Bích Linh không ngờ câu nói trong lúc tức giận của Tiểu Vũ thành hiện thực, gia gia của Thái Long thật sự chạy đến tìm Đường Tam tính sổ.
Có điều khi nghe yêu cầu của Thái Thản thì nàng liền rõ người này chạy đến không phải chỉ vì muốn trút giận thay cho con trai và cháu mà còn muốn Đường Tam gia nhập Lực chi nhất tộc của hắn, mà nếu Đường Tam thắng thì hắn sẽ bảo con và cháu ở trước mặt Đường Tam tạ lỗi.
Bích Linh cảm thấy điều kiện như vậy thật không công bằng với Đường Tam, cho nên vội lên tiếng: " Không được! Các ngươi thua, con cùng cháu ngươi chỉ cần đập đầu xin lỗi là được, mặc dù có khiến bọn hắn bị sỉ nhục một chút nhưng cũng không gây tổn thất gì cho chúng cả, nhưng nếu Tiểu Tam thua lại phải gia nhập gia tộc của các ngươi, sẽ bị hạn chế cả đời, đây là kiểu đánh cuộc gì thế? " Luận về khôn vặt Đường Tam không thể so được với nàng.
Thái Thản lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi cho rằng nên thế nào? " Hắn nói không phải hướng Bích Linh mà là trực tiếp hỏi Đường Tam.
Bích Linh vội vàng cướp lời nói: "Rất đơn giản. Nếu như ngươi thua, khiến cho bọn họ gia nhập gia tộc của Tam ca. "
"Nga? Ngươi cũng có gia tộc? " Thái Thản nhìn Đường Tam, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc.
Lần này, Đường Tam chủ động mở miệng, "Có chứ, gia tộc của ta gọi là Đường Môn. "
Đường Môn? Tại trong đầu Thái Thản cố gắng tìm tòi, cũng không có nhớ có cái tông môn nào có tên như vậy, chứ đừng nói là tông tộc cường đại. Hắn lập tức cho rằng, đây chỉ là một tông tộc nhỏ không đáng nổi danh mà thôi. Lập tức không chút do dự mà gật đầu, nói: "Tốt. Ta chấp nhận, Nếu ta thua, con cùng cháu ta, sẽ gia nhập Đường Môn của ngươi. Nếu ngươi không thể kiên trì được nữa chỉ cần lui về phía sau hai mươi thước, hoặc là ngã xuống đất. Ta sẽ thu lực. "
Áo Tư Tạp thấy Bích Linh nhìn mình một cái, lập tức trong mắt toát ra một tia giảo hoạt, lặng lẽ nhét vào trong tay Đường Tam một miếng đậu hủ, lúc này mới nhanh lui về phía sau.
Bởi vì có Bích Linh núp phía sau ăn gian cho nên Đường Tam biết rõ Thái Thản là một vị Hồn Đấu La cường đại cấp bậc chính xác là tám mươi sáu cấp, mà lúc này Tiểu Vũ mang Triệu Vô Cực cùng các thầy giáo khác của học viện đến ngăn cản nhưng từ miệng Triệu Vô Cực thì Tiểu Vũ biết ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của người này không khỏi tái mặt.
Đường Tam vì không muốn trở thành gia nô cho gia tộc người ta, đành phải để lộ vũ hồn thứ hai của mình chuy tử mới trụ được, Bích Linh nhìn sắc mặt Thái Thản kinh hãi thất sắc, Thái Nặc ở một bên đã mở to hai mắt mà kinh hô liền âm thầm hô không tốt.
Nàng nhớ rõ Đường Tam từng nói Đại sư biết cha hắn-Đường Hạo yêu cầu Đường Tam không được để bất kì người nào nhìn thấy vũ hồn thứ hai của bản thân, chính Đại sư cũng yêu cầu nàng nhất định phải che giấu việc này giúp Đường Tam. Bích linh cũng không phải kẻ ngốc, biết rõ có vũ hồn thứ hai của Đường Tam có lai lịch không nhỏ, cho nên từng bắt ép Đường Tam hứa không phải tình thế nguy cấp tuyệt không lấy ra.
Bích Linh đang lo lắng kế tiếp nên làm sao thì phát hiện ra giữa sân nhìn hơn ba người, nhìn thấy Trữ Vinh Vinh cùng vị đại thúc lần trước gặp ở phòng đấu giá đi cùng liền an tâm, về phần vị lão nhân kia tuy lạ mặt nhưng có thể nhìn ra là cùng một nhóm với Vinh Vinh.
Nhờ có sự ra mặt của vị đại thúc nho nhã và lão nhân thì trận đấu này liền ngừng lại, mặc dù lo lắng đến tình hình của Đường Tam nhưng Bích Linh cũng không quên dùng Linh Mâu dò xét bọn họ liền nghe được từ khóa mấu chốt " Hạo Thiên" khi nhìn chuy tử xuất hiện trong tay của Đường Tam.
Thất Bảo Lưu Ly Tháp kia không hổ danh là phụ trợ hệ đệ nhất được Vũ Hồn giới xưng hô. Thân là tông chủ, Trữ Phong Trí lại càng cho thấy khả năng phụ trợ kinh hồn của mình.
Ngắn ngủn chỉ vài phút thời gian Đường Tam mở mắt ra, khí tức đã hồi phục lại như trước, giống như được hồi sinh vậy. Nếu không phải trên người hắn quần áo bị nghiền nát và vẫn ướt đẫm mồ hôi thì không ai tưởng được hắn vừa phải trải qua một cuộc chiến kinh khủng như vậy.
"Tam ca, ngươi thế nào rồi?" Trữ Vinh Vinh ân cần hỏi.
Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng với Áo Tư Tạp lúc trước đã chạy đến bên người Đường Tam.
Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn cũng đã từ trong đám đông chạy đến, đem Đường Tam vây lại ở giữa..
Đường Tam vịnh lấy Bích Linh mà đứng dậy, cười nhẹ đáp: "Ta đã không có việc gì rồi. "
Mà Bích Linh lại đưa mắt nhìn Trữ Phong Trí đứng đối diện, cảm kích nói: " Cảm ơn ngươi, đại thúc!"
Trữ Phong Trí vẻ mặt mỉm cười, trong tay Thất Bảo Lưu Ly Tháp quang mang nhạt dần. Theo bàn tay buông thì vũ hồn thần kỳ cũng biến mất.
"Sao lại là ngài?" Đường Tam nhịn không được kinh ngạc nói.
Trữ Phong Trí mỉm cười. "Quả thật là ngươi. Xem ra. Chúng ta quả nhiên là có duyên phận. "
Trữ Vinh Vinh mắt mở to mà hỏi : "Phụ thân, hai người biết nhau từ trước sao?"
Từ cách xưng hô của Trữ Vinh Vinh, Bích Linh xác định suy đoán của mình về thân phận của người trung niên này là Tông chủ- Trữ Phong Trí.
Đường Tam vài bước rồi khom người hướng Trữ Phong Trí mà hành lễ, "Chào ngài. Trữ tông chủ."
Trữ Phong Trí mỉm cười, tay đỡ Đường Tam, rồi nói "Ngươi nếu là bằng hữu của Vinh Vinh, lại được nàng gọi là Tam Ca, vậy ngươi hãy gọi ta là Trữ thúc thúc nhé, ta hy vọng được ngươi gọi như vậy hơn đấy."
Bích Linh biết Trữ Phong Trí nói như vậy liền biết Đường Tam bị coi trọng, có điều Đường Tam cũng không bởi được Trữ Phong Trí coi trọng mà phát sinh biến hóa, chỉ là lại hành lễ mà nói:"Chào ngài. Trữ thúc thúc."
Mà điều này càng khiến cho Trữ Phong Trí càng xem Đường Tam vừa lòng.
Đường Tam là người rất ngay thẳng, không vì có Trữ Phong Trí ở đây liền bỏ qua chuyện đánh cuộc với Thái Thản, có điều Thái Thản biết cha của Đường Tam là Đường Hạo thì còn hơi sức nào quan tâm đến chuyện đánh cuộc đó, lập tức quỳ rạp xuống đất, cả người đã kích động đến nỗi nói không ra lời.
Tất cả mọi người đều bị hành động này của Thái Thản dọa, mắt thấy Thái Thản muốn nói gì Đường Tam liền yêu cầu tìm một địa phương nói chuyện.
Bích Linh đứng ở ngoài phòng chờ Đường Tam thay xong quần áo liền vào, Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn Bích linh không cùng những người kháctrở về phòng mình.
" Tiểu Linh, có chuyện gì sao?"
Bích Linh cũng không quanh co, đi thẳng vào trọng tâm: " Tam ca, ban nãy ta dùng Linh Mâu nghe được từ trong miệng ba người kia-Hạo Thiên. Nói ta đoán không sai thì họ muốn nói đến chính là Hạo Thiên Tông -sở hữu thiên hạ lực lượng võ khí hồn biến mất ly kì nhiều năm trước. Quan sát sắc mặt của họ, thì ta đoán cha ngươi và ngươi là người của Tông môn đó."
Đường Tam nghe Bích Linh nói vậy tâm tình không khỏi rối loạn, Đại sư dạy nhiều năm như vậy đương nhiên từng nói qua cho hắn Thất Đại Tông môn là những ai . Trong Thất đại tông môn, ba môn phái chia làm thượng tầng cùng bốn môn phái hạ tầng.
Mà Hạo Thiên Tông chính là một trong ba môn phái đứng đầu!
Bích Linh nói xong những điều mình biết liền trở về phòng, dù sao đây là chuyện riêng tư của Đường Tam. Nàng cũng không tiện đi theo.
Bích Linh không rõ Thái Thản đã nói gì với Đường Tam, nhìn thần sắc mê mang của hắn suốt mấy ngày này trong lòng lo đi tìm Đại sư mong hắn có thể giúp Đường Tam gỡ gút mắc. Sự thật chứng minh quyết định này của nàng là đúng, sau khi Đường Tam cùng đại sư nói chuyện thì khôi phục lại bình thường.
Bích Linh an tâm mà bắt đầu khắc khổ tu luyện. Đường Tam và những người khác của Sử Lai Khắc Bát quái đều tiến vào nửa năm gian khổ tu luyện. ........
Đại Sư không tiến hành đặc biệt huấn luyện gì đối với bọn họ nữa , chỉ là qua mỗi một đoạn thời gian, sẽ đối với bọn họ tiến hành một lần chỉ đạo chiến thuật, nhất là trong lúc bọn họ phối hợp với nhau, như thế nào mới có thể đem hồn kỹ của mình sử dụng hợp lý nhất.
Nhìn qua, mỗi người đều có hồn kỹ của riêng mình, chỉ cần phải thi triển ra mà thôi. Nhưng trên thực tế, trong đó lại bao hàm học vấn thật lớn. Lúc nào thi triển cái hồn kỹ gì, dưới tình huống hồn lực như thế nào thì thi triển cái hồn kỹ nào, mỗi một loại tình huống đều bao hàm huyền cơ. Mà trên phương diện này Đại Sư nghiên cứu tốn hao thời gian mất hơn mười năm, có hắn chỉ đạo. Sử Lai Khắc Bát Quái có thể nói giảm đi vô số đường vòng.
Đúng như theo Đường Tam nói trong lúc đem tiên phẩm dược thảo đưa cho mọi người, tiên phẩm dược thảo dược hiệu phát huy tuyệt không chỉ là lúc mới sử dụng mà thôi. Theo quá trình tu luyện không ngừng, trừ Tương tư đoạn trường hồng Bích Linh không có dùng ra, từng người một ai cũng có thể cảm giác được biến hóa trên thân thể mình.
Không chỉ là tốc độ hồn lực tăng lên so với trước kia nhanh hơn, quan trọng hơn chính là tiên phẩm dược thảo đối với vũ hồn cùng thân thể bọn họ có cải tạo, Đường Tam tinh tế tuyển chọn dược thảo, cơ hồ đều là thích hợp nhất với từng người bọn họ.
Tại quá trình bọn họ không ngừng tu luyện, dược thảo ẩn chứa tinh hoa của thiên địa dần dần cùng thân thể dung hợp, làm thực lực bọn hắn tăng lên một cách toàn diện.
Cho dù là không kể tiên phẩm Địa Cửu Phẩm Tử Chi, đã trợ giúp Đại Sư trong nửa năm thời gian ngắn ngủi, hồn lực từ ba mươi cấp tăng lên tới cấp 35. Mà Sử Lai Khắc Bát Quái, lợi dụng nửa năm thời gian này, trừ Đái Mộc Bạch hồn lực còn tăng lên thêm một bậc nữa, đạt tới trình độ cấp 34 gần cấp 35, thì 6 người còn lại thì đạt tới bình cảnh cấp 40.
Tốc độ tăng hồn lực nhanh như vậy khiến cho đám người Phất Lan Đức kinh hỷ, thì sự tăng trưởng kinh hồn của Bích Linh khiến cho mọi người dùng hai chữ "quái vật" hình dung. Phải biết trong số bọn, người duy nhất không dùng tiên phẩm dược thảo lại tăng hồn lực nhanh như ngồi phản lực vượt qua cả Đái Mộc Bạch đạt tới cấp 47 gần tiến tới cấp 48. Nếu không phải tận mắt chứng kiến Bích Linh tu luyện khắc khổ gần như điên cuồng thì bọn họ đều cho rằng nàng âm thầm tu luyện bí pháp nguy hiểm gì đó mới tiến cấp nhanh như vậy.
Đối với hành động cuồng tu luyện như vậy, khiến cho mọi người cũng vội vàng chạy theo không muốn bị Bích Linh bỏ quá xa. Khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là, trong sáu người bọn họ, kẻ đầu tiên đột phá bốn mươi cấp, cũng là tu luyện khó khăn nhất thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp. Hắn tu luyện chỉ trong bốn tháng rưỡi, đã thành công đột phá bình cảnh, bước vào cánh cửa bốn mươi cấp, chỉ cần thu được hồn hoàn, xưng hiệu có thể từ hồn tôn chính thức tiến lên là hồn tông.
Người khác không biết sự cố gắng của Áo Tư Tạp, nhưng Đường Tam lại rất rõ ràng. Đường Tam mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ sau khi Trữ Vinh Vinh từ gia tộc quay lại , Áo Tư Tạp tu luyện so với trước kia chăm chỉ hơn rất nhiều.
Trước kia vốn Áo Tư Tạp là người rất thích ngủ, nhưng mấy tháng nay, Đường Tam lại không thấy hắn ngủ qua lấy một lần, thậm chí rất ít quay về túc xá, mỗi ngày đều tại chỗ tu luyện thích hợp nhất của hắn là thực đường khổ tu vũ hồn.
Thực lực của hắn có thể tăng lên nhanh như vậy, tất nhiên cùng Lục Biện Tiên Lan có liên quan, nhưng cố gắng cùng nỗ lực của hắn, mới có tác dụng quyết định.
Khi tu luyện hết 5 tháng , Chu Trúc Thanh cũng đã đột phá bốn mươi cấp, hai ngày sau, Đường Tam vừa đột phá thì Tiểu Vũ cũng thành công. Qua mười ngày nữa, Mã Hồng Tuấn cùng với Trữ Vinh Vinh trước sau cũng đột phá bình cảnh.
Theo lý luận của Đại Sư, đột phá bình cảnh không nhất thiết phải hấp thu hồn hoàn ngay, nếu tiếp tục tu luyện, hồn lực sẽ được tích tụ lại, khi hấp thu được hồn hoàn, hồn lực sẽ lại được phóng thích.
Bởi vì tình huống hồn lực mọi người đều tương đương nhau, Đại Sư quyết định dẫn mọi người đi liệp sát hồn thú.
Trước khi xuất phát một ngày, Bích Linh không tiếp tục điên cuồng tu luyện như trước mà ôm lấy Tương tư đoạn trường hồng ngồi ngắm sao trời.
Tương tư đoạn trường hồng dưới tình huống không có dinh dưỡng gì nhưng ở bên cạnh nàng lại có thể tự động hấp thu Thiên địa lực, không có một chút dấu hiệu héo rũ nào, ngược lại càng thêm tươi đẹp, Bích Linh nhìn cánh hoa trong có vẻ rất mỏng manh yếu ớt, nhưng lại so với bất kỳ kim chúc nào đều muốn cứng cỏi hơn, yêu thích không thôi.
"Cuối cùng cũng chịu ngừng tu luyện rồi sao?" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Bích Linh không quay lại nhìn mà vân vê lấy tương tư đoạn trường hồng, cười ghét bỏ nói: "Ngay cả Tam ca cũng thấy ta cuồng tu luyện a!"
Nửa năm trôi qua, tu luyện dưới cường độ cao, lại ăn đầy đủ dinh dưỡng, khiến cho Sử Lai Khắc Thất Quái đang ở thời kỳ phát triển có nhiều biến hóa. Đường Tam chiều cao bây giờ đã thoáng vượt qua Bích Linh, đạt tới gần một thước tám, Bích Linh cũng là người cao nhất trong bốn nữ tử, đạt tới một thước bảy bảy. Mà bây giờ Đường Tam bất quá vừa mới qua tuổi 14, Bích Linh còn một khoảng chênh lệch nữa mới đủ 14 tuổi.
Bờ vai Đường Tam so với trước kia rộng lớn hơn một chút, cả người nhìn qua vẫn bình thường như trước, ánh mắt thu liễm nhiều, nếu tám người Sử Lai Khắc Bát Quái đi cùng một chỗ mà nói, hắn tuyệt đối là một người ít gây chú ý nhất.
Đái Mộc Bạch thường xuyên giễu cợt hắn, thường nói người ít gây chú ý nhất mới là người nguy hiểm nhất.
Về sau, tốc độ tăng trưởng chiều cao của Bích Linh cũng đã trở nên dần chậm lại, từ hai tháng trước đã không còn tăng lên nữa, có đều do mãi tu luyện cho nên không có thời gian để ý mái tóc mà hiện đã dài vượt quá mông.
Thấy Đường Tam đi tới ngồi xuống bên cạnh, liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây kéo đưa cho hắn.
Đường Tam tiếp nhận kéo, nghi hoặc hỏi: " Tiểu Linh?"
Bích Linh đưa tay chỉ mái tóc của mình, cười nói:" Giúp ta cắt tóc đi! Độ dài như trước."
Đường Tam nhìn mái tóc dài mượt trong tay, tiếc nuối nói: " Sao không để tóc dài giống Tiểu Vũ?"
Nhớ đến mái tóc dài dài đến chân của Tiểu Vũ, Bích Linh nghiêm người nhìn Đường Tam nói: " Tóc dài như vậy rất vướng víu, gội đầu rất phiền, dài tới lưng là ổn nhất."
Bởi vì đêm nay không có gió, rất tiện để Đường Tam cắt tóc cho Bích Linh. Cầm lấy cây lược mà Bích Linh mới đưa, Đường Tam nhẹ nhàng chải, mùi hương oải hương nhàn nhạt từ không khí truyền đến, mùi hương này Đường Tam cảm thấy rất quen thuộc, không phải là mùi phấn sáp mà phụ nữ hay dùng, mà là mùi hương hoa oải hương tỏa ra từ túi gấm mà nàng tự tay làm mang theo người.
Bởi vì quay lưng nên Bích Linh không nhìn thấy ánh mắt ngây dại của Đường Tam, có điều vẫn cảm nhận được tay hắn cầm lược chải tóc mà chưa động thủ cắt lấy một căn sợi tóc nào của nàng.
Bích Linh không nói gì, ôm lấy tương tư đoạn trường hồng cười nhẹ nói: " Ánh trăng đêm nay đẹp thật!"
Bàn tay cầm lược của Đường Tam khẽ ngừng lại, "Ừm!" một tiếng thật dịu dàng liền vươn tay ôm lấy Bích Linh mà nói ra những lời ấp ủ từ rất lâu: " Ở mãi bên cạnh ta được không?" Hắn biết rõ ẩn ý mà câu nói ban nãy, bởi chính hắn là người nói cho nàng biết.
Bích Linh thả lỏng cơ thể, ngước đầu nhìn sao trời mà nói: "Nếu tương lai, muội phiền lụy đến huynh thì sao?"
Đường Tam sửng sốt một chút, vòng tay ôm nàng càng chặt, nghiêm túc nói: " Không sao cả!"
" Cho dù phải đối đầu với toàn bộ người trong thiên hạ này, huynh cũng muốn ở cùng ta sao?"
"Đúng vậy!"
Nghe Đường Tam nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Ánh trăng dịu nhẹ bao trùm lên thân thể hai người, một cơn gió nhẹ bất chợt thổi cuốn bay làn tóc nhảy múa uyển chuyển, thời gian phảng phất đã đọng lại, bất luận là Đường Tam hay Bích Linh, cũng không nguyện ý phá hư giờ phút yên lặng này.