[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 49

  Vòng thứ nhất thăng cấp đối với Sử Lai Khắc học viện là hoàn mỹ, chính thức biểu lộ thực lực chỉ có một mình Tiểu Vũ , nhưng đã giải quyết hoàn toàn trận đấu.

Ngoài những đội viên của tứ nguyên tố học viện , các học viện khác cũng chỉ biết Sử Lai Khắc học viện có một đệ tử quái vật trang bị hồn hoàn vạn năm mà thôi.

Sau lượt đầu, ba đội ngũ khác từ Thiên Đấu thành xuất ra cũng giành được thắng lợi. Năm học viện đại biểu cho Thiên Đấu đế quốc đều giành chiến thắng khiến Tuyết Dạ đại đế rất hài lòng, ngay tại đương tràng tưởng thưởng cho tất cả học viện chiến thắng mỗi đơn vị một ngàn kim hồn tệ, học viện thua cuộc cũng được thưởng năm trăm kim hồn tệ.

Sau khi các trận đấu của ngày thứ nhất kết thúc, các viện trưởng học viện lên đài rút thăm, Sử Lai Khắc học viện vận khí không tốt lắm, ngay ngày thứ hai đã phải đυ.ng đến đối thủ đã náo loạn trong trận đấu đầu tiên là Sí Hỏa học viện .

Mặc dù tuần hoàn thi đấu, các học viện đều sẽ phải đυ.ng độ nhau, nhưng sớm như vậy đã gặp phải Sí Hỏa học viện , khiến tâm lý hai bên đều sinh ra một chút ba động.

Trận đấu của Sử Lai Khắc học viện cùng Sí Hỏa học viện là trận đấu thứ năm. Còn chưa bắt đầu, Đường Tam đã cảm giác được cách đó không xa có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn mình.

Đường Tam không có nhìn lại Hỏa Vũ. Hắn không nghĩ biểu hiện này là kiêu ngạo, chỉ bình tĩnh quan sát các trận đấu trước đó, nhất là Thần Phong học viện cùng Lôi Đình học viện , hai học viện bọn hắn chưa từng đυ.ng tới. Để chuẩn bị cho cuộc chạm trán sắp tới, hắn phải cẩn thận quan sát.

Thông qua quan sát, Đường Tam phát hiện, ngoài tứ nguyên tố học viện ra , còn có hai học viện khác thực lực cũng khá mạnh là Tây Tạp Tư học viện cùng Thực Vật học viện .

Thực lực của Tây Lạp Tư học viện cùng tứ nguyên tố học viện không sai biệt lắm, có được ba đệ tử trên bốn mươi cấp, mà Đường Tam xem Thực Vật học viện lại có chút hiếu kì. Tất cả đội viên của Thực Vật học viện có võ hồn đều là thực vật, hơn nữa lại là những thực vật rất kì quái. Từ lúc bắt đầu đến nay, bọn họ cũng chỉ xuất trận có ba gã đội viên mà thôi.

Đương nhiên, cũng bởi là vì họ không gặp phải đối thủ cường đại. Đội viên xuất trận của bọn họ đều là hơn ba mươi cấp, nhưng Đường Tam nhìn ra, những người này đều là khống chế hệ hồn sư. Dưới tình huống này, dù gặp phải đối thủ hơn bốn mươi cấp, chỉ bằng ba gã hồn tôn hơn ba mươi cấp đã có thể chấm dứt trận đấu, đạt được thành tích tốt là hai trận thắng liên tiếp.

Biểu hiện của Thực Vật học viện không nổi trội, hồn kĩ cũng không huyễn lệ, nhưng càng là như vậy, Đường Tam lại càng cảm thấy họ không đơn giản.

Lại nhìn Bích Linh tựa người vào  vai hắn ngủ, Đường Tam có chút buồn cười bởi vì không thể ra sân thi đấu cho nên chỉ nàng đành cầm hệ liệt 8 cuốn tiểu thuyết  mà đọc, bởi vì tiểu thuyết này rất hay cho nên thức cả đêm để đọc cho nên hiện tại mới buồn ngủ như vậy.

Bởi vì đến phiên  Sử Lai Khắc học viện cùng Sí Hỏa học viện xuất trận, Đường Tam là người thứ nhất ra sân cho nên hắn chỉ có thể cẩn thận  lấy ra một con gấu bông to bằng bản thân cho nàng tựa mình ngủ ngon, rồi mới  bước vào sân.

Hành động này của Đường Tam khiến cho mọi người nhìn hắn và Bích Linh biết quan hệ giữa hai người không tầm thường chút nào.

Bích Linh ngủ rất say, nếu không phải vì tiếng động lớn từ dung hoàn của Hỏa vũ thì nàng sẽ không tỉnh dậy, lại càng không ngờ Đường Tam vốn đứng sau lưng Hỏa Vũ lại chạy về phía trước chấn đòn này cho nàng ta.

Bích Linh lập tức chạy lại xem thương thế của Đường Tam, thì thấy trong tay hắn xuất hiện Thiết quy thảo 800 năm đưa cho Hỏa Vũ, tuy không rõ lắm đầu đuôi câu chuyện này nhưng Bích Linh nhìn thấy vết thương sau lưng Đường Tam cũng không quản nhiều nén Thiết quy thảo cho Hỏa Vũ liền lập tức nhờ Đái Mộc Bạc giúp nàng cong Đường Tam rời đi.

Mặc dù có y sư, Giáng Châu và Áo Tư Tạp trị liệu nhưng vết thương của Đường Tam vẫn tiếp tục lây lan khắp người. Đợi Y sư rời đi, Bích Linh trấn an mọi người liền cầm con dao cắt trái cây trên bàn rạch một đường trên cổ tay.

" Tiểu Linh, ngươi làm gì vậy?" Tiểu Vũ nhìn máu tay chảy vào trong chén nhỏ không khỏi kinh hô.

Cũng may Đại sư còn đủ lý trí, nhìn nàng hỏi: " Máu của con có thể trị thương tổn này của Đường Tam?"

Bích Linh gật đầu thừa nhận, đưa chén máu cho Đái Mộc Bạch nhờ hắn cho Đường Tam uống, trong lúc Tiểu Vũ giúp nàng băng bó vết thương mà giải thích cho mọi người: " Bởi vì do đặc thù huyết thống, mà máu của ta có công dụng rất mạnh."

Đại sư nghe vậy không khỏi giật mình, khó tin nói: " Ta cứ cho rằng gia tộc đó đã bị diệt vong từ lâu rồi chứ?"

"Nói diệt vong cũng không sai, bởi vì con là người duy nhất còn sống của gia tộc ấy!" Bích Linh cười nhẹ nói.

Những người khác hoàn toàn không rõ nội dung câu chuyện của hai người, Trữ Vinh Vinh mở miệng thay mọi người hỏi: "Đại sư, gia tộc của Tiểu Linh? Ngài có thể nói cho chúng ta nghe được không?" Là đại tiểu thư của Thất bảo lưu ly tháp tông, nàng chưa từng nghe nói đến gia tộc có máu chứa công dụng này.

Đại sư nhìn Bích Linh không có định che giấu, cho nên thay nàng nói: "Trong sách cổ ghi chép, hơn trăm ngàn năm trước từng có một gia tộc tồn tại rất thần kỳ, máu của họ có công dụng tựa như thần dược không chỉ trị thương, mà còn có khả năng gia tăng hồn lực tùy vào mức độ đậm đặc của huyết thống mà năng lực đó càng mạnh."

"Cũng chính vì thế mà bọn họ trở thành Thần dược sống trong mắt các hồn sư, mặc dù thực của gia tộc đó rất mạnh nhưng không thắng nổi lòng tham của những hồn sư đó, mà cả gia tộc bị diệt vong. Chỉ có một vài người còn sống sót, mà ta là hậu duệ cuối cùng của gia tộc đó." Bích Linh tiếp lời của Đại sư.

Đại sư nhìn vẻ mặt không tin nổi của mọi người, nói tiếp: " Tên của nó là Ế Vân tộc." hazz, hai đệ tử cả hắn chẳng có người nào tầm thường, thân phận lại rắc rối vô cùng.

" Nếu để cho người khác biết Tiểu Linh là hậu nhân của gia tộc đó, hậu quả các ngươi cũng rõ!" Nếu không phải biết đám trẻ này sẽ không tiết lộ, hắn cũng không dám nói bí mật này cho bọn chúng.

Đại sư nhìn Đường Tam sau khi uống máu của Bích Linh, vết thương không còn dấu hiệu lan ra mà bắt đầu nhanh chóng lành lại, không đầy vài phút liền biến mất như chưa từng bị thương, giờ này hắn mới hiểu rõ tại sao hồn sư lại xem người của gia tộc đó là Thần Dược sống.

Thất phu vô tội, hòa bích có tội!

Đại sư hướng tới đám người Sử Lai Khắc học viện trong phòng, phất phất tay, nói: "Được rồi, những người khác đều tới nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có trận đấu.Nơi này để Tiểu Linh ở lại chiếu cố Tiểu Tam là được rồi."

Đối với thân phận của Bích Linh mọi người không khỏi giật mình, có đều nhìn chỉ cần Đường Tam không có việc gì, bọn họ cũng yên tâm rồi.

Trong phòng, chỉ còn lại ba người Tiểu Vũ, đại sư cùng Đường Tam. Đại sư nhìn Bích Linh thở dài nói: "Nếu đã che giấu lâu như vậy, tại sao không tiếp tục che giấu tất cả. Có Giáng Châu ở đây thì Đường Tam vẫn còn cách cứu trị mà!"

" Sư phụ, ngài biết rõ cái giá của việc sử dụng Thánh Dũ Thuật chính là cắt giảm tuổi thọ. Giáng Châu là đồng đội, chiến hữu của con. Đã có cách tốt cứu Tam ca, hà tất gì phải khiến nàng cắt giảm tuổi thọ của bản thân."

Đại sư nghe nàng nói vậy mỉm cười vỗ vàng nàng: "Không hổ là đồ đệ của ta! Có điều nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ tuyệt đối không để cho người khác biết bí mật này!"

Bích Linh than nhẹ một tiếng, lại không nói gì nữa, lúc này trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần Đường Tam không sao, những thứ khác hết thảy đều không trọng yếu.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm băng lãnh của Đái Mộc Bạch: "Các ngươi tới đây làm gì? Ra ngoài cho ta."

"Chúng ta đến thăm Đường Tam, hơn nữa cũng là để cảm tạ hắn", thanh âm của Hỏa Vô Song vang lên, nghe được thanh âm này, Bích Linh không khỏi cau mày lại.

Ngoài doanh phòng, chẳng những Hỏa Vô Song tới, bảy tên chủ lực của Sí Hỏa học viện chiến đội cũng đều tới, kể cả Hỏa Vũ với sắc mặt tái nhợt.

Sau khi trận đấu chấm dứt, sau khi bọn hắn tỉnh táo trở lại, Hỏa Vô Song không khỏi bị dọa một trận, hắn đương nhiên cũng nhìn ra được nguy hiểm của muội muội trong trận đấu, nếu không phải Đường Tam hạ thủ lưu tình, hắn cũng sẽ mất muội muội rồi.

Mặc dù Sí Hỏa học viện thất bại, nhưng Hỏa Vô Song chẳng những không thống hận Đường Tam, ngược lại còn vô cùng cảm kích hắn, tính mạng của muội muội hắn so với thành tích trận đấu còn quan trọng hơn gấp ngàn vạn lần.

Bản thân mất không ít máu, hiện tại Bích Linh cảm thấy trong người rất mệt mỏi cho nên cũng không thừa tinh lực quản đám người Hỏa Sí thầm nghĩ cứ để Đái Mộc Bạch xử lý. Đại sư nhìn ra tâm tư này của nàng, bước ra ngoài nói chuyện với đám người Hỏa Sí.

Nhờ có Đại sư mà không bao lâu bên ngoài trở nên an tỉnh, Bích Linh nắm lấy tay của Đường Tam mà ngủ thϊếp đi.

Đường Tam bị thương, đối với đại đa số tham gia đợt tấn cấp tái học viện mà nói là chuyện không thể tưởng được. Nhất là còn chưa phải gặp Sử Lai Khắc học viện thì tất cả học viện khác đều hy vọng đạt được thành tích tốt. Nhưng là, từ ngày thứ hai vòng thăng cấp tái bắt đầu, các học viện khác lại phát hiện Sử Lai Khắc học viện có sự thay đổi.

Người xuất chiến thay đổi, thực lực tựa hồ cũng thay đổi.

Tại ba trận đấu kế tiếp, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch bằng vào thủ đoạn công kích cương mãnh bạo liệt của hắn, mỗi lần đều ít nhất hạ gục bốn gã đối thủ. Người thứ hai xuất tràng là Chu Trúc Thanh lên chấm dứt trận đấu. Không có Đường Tam, Sử Lai Khắc học viện như trước xuất tràng cũng chỉ hai người.

Bởi vì công dụng máu của Bích Linh mà  chỉ đầy một ngày Đường Tam liền khôi phục hoàn toàn, vì tránh để người khác phát hiện điểm khả nghi cho nên Đường Tam chỉ có thể vờ bản thân còn bị thương chưa lành.

Chờ trôi qua một tuần thì Đường Tam không tiếp tục giả vờ nữa mà ra sân tiếp tục thi đấu, về phần Bích Linh thì chỉ có thể ngồi xem mọi người thi đấu, trong những trận đó gây cấn nhất có lẽ trận của Đái Mộc Bạch và Ngọc Thiên Tâm người của Lam Điện Phách Vương Long.

Đái Mộc Bạch bị thương không nhẹ nhưng cuối cùng vẫn thắng Ngọc Thiên Tâm.

Nhưng điều mà nàng không ngờ chính là Đường Tam dùng Hạo Thiên Chùy trong lúc giao đấu với Phong Tiếu Thiên.

Trận đấu chấm dứt, dựa theo cá cược lúc trước, Thần Phong học viện trực tiếp nhận thua trận đấu này, mà trong trận đấu cuối cùng của ngày thứ hai, đối thủ của Sử Lai Khắc học viện cũng nhận thua.

Bích Linh có chút lo lắng vì chuyện Đường Tam để lộ ra Hạo Thiên Chùy, nhưng  nàng cũng rõ Đường Tam không hối hận vì quyết định này cho nên chỉ thở dài một tiếng cho qua chuyện.

Mười bốn vòng Tấn cấp chiến đấu, mười bốn trận thắng. Trong toàn bộ mười lăm đội ngũ, Sử Lai Khắc học viện đạt vị trí số một, thu được quán quân của Thiên Đấu đế quốc phân khu. Lúc trước Sử Lai Khắc học viện đánh bại Sí Hỏa học viện, Thực Vật học viện, Thiên Thủy học viện, Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện, dùng thành tích sáng chói để chứng minh thực lực của bọn họ.

Trận đấu chấm dứt, Tuyết Dạ đại đế không nghi ngờ gì có một phần cảm thấy khảng khái kích động, ủng hộ. Kế tiếp, tổng quyết tái rất nhanh bắt đầu. Lúc đó mới quyết định được đâu là chính thức học viện chiến đấu mạnh nhất của đại lục

Thân là đế vương, Tuyết Đạ đại đế không thể thiên vị cho Thiên Đấu thành. Sau khi diễn thuyết kết thúc, Tuyết Dạ đại đế tuyên bố, Thái tử Tuyết Thanh Hà sẽ thay mặt hắn làm sứ giả Thiên Đấu đế quốc tham gia đại tái bình thẩm công tác. Mười lăm đội của Thiên Đấu đế quốc do hắn tự mình đi cùng, đi đến một tòa thành thị nơi giao giới của hai đại đế quốc tiến hành tổ chức tổng quyết tái. Tổng quyết tái do Võ Hồn điện chủ trì cử hành.

Cho các chiến đội chỉ có ba ngày để điều chỉnh thời gian, ba ngày sau tổng cộng mười lăm chiến đội cùng với các sư phụ được hơn năm trăm Hoàng gia kỵ sĩ binh lính hộ tống. Một chuyến với hơn một ngàn người xuất phát đi thẳng tới địa điểm tổng quyết tái – Võ Hồn thành.

Vốn địa điểm tổng quyết tái không phải bố trí tại Võ Hồn thành, nhưng không biết tại sao Võ Hồn điện lại đột nhiên tiến hành thay đổi. Làm tổng quyết tái lần này được đặt bên trong Võ Hồn điện chủ thành. Chỗ thành thị này cơ hồ đã hoàn toàn thuộc về Võ Hồn điện. Nơi đây là giao giới của hai đại đế quốc, cũng là nơi ít ảnh hưởng nhất bởi quyền lực của hai đại đế quốc. Quan trọng nhất chính là Giáo Hoàng điện, một trong hai tòa đại điện tối cao được Võ Hồn điện sùng bái nhất, được đặt ở đây.

Chỗ ngồi này mới được Giáo hoàng điện cho xây dựng, được xem như là kiến trúc hoành tráng nhất Đấu La đại lục. Mà Võ Hồn thành cũng bởi vì Giáo hoàng điện mới được kiến tạo tại đây, trở thành thánh địa của toàn bộ hồn sư, giống như Võ Hồn điện thiết lập thủ đô riêng của mình vậy.

Từ Thiên Đấu thành xuất phát đi đến Võ Hồn điện mất khoảng hai mươi ngày đường. Thời gian tiến hành tổng quyết tái cũng không dài, bởi vì tất cả đều là thi đấu đào thải trực tiếp. Tổng cộng có hơn ba mươi đội, không quá mười ngày là có thể tìm ra kẻ thắng người bại.

Võ Hồn điện với lần quyết tái này cực kỳ trọng thị. Trong quá trình tấn cấp tái được cử hành, Võ Hồn thành đã đặc biệt cho kiến tạo một lôi đài dành cho đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái tiến hành tổng quyết tái... Đồng thời Võ Hồn điện cũng tuyên bố một pháp lệnh về việc này: Trong lúc đại tái diễn ra, không phải hồn sư thì không được phép đi vào xem trận đấu, cho dù là quý tộc cũng không được phép. Cứ như vậy, theo lệnh này thì tổng quyết tái lần cuối cùng càng tăng thêm vài phần thần bí.

Những người bình dân cũng sẽ không vì pháp lệnh này của Võ Hồn điện mà sinh ra tâm bất mãn. Dù sao với bình dân mà nói hồn sư là tồn tại cao cao tại thượng, Võ Hồn điện là thần điện, thánh điện trong long bọn họ. Giáo hoàng đại nhân tự mình ban hành pháp lệnh ai dám có một câu nói gì cơ chứ?

Một nhóm người với hơn một ngàn người với khí thế to lớn xuất phát đi. Mặc dù các học viện đều tự mình hành động, nhưng dù sao đều là đại biểu của Thiên Đấu đế quốc, hơn nữa so với dự tuyến tái cùng tấn cấp tái thì sự nôn nóng đã giảm đi rất nhiều, nhất là mấy học viện có quan hệ tương đối tốt cùng nhau đi một chỗ.

Sử Lai Khắc học viện vẫn như trước vẫn được chú ý hàng đầu, những học viện thực lực kém một chút cũng không nguyện ý đến gần bọn họ. Mà Tứ nguyên tố học viện có lẽ cũng vì là bại tướng lúc tấn cấp tái nên đã trở nên vô danh đi nhiều. Để cho các đội viên được nghỉ ngơi tốt nhất trong lần tham tái này, Thiên Đấu đế quốc đã làm ra tổng cộng 15 chiếc xe ngựa rất lớn và xa hoa chuyên môn dùng để cho các đội viên tham tái lần này nghỉ ngơi.

Trong những chiếc xe ngựa này thậm chí còn dùng tới một số trụ cột hồn đạo khí khoa kỹ có tác dụng giảm sóc một cách hoàn hảo, ngồi trên đó phi thường vững vàng.

Từ ngày xuất phát tới nay, Sử Lai Khắc học viện thiếu đi mất một người, một người rất trọng yếu– Đại sư. Ngay cả Sử Lai Khắc thất quái cũng không biết Đại sư đi đến địa phương nào. Đại sư, ngay cả Đường Tam cũng không nói. Ngay sau khi tấn cấp tái chấm dứt ngày thứ hai Đại sư lặng lẽ một người rời đi, thậm chí cả Nhị Long cũng không đưa theo, làm cho người phái thuộc hạ đến mời hắn – Tuyết Dạ đại đế cũng cảm thấy thất vọng.

"Tiểu Vũ, mấy ngày nay tính tình của mẹ nuôi ngươi thật không tốt a! Có chuyện gì xảy ra vậy?"Ngồi ở trong xe ngựa Trữ Vinh Vinh ngồi cạnh Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà tính tình của mẹ ta vốn đã không tốt rồi. Thời gian này mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn lần không nên làm nàng tức giận nếu không thì chỉ có tự gây ra xui xẻo cho chính mình thôi."

Một bên là Mã Hồng Tuấn nói: "Phách Vương Long ai dám trêu a. Hơn nữa còn là con rồng biết phun lửa!"

Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt hắn nhìn một cái: "Ngươi nói nhỏ đi một chút đi, ngươi muốn hại chết chúng ta hay sao chứ? Nếu ta đoán không sai thì Nhị Long sư phụ tính tình gần đây đã không được tốt lắm, phỏng chừng có thể cùng với việc Đại Sư rời đi là có liên quan. Nhưng mà nhìn nàng ta còn không có bộc phát lửa giận ra, hẳn là biết Đại Sư đi đâu chứ, thật là kỳ quái. Tiểu Tam ngươi như thế nào cũng không biết Đại Sư đi địa phương nào chứ?"

Đường Tam mỉm cười nói: "Sư phụ muốn làm cái gì ta như thế nào mà biết. Đái lão đại, ngươi tốt nhất là hãy hảo hảo dưỡng thương đi, nếu không tới tổng quyết tái ngươi không được thượng tràng chẳng phải là rất đau khổ sao?"

Đái Mộc Bạch hừ một tiếng, "Mặc dù mới được ba bốn ngày đường, nhưng vết thương trên người ta đều đã khép miệng rồi. Bất luận như thế nào mà nói, lần này thắng Phách Vương Long vũ hồn của Ngọc Thiên Tâm so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn. Được rồi, mọi người cũng không nên lãng phí thời gian nữa. Cái xe ngựa này đúng là tu luyện trên nó đều không có vấn đề gì cả. Hồn lực của mấy người các ngươi đều không sai biệt lắm cũng muốn đột phá. Hãy mau nhanh tu luyện đi, tranh thủ tại lúc trước khi tham gia trận đấu tăng lên một bậc. Như vậy chúng ta có thể có chút nắm chắc chiến thắng hơn."

Đường Tam gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người những người khác, "Đối với chúng ta mà nói chính thức uy hϊếp chính là đến từ đội ngũ do Võ Hồn điện tuyển đến. Chỉ có chiến thắng được bọn họ, chúng ta mới có thể thu được ngôi vị quán quân cuối cùng. Đó là khảo nghiệm lớn nhất đối với Sử Lai Khắc Thất quái chúng ta lúc này."

Nhắc tới đội ngũ kia, sắc mặt mọi người đều đã trầm xuống rất nhiều. Bọn họ đều từ miệng Đường Tam biết được sự cường đại của tương lai đối thủ của mình. Nhất là ba người có thể đạt được Võ Hồn điện Tử lục huân chương, không tới hai lăm tuổi đối thủ đã đột phá tới năm mươi cấp. Mặc dù Sử Lai Khắc Bát Quái trong lúc được Đường Tam cho dùng tiên phẩm dược thảo rồi đều có tiềm lực rất lớn nhưng bây giờ dù sao bọn họ còn chưa có đạt được đẳng cấp đó.

Trong trận đấu phải đối mặt với một đối thủ cường đại như vậy, với thực lực hiện tại của bọn họ không thể nghi ngờ là phi thường khó khăn. Nhưng đối thủ của bọn họ đã tồn tại như vậy, bọn họ tuyệt không thể trốn tránh.

Làm thế nào để chiến thắng đối thủ khiến cho mấy ngày này bọn họ vẫn tự hỏi chính mình. Không có Đại sư ở đây, không ai an bài cho bọn họ một chiến thuật nào cả, chỉ có lấy Đường Tam làm trung tâm mà tiến hành diễn luyện.

Đường Tam nhìn mọi người ngưng trọng ánh mắt than nhẹ một tiếng nói: "Ta lo lắng nhất chính là không phải bọn họ có ba gã đã ngoài năm mươi cấp. Nếu bọn họ chỉ là tổ hợp ba gã năm mươi cấp hồn sư cùng với bốn gã hơn bốn mươi cấp hồn sư, chúng ta đây cũng không phải không có cơ hội. Ta có Bát chu mâu cùng song sanh vũ hồn, hẳn là có thể trụ vững một mình. Tiểu Linh cấp bậc cao hơn ta, một đấu một không có vấn đề. Còn có hai người Đái lão đại cùng Trúc Thanh có hồn vũ dung hợp vũ kỹ hẳn là có thể kiên trì. Chúng ta còn có Vinh Vinh cùng Tiểu Áo phụ trợ vị tất không có thực lực để liều mạng. Ta bây giờ lo lắng nhất chính là bọn họ có hay không hồn cốt riêng cùng vũ hồn dung hợp kỹ năng lực như vậy. Nếu còn có nhân tố này tồn tại mà nói thì chúng ta cơ hồ không có khả năng chiến thắng."

Áo Tư Tạp nói: "Tiểu Tam, ngươi trước không phải nói quá trọng yếu sao, Võ Hồn điện lần này xuất ra phần thưởng cho quán quân lần này là ba khối hồn cốt sao? Nếu đúng là tặng phẩm là hồn cốt, hẳn là để khích lệ Võ Hồn điện học viện đội ngũ lần này tham gia tham tái. Như vậy xem ra khả năng bọn họ sở hữu hồn cốt riêng tính như rất ít xảy ra. Dù sao, hồn cốt cũng không phải là đồ vật có thể tùy ý thấy, Võ Hồn điện có thể xuất ra ba khối hồn cốt đã là bọn họ vung tay rất rộng rãi rồi."

Đường Tam vuốt cằm nói: "Ngươi nói đúng, cho nên chúng ta cần phải tập trung chú ý đến là bọn hắn có thể hay không thi triển vũ hồn dung hợp kỹ. Trong chiến thuật của chúng ta nhất định phải chú ý đến khống chế phương diện này."

" Trong lúc mọi người thi đấu, ta đã tu luyện thành công vũ hồn dung hợp kỹ cho nên chúng ta vẫn còn phần thắng!" Lời Bích Linh vừa ra khiến cho mọi người không khỏi giật mình.

Đái Mộc Bạch nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Tam liền rõ hắn cũng không biết, không khỏi tò mò nói Bích Linh: " Vũ hồn dung hợp kỹ, ngươi với ai?"

"Bởi vì vấn đề gia tộc mà khi ta dung hợp song sinh võ hồn của bản thân sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vũ hồn thứ ba giác tỉnh. Bởi vì thực lực ta còn quá yếu nên chỉ có thể duy trì được một khoảng thời, đợt khi đến cấp 60 thì vũ hồn này mới chính thức giác tỉnh."

"Cái gì! Vũ hồn thứ ba." Mọi người trăm ngàn lần không ngờ Bích Linh lại có đến ba vũ hồn, đồng bọn của bọn hắnlà một siêu cấp thiên tài vạn năm khó gặp.

Mà Đường Tam cũng ngộ ra tại sao Bích Linh có thể hấp thu hồn hoàn vượt giới hạn, có tới ba vũ hồn cho nên thể chất được cải thiện mạnh hơn hồn sư bình thường rất nhiều.

Mà mọi người rất nhanh lấy lại tinh thần, Mã Tuấn Hồng cùng Áo Tư Tạp hào hứng lên: Hồn Cốt, chúng ta vẫn còn duyên với nhau a!

Đường Tam mở miệng hỏi Bích Linh về vũ hồn thứ ba, nàng cũng không che giấu nói ra để hắn lập ra kế hoạch khi phải đối đầu với người của Vũ hồn điện.

Sử Lai Khắc học viện, mọi người trong khoảng thời gian này thật sự là rất thích thú. Mỗi ngày Sử Lai Khắc tụ tập trên xe ngựa tiến hành tu luyện. Đái Mộc Bạch bởi vì mới thăng cấp không lâu cùng Phất Lan Đức bọn họ cùng nhau xử lý những vấn đề bên ngoài. Đối với bọn họ mà nói, sự phối hợp không cần diễn luyện quá nhiều, trọng yếu nhất lúc này là tiến hành tăng lên hồn lực mà thôi .

Trải qua nhiều như vậy chiến đấu, bọn họ chính là những thiên tài thiếu niên nam nữ của môn phái, ngoại trừ thực chiến kinh nghiệm ra, hồn lực cũng đều có tiến bộ rất dài. Vài ngày luyện tập bọn họ đã đạt tới bình cảnh trước sau gì cũng có đột phá. Ngoại trừ Tiểu Vũ vẫn giữ ở bình cảnh cấp ba chín hồn lực, những người khác đều đột phá một bậc.

Trước mắt, cấp bậc của Sử lai Khắc Bát Quái phân biệt là: Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch cấp 45,  Áo Tư Tạp bốn mươi hai cấp, Đường Tam cấp 43, Bích Linh cấp 49 , Mã Hồng Tuấn cấp 42, Tiểu Vũ cấp 39, Trữ Vinh Vinh  cấp 42, Chu Trúc Thanh cấp 42.

Chỉ nhìn vào cấp bậc, có lẽ cũng sẽ không làm cho người ta kinh ngạc quá nhiều, nhưng nếu kết hợp với độ tuổi của bọn họ bây giờ thì lại đủ để làm chấn động bất cứ cường giả nào của giới hồn sư.

Người nhỏ tuổi nhất là Chu Trúc Thanh lúc này mới mười bốn tuổi, lớn nhất là Đái Mộc Bạch cũng chỉ mới có mười bảy tuổi. Áo Tư Tạp mới mười sáu tuổi. Đường Tam là một thiên tài không hơn không kém, tuổi cũng không đến mười lăm tuổi. Đặc biệt nhất chính là Bích Linh, chưa đầy mười lăm tuổi nhưng là người còn kém một cấp là bước vào cảnh giới Hồn Vương.

Đây là một đội ngũ trẻ tuổi đến mức nào a! Bọn họ hoàn toàn có năng lực tham gia một toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái lần tới. Năm năm nữa, bọn họ sẽ đạt trình độ biếи ŧɦái đến như thế nào cơ chứ? Cái này đến ngay cả Đại sư cũng không thể phán đoán. Bởi vì những đứa nhỏ này đều là những người am hiểu sáng tạo lên những kỳ tích.

Dọc đường đi vô cùng an tĩnh. Thời gian mười ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh, đường đến Võ Hồn thành cũng đã đi được một nửa.

Đội ngũ hộ vệ gồm năm trăm hoàng gia kị sĩ đoàn có thể so sánh với hoàng thân quốc thích, đi đến bất kì thành thị nào cũng được tiến hành hình thức đón tiếp tốt nhất, trên đường lại càng không gặp phải phiền toái gì.

Hôm nay là ngày thứ mười một. Trong mấy người Sử Lai Khắc thất quái chỉ có một mình Tiểu Vũ vẫn đang bảo trì tu luyện. Khoảng cách đến ngày đột phá bốn mươi cấp đã rất gần. Những người khác đều không muốn quấy rầy, đem toàn bộ xe ngựa nhường cho một mình nàng.

Hiện tại, tất cả mọi người đều hi vọng Tiểu Vũ trước ngày chung kết tái có thể đạt tới bốn mươi cấp, sau đó nhanh chóng tìm kiếm một hồn hoàn thích hợp. Chỉ cần Tiểu Vũ bước chân vào bốn mươi cấp, thực lực của Sử Lai Khắc thất quái lại thêm một lần nữa đề thăng.