[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 22

Mặc dù Sử Lai Bát quái phải đối đầu với Lam Điện Phách Vương Long hồn sư được tự xưng là hồn thú mạnh nhất sánh ngang với địa vị của Thất tháp lưu ly của Trữ Vinh Vinh trong giới phụ trợ, Bích Lân Xà hồn sư được Đại sư đoán có quan hệ mật thiết với Bích Lân đấu la cũng như sự khó ăn của Cửu Tâm Hải Đường vũ hồn mà phụ thân của Trữ Vinh Vinh hình dung là vũ hồn kỳ ảo nhất. Tác dụng của nó chính là phạm vi trị liệu. Cấp bậc càng cao, hồn hoàn càng nhiều, dùng để trị liệu hồn lực lại càng có tác dụng. Phụ thân Trữ Vinh Vinh nói, có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư tại, cho dù muốn chết cũng không dễ dàng.

Thế nhưng, bọn họ chiến thắng tuy rằng ai cũng bị thương. Bích Linh chạy đến đỡ lấy Tiểu Vũ, nhìn vết thương của nàng dưới sự điều trị của Cửu tâm hải đườngdần dần hồi phục, lúc này mới âm thầm thở nhẹ một hơi, bởi trong bảy người Tiểu Vũ là bị thương nặng nhất.

Mà lúc này Đường Tam mới giải trừ chu võng trói buộc và Lam ngân thảo trên người cho Hoàng Đấu chiến đội. Bát chu mâu bật lên đưa hắn nhảy tới bên cạnh đồng đội của mình.

Mà tại bên kia, mọi người cũng tụ tập một chỗ đỡ nhau. Sắc mặt mỗi người đều rất khó nhìn. Nhất là Ngọc Thiên Hằng cùng hai gã Huyền vũ quy hồn sư. Lúc này sắc mặt trầm ngưng giống như muốn khóc vậy.

Có điều khi nhìn thấy Ngọc Thiên Hằng cùng Đái Mộc Bạch ước hẹn lần đấu kế tiếp lại bị câu trả lời của Đái Mộc Bạch chọc giận, ánh mắt hai người va chạm  tóe lửa, ngay lúc Bích Linh tò mò kế tiếp sẽ như thế nào thì  Ngọc Thiên Hằng quyết định không tiếp tục hành động ấu trĩ này mà mang đồng đội của mình rời đi.

Đột nhiên Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Tam lúc đang thu hồi bát chu mâu nói: "Độc của ngươi rất lợi hại, thậm chí có thể phá được độc xà của ta. Ta vĩnh viễn sẽ nhớ đến mối nhục hôm nay. Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi ngã dưới độc xà của ta..."

Đường Tam bình tĩnh nhìn đối thủ lạnh nhạt đáp: "Tùy thời xin đợi."

Cùng Độc Cô Nhạn quay đầu lại còn có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nhưng ánh mắt của nàng bất đồng, không mang theo oán hận mà là một loại ánh mắt kinh quý tâm tình đặc thù, nhìn Đường Tam thật sâu như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng, xoay người theo đồng bạn rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của đối thủ, Đái Mộc Bạch đột nhiên cười, "Chúng ta đã thắng."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, cho mỗi người một cây xúc xích khôi phục: "Đúng vậy, chúng ta thắng."

Dưới tiếng vỗ tay của vang ngập khắp bốn phía tám người người đều nhìn lẫn nhau, đều tự vươn cánh tay phải của mình ra. Sử Lai Khắc Bát quái ngón tay trỏ đều chỉ lên trời, trong miệng ngậm xúc xích của Áo Tư Tạp, vui sướиɠ vì thắng lợi lúc này trong tình thân cùng nhau bộc phát toàn diện.

Mà đứng từ xa nhìn bọn họ đại sư, phất lan đức và triệu vô cực ba người, trong mắt tràn ngập sự hưng phấn không cách nào ức chế.

Đại sư cùng Đường Tam thầy trò hai người liếc nhau, từ trong mắt đại sư, Đường Tam thấy được sự hài lòng. Được đại sư đánh giá cao, đối với Đường Tam mà nói, so với tiếng vỗ tay của mọi người còn cao hơn mấy phần.

Ngay lúc mọi người định đi ăn mừng thì Đại sư nói cho bọn họ biết giai đoạn thí luyện thứ ba.

"A ? còn có giai đoạn thứ ba?" Bích Linh mở miệng nói. Trừ Đường Tam ra, sáu người còn lại không nhịn được đồng thời kinh hô một tiếng.

Đại sư chỉ bình thản liếc mắt quét qua bọn họ một cái, trên mặt vừa khôi phục lại vẻ mặt truyền thống cứng ngắc, "Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì không ?"

"Không, không, đương nhiên không có. Đại sư. Ngài là người anh minh nhất. Đừng nói đệ tam giai đoạn, cho dù là đệ tứ, đệ ngũ, chúng ta cũng nhất định có thể kiên trì." Áo tư tạp giành trả lời. Những người khác đều trong mắt đều âm thầm tốt lại.

Bọn họ đều cũng phải thừa nhận, phương pháp huấn luyện của đại sư không nghi ngờ có hiệu quả cực tốt, nhưng kinh nghiệm thống khổ đã trải qua trong đó quyết không có ai nguyện ý thử lại. Đệ nhất, đệ nhị thí luyện đã gian nan, khó khăn như thế vậy đệ tam giai đoạn thí luyện còn đến mức nào chứ ?

Đúng lúc này, một người chậm rãi đã đi tới. Người chưa tới. Thanh âm đã truyền đến trước, "Phất lan đức viện trường. Triệu vô cực phó viện trưởng. Các ngươi khỏe không? Đệ tử tần minh bái kiến."

Người đến đúng là sư phụ chỉ đạo hoàng đấu chiến đội Tần Minh, chỉ thấy hắn rất nhanh tiến lên vài bước, hạ chân quỳ rạp xuống trước mặt phất lan đức và triệu vô cực. Lúc này, hắn đã hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh như lúc trước áp trận cho hoàng đấu chiến đội, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kích động.

Phất lan đức dùng tay chỉnh lại thủy tinh nhãn kính trên mũi, "Ta còn tưởng rằng tiểu tử thúi ngươi đã sớm quên chúng ta rồi chứ."

Triệu vô cực đỡ tần minh từ dưới đất đứng lên, nhìn tần minh từ trên xuống dưới, ha ha cười, "Hảo tiểu tử, ngươi là càng ngày càng lợi hại, xem ra, không bao lâu nữa, ngươi sẽ đuổi kịp mấy lão già chúng ta rồi."

Tần Minh cung kính vòng tay mà đứng, "Bất luận lúc nào, hai vị viện trường thủy chung vẫn là sư phụ của tần minh, tần minh cũng vĩnh viễn đều là sử lai khắc học viện đệ tử."

Nhìn một màn trước mắt, sử lai khắc bát quái không nhịn được một trận trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bọn họ không biết Tần Minh đến tột cùng là làm gì nhưng lúc trước Tần Minh tại đấu hồn tràng xuất hiện ở một cửa khác thì bọn họ thấy rõ ràng.

Người này hiển nhiên cùng hoàng đấu chiến đội có quan hệ rất sâu, lại nghe trong giọng nói của hắn có ý tứ, hắn chẳng lẽ là ......

Vốn tám người muốn biết rõ thêm thế nhưng bị Đại sư cấm đi theo, bọn họ chỉ biết được Ngọc Thiên Hằng chính là cháu của Đại sư, nói như vậy thì đại sư cũng xuất thân từ thất đại gia.

Đường Tam và Bích Linh nhìn nhau, cả hai có chút nghi hoặc đích nhìn về phía phất lan đức. Trong lòng cũng đã dần dần rõ ràng hiểu được duyên cớ trong chuyện này. Khó trách đại sư lúc đầu tại nhắc tới lam điện phách vương long gia tộc khi đó vẻ mặt có chút khác thường.

Nguyên lai hắn dĩ nhiên là xuất thân từ một gia tộc hồn sư cường đại như vậy, trong gia tộc như vậy, lại có một biến dị như tam pháo là yếu nhược vũ hồn, đổi lại là mình sợ cũng ......

Sau đó, Phát Đức Lan nói cho bọn họ biết là Tần Minh từng là học sinh xuất sắc nhất học viên của sử lai khắc học viện, đồng thời là người tốt nghiệp đầu tiên từ học viện.

Sau đó Tần Minh cùng đám Sử Lại Bát quát trò chuyện một chút mới rời đi cùng Phát Đức Lan và Triệu Vô Cực, có lẽ ba người họ tính ôn chuyện cũ đây mà.

Mà Mã Tuấn Hồng lúc này cũng không cần kiên dè cười lớn, nói bản thân có thể đánh bại tinh anh của Thiên Đấu Hoàng gia học viện cứ như là nằm mơ vậy.

Đường Tam đối với học viện mà Tần Minh nói có chút tò cho nên mở miệng hỏi.

Đái Mộc Bạch nhìn Đường Tam bằng ánh mắt kinh ngạc:"Tiểu Tam ngươi ngay cả Thiên Đấu Hòang Gia học việc cũng không biết?"

" Ta cũng không biết, ngươi giải thích cho chúng ta biết đi." Bích Linh hối giục Đái Mộc Bạch.

Đồng dạng một bên là Tiểu Vũ cũng gật đầu nói: "Ta cũng thế, chẳng lẽ bọn họ rất nổi tiếng?"

Trữ Vinh Vinh tiếp lời: "Hai chữ kia cũng đủ để giải thích hết thảy. Thiên Đấu Hòang Gia học viện là do hoàng thất Thiên Đấu đế quốc sáng lập, viện trưởng dĩ nhiên là do Thiên Đấu đế quốc bổ nghiệm.Tại Thiên Đấu đế quốc, Thiên Đấu Hòang Gia học viện chính là cao cấp hồn sư học viện lớn nhất, các loại trang thiết bị thật không cách nào tưởng tượng. Lúc đầu nếu không phải đã trúng tuyển vào Sử Lai Khắc, nói không chừng ta cũng sẽ đi tới nơi đó. "

Đái Mộc Bạch nói: "Chỉ tiếc, Thiên Đấu học viện bản thân tuy là tốt, nhưng chính vì gia cảnh hoàng thất quý tộc của học viên lại mang đến cho bọn họ nhiều trở ngại. Điều kiện đầu tiên để vào Thiên Đấu Hòang Gia học viện chính là học viên phải thuộc hoàng thất hoặc gia đình quý tộc. Điều này làm rất nhiều bình dân đệ tử xuất sắc không có cách nào nhập học. Cũng chính vì đệ tử xuất thân quý tộc, học viện mới được tranh bị đầy đủ. Dựa vào uy vọng, có thể nói tại Thiên Đấu đế quốc, Thiên Đấu Hòang Gia học viện là đứng đầu. Nhưng đệ tử tốt nghiệp trở thành hồn sư có tên tuổi là không nhiều."

Nói trắng ra là trường học quý tộc! Bích Linh cảm thấy cũng khó trách Hoàng Đấu Chiến Đội lại sở hữu võ hồn cường hãn như vậy, dĩ nhiên là xuất từ cái học viện nổi tiếng.

Áo Tư Tạp đột nhiên nói: "Đái lão Đại, Đường Tam. Các ngươi xem Tần Minh học trưởng bây giờ có bao nhiêu cấp?"

Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, "Xem bộ dáng, hẳn là đã hơn ba mươi tuổi. Học viện trước đã có ghi chép, là mười bốn tuổi đạt ba mươi cấp. So với ngươi còn muốn sớm hai tháng. Như vậy xem ra, Tần Minh học trường bây giờ ít nhất cũng đã hơn năm mươi cấp. Hơn ba mươi nhưng đã ngoài năm mươi cấp, quả nhiên cường hãn. Khó trách có thể trở thành giáo sư tại Thiên Đấu Hòang Gia học viện. "

Đường Tam chậm rãi gật đầu. Tỏ vẻ đồng tình với Đái Mộc Bạch.

Áo Tư Tạp lắc đầu. nói: "Vẫn chưa hết, cấp 50 trở thành sư phụ của cao cấp hồn sư học viện cố nhiên là không có vấn đề. Nhưng các ngươi phải chú ý, Tần Minh học trường chính là đội trưởng của Hoàng Đấu Chiến Đội, nghĩa là tại cái học viện đó học trưởng hẳn là có danh vọng rất cao. Nếu không có thực lực làm cam đoan, chuyện này có thể xảy ra sao? Ta nghĩ, hắn cho dù không có đạt cấp 60 cũng không kém bao nhiêu. "

Mập mạp hiển nhiên là có chút không nhịn được, bảo: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Muốn biết Tần Minh học trưởng bao nhiêu cấp, trở về hỏi một chút không phải được rồi sao, cần gì ở chỗ này đoán tới đoán lui. "

Một tháng đấu hồn rốt cục kết thúc, đánh bại Hoàng Đấu Chiến Đội, Sử Lai Bát Quái thu được đấu hồn chiến tích là hai mươi tám trận toàn thắng. Hơn nữa cũng hoàn thành chỉ tiêu cho các trận đấu đơn do Đại Sư đề ra. Bọn họ trừ bỏ Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh ra, mỗi người điều gia tăng bản thành tích đấu đơn lên không ít. Tám người  thu được không ít song đấu trận thắng.

Tiến hành nhiều trận đấu hồn như vậy, mọi người với tích phân (điểm) của bản thân có chút tò mò. Bọn họ cũng không biết trải qua các trận thắng liên tiếp này, tích phân của bản thân có thể đạt tới mức độ nào. Không hẳn chỉ là điểm số mà đồng thời còn có tiền thưởng, đều là tại hôm nay, ngày cuối cùng của tháng thống kê.

Cũng không đợi tám người tìm đến vị thủ quỹ kiêm ghi sổ sách kia, chủ quản đã chủ động đi tới mời bọn họ đến khu cao cấp hồn sư, chuyên dụng để hoán đổi tích phân.

Những người khác không rõ tại sao Ngao chủ quản lại nhiệt tình với bọn họ như vậy, chỉ có Bích Linh trong lúc vô tình biết được nếu trận chiến này mà Hoàng Đấu Chiến đội thắng thì Đại đấu hồn trường này nhất định đến 500 triệu kim hồn tệ, số tiền lớn như vậy bọn họ không có khả năng chi trả.

Đái Mộc Bạch cũng không quá mức quan tâm đến 1 vạn kim hồn tệ, mà yêu cầu bọn họ nhanh nhanh tay tính toán tích phân mới là trọng yếu.

Rất nhanh, kết quả đã được tính ra. Dựa theo cách tính công nhân viên thì duy chỉ có Đường Tam là đạt tới cấp kim đấu hồn mà bảy người còn lại là cấp ngân đấu hồn.

Đối với thành tích của Đường Tam mọi người đều rõ tổng tích phân của hắn là cao nhất nhưng không ai ngờ trong vòng một tháng có thể tăng từ thiết đấu hồn lên kim đấu hồn.

Đúng lúc này, Mã Tuấn Hồng bật hô lên" Không tốt!",  khiến cho Đái Mộc Bạch tức giận trừng hắn một cái: "Có cái gì không tốt hả?"

Mã Tuấn Hồng vội nói ra suy nghĩ của mình: "Tam ca này đã đạt được kim đấu hồn huy chương. Chúng ta sau này, tại đoàn chiến đấu hồn chẳng phải cấp bậc sẽ là kim đấu hồn chiến đội? Chúng ta như thế nào đánh thắng các kim đấu hồn chiến đội khác đây. Cho dù đã thắng ngân đấu hồn chiến đội của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện chúng ta cũng chịu không ít nguy hiểm".

Nghe mập mạp nói, mọi người nhất thời hiểu được. Đoàn chiến đấu hồn là dựa theo thành tích cao nhất của đội viên trong đòan mà tính toán. Nói cách khác, có một gã kim đấu hồn trong đội, bọn họ thi đấu dĩ nhiên là với các đội kim đấu hồn khác. Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi trầm mặt, quái dị nhìn về phía Đường Tam.

Đường Tam cười khổ nói: "Xem ra tích phân nhiều một chút cũng chưa hẳn là chuyện tốt."

Bọn họ là có ý nghĩ này. Đứng ở một bên, Ngao chủ quản xem vào "Cái này... Ta nghĩ các vị căn bản không cần lo lắng. ".

Ngao chủ quản vẻ mặt cười khổ nhìn bọn họ, "Các vị, đừng nói là kim đấu hồn cấp bậc. Cho dù là đội ngũ ngân đấu hồn, chỉ sợ rất khó gặp phải. Trừ phi lại xuất hiện thêm một cái Hòang Đấu Chiến Đội. "

"Tại sao?" Bích Linh tò mò hỏi.

Ngao chủ quản đạo: "Bình thường mà nói, thu được tích phân đều là tuần tự mà tiến. Thắng liên tiếp là rất khó đạt tới, không giống các ngươi như vậy rất nhanh thu được nhiều tích phân. Theo như điều kiện là trung cấp hồn sư, khoảng ba mươi cấp, ta làm nhiều năm như vậy cũng chưa thấy qua cái đội ngũ nào là kim đấu hồn. Cũng chỉ gặp phải thiết đấu hồn cùng đồng đấu hồn, căn bản là chưa thấy xuất hiện ngân đấu hồn. Chỉ có tới rồi bốn mươi cấp, theo thực lực gia tăng, ưu thế tự thân vũ hồn mới triển hiện ra. Tại đồng cấp bậc mới hiện rõ những ưu thế nhất định. Tích phân mới có thể rất nhanh gia tăng, lên tới ngân đấu hồn, thậm chí cấp bậc cao hơn, kim đấu hồn. Cũng giống các ngươi như vậy. Ba mươi cấp lại đạt tới kim đấu hồn chiến đội. Ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, Tinh La đế quốc có hay không thì ta không biết. Dù sao chúng ta Thiên Đấu đế quốc, tại tất cả cả đại Đấu Hồn Trận, chưa từng thấy qua kim đấu hồn chiến đội nào là ba mươi cấp. Cho dù là ngân đấu hồn chiến đội ba mươi cấp cũng không vượt quá năm đội. Hơn nữa rất khó có chiến đội nào mạnh mẽ như của Thiên Đấu Hòang Gia học viện. Vì vậy các vị cứ yên tâm, tại đồng dạng cấp bậc, các vị là mạnh nhất".

Không có đối thủ?Sử Lai Bát Quái mỉm cười. Trừ bỏ ra Đường Tam, người lớn tuổi nhất cũng không quá mười lăm. Làm hồn sư, ai không hy vọng thực lực bản thân thật cường đại?

Trong lòng mọi người cũng đồng thời xuất hiện cùng một suy nghĩ: Chúng ta, Sử Lai Khắc Bát Quái là chiến đội cấp kim đấu hồn.

Cho đến khi rời khỏi, mọi người vẫn có chút cảm giác khó diễn giải thành lời. Lúc này, bọn họ tại Đấu Hồn Trận tìm đến khu nghỉ ngơi, rửa tay và sửa sọan quần áo.

Trên đường không ngừng cười đùa, trò chuyện một cách vui vẻ.

" Đúng rồi! Lần này duy chỉ có ta là không xuất lực, cho nên hôm nay ta đãi mọi người một bữa tiệc lớn xem như chúc mừng tất cả đạt hoàn thành yêu cầu của Đại sư đi!"

Mã Tuấn Hồng nghe đến ăn là sáng mắt: " Như vậy ta sẽ không khách khí,  có một nhà hàng 5 sao ở phía trước. Tiểu Linh, chúng ta đến đó ăn đi!

Đái Mộc Bạch trợn mắt nhìn Mã Tuấn Hồng, đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn mà nói: " Mập mạp, ngươi quả là không khách khí. Định ăn mạt túi tiền của Tiểu Linh sao?"

" Đái đại ca, đừng quá lo lắng vấn đề tiền bạc. Cho dù phải nuôi 10 cái Mã Tuấn Hồng cả đời, ta cũng sợ hết tiền a!" Bích Linh cười khúc khích nói.

" Đúng đó! Tiểu Linh rất có nhiều tiền, là tiểu phú bà nha!" Tiểu Vũ nắm lấy vai của Bích Linh cười tinh nghịch nói.

Áo Tư Tạp nghe vậy, quay đầu sang hỏi Đường Tam: "Tiểu Tam, các ngươi là thanh mai trúc mã có thể nói cho chúng ta biết Tiểu Linh có bao nhiêu tiền không?"

" Ừm...Con số cụ thể thì ta không rõ. Bởi vì Tiểu Linh rất có thiên phú kinh doanh nên tiền lãi sinh ra từng giờ và ngày càng tăng." Đường Tam thành thật nói, ở phương diện này hắn không giỏi bằng Bích Linh.

" Đã hơn 600 vạn kim hồn tệ, nếu không tính đến những tài sản khác!"

" Cái gì!" Mọi người nghe Bích Linh nói ra con số lớn như vậy đột nhiên cảm thấy nàng mới là quái vật, nàng mới bao nhiêu lớn mà đã kiếm được từng ấy tiền a.

Đái Mộc Bạch nuốt nước bọt, mà nói: " Tiểu Linh, ngươi làm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy a?"

" Chẳng qua là ta có vài lần đến chỗ bán đồ cũ, may mắn tìm thấy mấy món đồ vô cùng có giá trị mà bị người khác nhằm lẫn là đồ vô dụng nên lấy giá gần như cho mua chúng về. Mấy món đồ đó rất quý hiếm nhưng ta, Tam ca hay là Tiểu Vũ đều không dùng được nên đem chúng đi đến chỗ đấu giá. Sau đó sử dụng một số chiến thuật khiến cho người muốn chúng ta phải tăng giá cao ngất ngưỡng để mua chúng a, kế tiếp liền cầm chúng đi đầu tư."

Bích Linh nói rất đơn giản nhưng đám người họ biết không đơn giản như vậy, muốn đạt được số tiền đó là cả một quá trình tính toán, nắm bắt đúng thời cơ.