Khoảng thời gian kế tiếp, Đường Tam ở chú tạo phòng cần chùy vung lên.
Đương, đương, đương, đương.....tràn ngập âm thanh tiết tấu gõ nhịp từ trong căn phòng đá truyền nhẹ ra. Đường Tam bắt đầu công việc thuộc về hắn.
Từ ngày bắt đầu không ăn cơm ở bên ngoài, Đường Tam giờ đây thậm chí không có về ngủ ở túc xá của mình. Mỗi ngày lặp đi lặp lại công việc chú tạo không biết ngừng, khi mệt mỏi hắn ngay tại chỗ ngồi xuống tu luyện hồn lực cùng tinh lực đến khi hồi phục hắn lại tiếp tục công việc này.
Ngoại trừ Bích Linh đoán đại khái Đường Tam đang định chế tạo ra ám khí gì đó thì không ai rõ hắncuối cùng là chế tạo cái gì. Ngay cả đại sư cũng không rõ ràng lắm, cho tới bây giờ cũng không có đến chú tạo phòng để tìm hắn. Đó hoàn toàn là sự tín nhiệm. Đại sư tin tưởng Đường Tam tuyệt đối sẽ không vì chú tạo mà bỏ phế việc tu luyện của mình.
Người đến chú tạo phòng cũng chỉ có Bích Linh và Tiểu Vũ. Hai nàng mỗi ngày đều đến trước phòng chú tạo, các nàng cũng không có quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ đặt quần áo sạch một bên cùng nước và hoa quả đến rồi lặng lẽ tự lui ra ngoài.
Cũng không phải hai người không muốn nói chuyện cùng Đường Tam, chẳng qua nhìn Đường Tâm nghiêm túc đến vậy liền ý thức không nên quấy rầy hắn. Ở chú tạo phòng nhìn thấy Đường Tam quần áo sạch sẽ ăn uống hết nước cùng hoa quả, lòng cũng an tâm một ít.
Thời gian một ngày qua đi, trong chú tạo gian chỉ có tiếng gõ đập vẫn vang lên càng lúc càng thêm dày đặc. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu vang lên cho đến khi màn đêm hoàn toàn thay thế ánh sáng âm thanh mới dừng lại.
Trong khoảng thời gian này cho dù có khi đến căn tin ăn cơm Đường Tam vẫn luôn trầm mặc ít nói. Thủy chung vẫn một loại trạng thái cảm giác như mơ hồ.
Đối với tình huống như vậy, Đái Mộc Bạch cũng phải lùi bước trước một thân thể đen bẩn nhưng tràn ngập trên thân một cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Đối với tình huống như vậy, Đái Mộc Bạch cũng phải lùi bước trước một thân thể đen bẩn nhưng tràn ngập trên thân một cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Nhìn qua, hắn so với trước đây càng mạnh hơn. Thân thể cũng tựa như cao lớn thêm vài phần. Từ trong đôi mắt thản nhiên kia lộ ra một tia tử ý mơ hồ có cảm giác thu hút lòng người.
Bích Linh thấy Tiểu Vũ còn ngủ nên cũng không đánh thức, một mình tiến vào chú tạo phòng liền thấy Đường Tam nắm trong tay thiết cầu, trầm ngâm nghĩ gì đó mãi một lúc mới phát hiện sự hiện diện của Bích Linh.
" Tam ca, ngươi nên đi tắm rửa." Bích Linh cầm lấy bộ bộ quần áo sạch đưa cho hắn.
Ánh mắt Đường Tam không khỏi toát ra một tia ôn nhu.
Lúc này trời còn sớm, theo thường lệ thì Sử Lai Khắc học viện giờ này sẽ không có ai rời khỏi giường.
Bích Linh trong lúc chờ Đường Tam tắm rửa sạch liền đi thu dọn sạch sẽ phòng chú tạo giùm hắn.
Thu dọn xong hết, Bích Linh hài lòng nhìn căn phòng thoáng mát khiến cho cả người sảng khoái tinh thần. Quay đầu lại liền nhìn thấymột cây Lam Ngân Thảo lặng lẽ sinh trưởng ra trong tay phải Đường Tam, trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười hân hoan: " Tam ca, huynh lại tiến bộ a!"
"Ừm, nhưng vẫn thua Tiểu Linh một ít! Ta cần phải cố gắng thêm nữa." Đường Tam thu lại vũ hồn Lam ngân thảo của bản thân mà tiến đến xoa đầu Bích Linh, mặc dù hiện tại đã đạt cấp 33 đối với người bình thường mà nói, cũng phải tu luyện ít nhất ngoài nửa năm. Nếu tư chất kém hơn thì thậm chí phải hơn một năm mới có thể có điều tăng lên. Thế nhưng Đường Tam vẫn thấy là chưa đủ, bởi người mà hắn thề bảo vệ thực lực mạnh hơn hắn.
Bích Linh và Đường Tam đi vào căn tin thì thấy mọi người đã bắt đầu ăn điểm tâm. Đường Tam thì có chút kinh ngạc mọi người dậy sớm, còn Bích Linh đã nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh Tiểu Vũ.
"Thiết nhân của chúng ta đến. Uy, Thiết Nhân hôm nay như thế nào lại sạch sẽ vậy?" Người nói chuyện chính là Đái Mộc Bạch. Mặt cười cười nhìn Đường Tam.
Đái Mộc bạch luôn thập phần kiêu ngạo, hắn cũng có vốn để kiêu ngạo. Có thể trước mặt Đường Tam, hắn cũng kiêu ngạo không đứng dậy.
Mặc dù hồn lực hoàn của Đường Tam cũng kém hắn rất nhiều, nhưng Đái Mộc Bạch cũng biết được điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ở tuổi của Đường Tam, hắn tự biết được mình không hơn được Đường Tam. Trong Sử Lai Khắc bát quái, không thể nghi ngờ rằng Đường Tam đã là thành viên trọng yếu nhất. Thành tựu của Đường Tam không chỉ là thiên phú đơn giản như vậy. Trong thời gian bốn mươi chín ngày này, Đường Tam mặc dù làm cái gì, mọi người đều không biết, nhưng mỗi người đều nghe được âm thanh đập gõ không ngừng nghỉ đó. Không có nghị lực như vậy làm sao có thể làm được?
Bởi vì bị Đường Tam kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, không chỉ có Đái Mộc Bạch, ngay cả người lười biếng như Áo Tư Tạp ở trong những người này mấy ngày nay cũng đều cố gắng tu luyện hồn lực.
Đại sư đã đưa ra cách luyện Bất Thụy Miên cho bọn hắn chính là để cho mọi người trong khi ngủ có thể tu luyện hồn lực. Trừ mỗi ngày đều phải bỏ thời gian ra để rèn luyện hồn kỹ cùng thân thể hoạt động bên ngoài thời gian còn lại đều tu luyện hồn lực bên trong. Quá trình tu luyện mặc dù buồn tẻ nhưng đối với sự thăng tiến về thực lực thì không thể nghi ngờ có chỗ rất tốt.
Cho nên thực lực của Sử Lai Khắc Bát quái hiện tại chia thành:
Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch cấp 38- tam hoàn chiến hồn tôn.
Chuyên viên thực thần Áo Tư Tạp cấp 31- tam hoàn khí hồn tôn.
Thiên Thủ Tu La Đường Tam cấp 33- tam hoàn chiến hồn tôn.
Băng Linh Tươc Vũ Diệp Bích Linh cấp 32-tam hoàn chiến hồn tôn.
Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn cấp 28- nhị hoàn chiến hồn đại sư.
Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ cấp 32 -tam hoàn chiến hồn tôn.
Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh cấp 27- nhị hoàn khí hồn đại sư.
U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh cấp 28- nhị hoàn chiến hồn đại sư.
Đường Tam mỉm cười, nói: " Vật lộn xong rồi, tự nhiên phải đi ra. Tính toán thời gian khoảng cách chúng ta đi Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không còn mấy ngày nữa."
Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi: "Tam ca, lần này ngươi lại làm ra đồ vật tốt gì? Cho mọi người chúng ta xem."
Đường Tam nói: "Kỳ thật thời gian này ta chế tạo cũng không nhiều bởi vì tương đối phiền toái. Trừ vài món ám khí ra ta còn cấp cho mọi người một vật tương đối thực dụng."
"Chúng ta cũng có phần?" Trữ Vinh Vinh nghe được vẻ mặt nhất thời mừng rỡ.Những người khác trong Sử Lai Khắc bát Quái cũng không khỏi lộ vẻ mặt tươi cười. Đường Tam chế tạo ám khí gần như quen thuộc yêu cầu khắt khe. Bọn họ thấy được ám khí chế tạo hoàn toàn giống nhau một cách hoàn mỹ. Đường Tam dùng nhiều ngày để chế tạo như vậy có thể thấy được chất lượng lần này rất tốt.
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, nói: "Tam ca thật tốt, còn có chút mưa móc công bằng. Nhanh, lấy ra nữa cho chúng ta cùng xem."
Tiểu Vũ trừng mắt liếc Hồng Tuấn: "Cái gì mà nói mưa móc công bằng ? khó nghe chết đi được. Tiểu Tam còn chưa có ăn gì đâu, để cho hắn ăn trước đi rồi nói."
Bích Linh gật đầu nói: " Đúng, đúng! Mã Hồng Tuấn, ngươi mà dám dùng loạn từ nữa thì ta nhất định sẽ biến ngươi thành gà đông lạnh!"
" Cái gì mà gà đông lạnh? Ta là phượng hoàng!" Mã Hồng Tuấn phản bác nói nhưng bị Bích Linh làm lơ, nàng đưa món điểm tâm cho Đường Tam.
Có điều mọi người tò mò lễ vật của Đường Tam, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.Bị mọi người chú ý đến trong lòng cảm thấy có chút không tốt, nhất là trong lúc đang ăn. Đường Tam rất nhanh ăn xong lập tức mang mọi người tới thao trường của học viện. Trong thao trường trống rỗng, ánh sáng chiếu khắp thao trường. Lúc này mới đầu mùa hè. Sử Lai Khắc học viện là nơi chính giữa đại lục. Cho dù mới sáng sớm nhưng đã rất ấm áp.
"Tiểu Tam, nhanh cầm ra đi, đến tột cùng là vật gì vậy?" Trữ Vinh Vinh có chút vội vàng nói.
Đường Tam mỉm cười tay phải tại nhị thập tứ kiều nguyệt dạ vung nhẹ, đưa tay ra một vật gì đó hình dáng có chút đặc thù.
Đó là một vật hoàn toàn bằng kim chúc chế tạo mà thành. Toàn thân hiện ra màu bạc. Nhìn qua cùng tụ tiễn có chút tương tự, nhưng chủ yếu so với tụ tiễn còn lớn hơn một chút, cũng càng dày hơn một chút.
Đường Tam vì để mọi người xem càng thêm rõ ràng, tự mình kéo ống tay trái lên, hai tay cùng lật lên. Một vật hình dáng như cái thùng, một bên mở ra, hình thành hai nửa vòng tròn. Mọi người nhìn vào thấy có vải lót bằng vải nhung ở bên trong.
Đường Tam tự mình đưa cánh tay trái của mình lên. Chiều dài của vật đó vừa vặn với cánh tay. Tay trái của hắn hoàn toàn được bao bọc ở bên trong. Hắn đầu tiên điều chỉnh một lúc, sau đó đưa cánh tay ra, nhìn qua có vẻ rất vừa vặn.
" Tam ca, cái này là gì? Uy lực của nó có lớn hơn tụ tiễn nhiều không?" Bích Linh tò mò hỏi.
Đường Tam mỉm cười lắc đầu nói: "Chuẩn xác mà nói, nó xem như một loại công cụ. Ta gọi nó là Phi Thiên Thần Trảo."
Sau đó Đường Tam bắt đầu giải thích công dụng cũng như cách sự dụng nó cho mọi người biết, liền đưa 7 Phi Thiên Thần Trảo giao cho bọn hắn. Bởi vì bọn họ mỗi người tuổi đều còn nhỏ, vì tránh cho tuổi lớn lên mà cánh tay cũng theo đo lớn hơn, nên hắn đặt trong Phi Thiên Thần Trảo vài vị trí có dây trói cùng lò xo để kết nối.
Một bên đeo lên Phi Thiên Thần Trảo, Đái Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, thật sự không biết não của ngươi làm bằng cái gì mà đồ vật như vậy cũng có thể làm ra."
Bích Linh vốn dĩ muốn khen Đường Tam tài giỏi thế nhưng bắt gặp nụ cười khổ trên gương mặt hắn, liền không nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tháng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục đã kết thúc. Mắt thấy thời gian ước định sắp tới mọi người đều thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi thiên đấu hoàng gia học viện.