Thiên Tông mà đến?" Trung niên nhân một bên dẫn Đường Tam vào bên trong, một bên dò hỏi.
Đường Tam nói: "Xem như vậy đi.Thái Thản tiền bối có ở trong tông môn không?"
Trung niên nhân vọi vàng nói: "Tông chủ có ở đây.Phiền toái ngươi chờ tại phòng nghị sự.Ta đi mời tông chủ."
Tiến vào bên trong phủ đệ, Đường Tam nhất thời có cảm giác sáng tỏ thông suốt, phiến phủ đệ này so với trong tưởng tượng còn lớn hơn, mặc dù không giống như Sử Lai Khắc học viện có được một mảnh rừng rậm trong thành rộng lớn như vậy, nhưng là ít nhất có kích thước bằng một nửa Sử Lai Khắc học viện.Cảm giác chỉnh thể cấp cho người ta là một bầu không khí rộng rãi.Tất cả địa phương nhìn qua đều là cao to thô kệch như vậy.
Đường Tam ngồi trong phòng nghị sự, lẳng lặng chờ đợi, bởi vì lo lắng tình trạng của Bích Linh cho nên Đường Tam bèn để nàng ở lại học viện, điều này khiến cho Băng Linh Vương đang lo lắng che giấu Đường Tam chuyện Bích Linh đến Thánh địa truyền thừa của Khổng Tước Minh Vương an tâm không ít, bởi nó còn có thời gian để suy nghĩ nên nói thế nào cho uyển chuyển, tên tiểu tử đó mà điên lên ai biết sẽ làm gì chứ?
Mà lúc này Băng Linh Vương nhìn ấn kí màu lục trên trái của Bích Linh, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra hơn 90 vạn năm trước.
Ngày hắn gặp mặt Khổng Tước Minh Vương chính là kỳ tử của bản thân, bởi vì không cam tâm chết đi mà cùng hắn ta lập gia ước nếu khi ta đạt đến 100 vạn tuổi mà chẳng thể thành thần thì phải trở thành hồn hoàn cho kẻ thừa kế của hắn.
Băng Linh Vương cho rằng dựa vào thiên phú của bản thân nhất định sẽ trở thành thần, thế nhưng khi hắn đạt đến cực hạn nhưng không cách nào trở thành thần. Lúc này hắn mới hiểu nụ cười khi đó của Khổng Tước Minh Vương là gì?
Ban đầu, hắn có chút đυ.c nước bẻ cò muốn thông qua Bích Linh để trở thành thần, thế nhưng theo thời gian hắn sớm coi con bé là đồng bọn, cho nên khi nhìn thấy ấn kí này hắn không có chút vui mừng mà lo lắng vạn phần.
Diệp Bích Linh, ngươi nhất định phải thành công!
Mà lúc này, Bích Linh sớm nằm bẹp trên mặt đất thở gấp, ngay cả một đầu ngón tay cử động cũng đã là quá sức với nàng, Bích Linh liếc nhìn người kia vẫn bộ dạng lạnh nhạt không một chút tổn hại, trong lòng vô cùng căm tức.
Chênh lệch có cần lớn như vậy không?
"Ngươi vẫn còn chưa hiểu." Không Tước Minh Vương mở miệng nói.
Bích Linh: "!!!"
Sức mạnh đang ngủ say đó, ngươi vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của nó sao?