[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 19: Xưng hào



Lần này tiến vào rừng Đấu Tinh tuy gặp phải rất nhiều chuyện không hay thế nhưng mọi người cũng phải thừa nhận phần thu hoạch thật không nhỏ. Chẳng những Áo Tư Tạp thành công tiến vào cảnh giới Hồn tôn, mà Đường Tam, Bích Linh cùng Tiểu Vũ đồng dạng hoàn thành dung hợp đệ tam hồn hoàn. Quan trọng hơn chính là quan hệ ngày càng ăn ý giữa mọi người, cả Sử Lai Khắc học viện cũng chỉ có bảy người bọn họ, mâu thuẫn được giải trừ đối với sự tu luyện của mọi người sau này cực kỳ có lợi.

Đoàn người nghỉ tại trấn nhỏ hai ngày, hồn lực cùng thể lực bị vây trong trạng thái căng thẳng được khôi phục đầy đủ, tinh thần cũng thả lỏng. Đái Mộc Bạch cực kỳ hào khí, trong hai ngày hắn bao toàn bộ mọi người, không ai tu luyện, mỗi ngày cùng nhau uống rượu, chơi nháo, sảng khoái không thể nói thành lời, ngay cả Chu Trúc Thanh vốn lạnh như băng, bây giờ thần sắc cũng đã nhu hoà rất nhiều, chỉ là, nói thế nào nàng cũng không chịu cho Đái Mộc Bạch cầm tay. Đái Mộc Bạch cũng không ép buộc, dù sao, người ta cũng chỉ là tiểu cô nương mười hai tuổi, hắn không cần vội vàng.

Sau hai ngày, mọi người lại lên đường, trải qua một ngày, thuận lợi về Sử Lại khắc học viện.

Bởi vì mấy ngày chiến đấu vất vả ở trong rừng Đấu Tinh cho nên Triệu sư phụ thay mặt viện trưởng thả bọn họ mấy ngày, Bích Linh ngồi ở trong phòng  tu luyện.

"Tiểu Linh, ngươi đã quyết tâm đến Cực Bắc?" Băng Linh Vương ở trong tinh thần lĩnh vực chống má nói.

" Ừm!"

"Thế thì tốt! "Băng Linh Vương có chút vui mừng, Bích Linh vẫn chưa tìm hồn hoàn thứ ba vì hồn hoàn thích hợp với nàng nằm ở Cực bắc.  Hắn cảm thấy nàng sớm nên chạy đến nơi đó, nhưng vậy thì cấp bậc của nàng sớm tăng tạo điều kiện cho hắn mở thêm đạo phong ấn a! Có điều nàng lại bận tâm đến tên nhóc Đường Tam mà kéo dài đến tận giờ.

Bích Linh ngừng việc tu luyện, mắt vào mở liền chứng kiến bóng lưng của Tiểu Vũ chạy ra ngoài kí túc xá có chút nghi hoặc trời tối nàng còn chạy đi đâu? Thế nhưng Bích Linh không có đi theo mà đi tìm viện trưởng Phất Lan Đức cho phép nàng được rời khỏi học viện Sử Khắc Lai

Phất Lan Đức  đối với yêu cầu của Bích Linh  có chút đắn đo, bởi nơi nàng đến là Cực Bắc nếu có Triệu Vô Cực đi cùng hắn cũng không lo đằng này nàng yêu cầu muốn đi một mình. Cũng may Đại sư xuất hiện bảo lãnh cho Bích Linh cho nên yêu cầu mới thông qua.

" Lên đường gấp như vậy là muốn hai đứa kia không biết?" Đại sư không rõ lý do Bích Linh muốn một mình đi đến Cực Bắc nhưng hắn biết nàng không muốn nói thì cho dùng có ép cỡ nào cũng sẽ không nói ra, hơn nữa hắn tin nàng có chừng mực.

" Sư phụ đi hỏi Triệu sư phụ thì sẽ biết tại sao đệ tử lại không muốn cho hai người họ biết, đặc biệt là Đường Tam." Nếu để Đường Tam biết nàng muốn đi một mình nhất định sẽ đòi đi theo, như vậy rất không tiện cho nàng.

" Con phải lên đường trước khi Tiểu Vũ phát hiện!" Bích Linh cúi chào tạm biệt Đại sư liền quay đầu rời đi.

Đại sư nhìn bóng lưng của Diệp Bích Linh thở dài, ngày mai nên ứng phó thế nào với tên đồ đệ còn lại đây?

Cho dù dùng kỹ năng phi hành thì Bích Linh cũng phải mất hơn 5 ngày mới đến phía Bắc Đấu La Đại Lục.

Bước vào phạm vi lãnh thổ Cực Bắc, Bích Linh lập tức hạ cánh để tránh ngay sự chú ý đến đám hồn thú sống nơi này.

Tấm bản đồ trên tay Bích Linh bị gió lạnh thổi bay khỏi tay nàng, nếu chú ý sẽ phát hiện có một dòng ghi chú thế này: "Cực bắc, tử huyệt của loài người. Hồn thú ẩn hiện, nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!"Ba chữ nguy hiểm cuối cùng còn được viết bằng thứ mực màu đỏ cho thêm phần nổi bật.

Quả thật, so với rừng Đấu Tinh thì mức độ nguy hiểm ở nơi này không chỉ hơn vài cấp bậc đâu, cho dù người đạt cấp bậc Đấu La cũng phải cảnh giác cao độ.

Mặc dù nơi này lạnh đến nổi có thể làm nước hóa băng  lập tức, thế nhưng Bích Linh ăn mặc cứ như đang là mùa hè bởi nàng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng do có lớp lông của Băng Linh Vương dung hợp với cơ thể, hiện tại  nàng  chẳng những không sợ lạnh  còn thủy hỏa bất xâm, cực kỳ hữu dụng. Hơn nữa nó còn có thể giúp nàng ẩn giấu khí tức. Nếu không với tu vi đấy nàng có khả năng bước vào vùng cực bắc này sao?

Lúc này giọng nói của Băng Linh Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc khác hẳn ngày thường: "Tiểu Linh, từ giờ ngươi phải hoàn toàn nghe lời hướng dẫn của lão tử, một chút sai lầm cũng không được. Nếu không, chẳng những ngươi vĩnh viễn nằm xuống nơi này mà còn liên lụy đến lão tử  nữa."

"Ừm!"Bích Linh gật đầu đáp. Nàng đương nhiên sẽ nghe theo hướng dẫn của Băng Linh huyền điểu  rồi, nếu không chẳng phải tự mình tìm chết sao?

"Đi thôi, cứ đi về hướng bắc, đến được vùng trung tâm rồi tính tiếp. Thức ăn ngươi đem theo còn đủ dùng không? Chúng ta cần ở tại đây khoảng mười ngày, nơi này không có nước cũng không có gì cho ngươi đâu."

Bích Linh sờ nhẫn trữ vật của mình nói: "Không thành vấn đề, mọi thứ ta chuẩn bị xong hết rồi."

Lại một lần nữa khởi hành, Diệp Bích Linh tiếp tục bước về phương bắc tuy không sợ giá buốt, nhưng lực cản từ bão tuyết vẫn như cũ hạn chế tốc độ của nàng. Lúc này tinh thần dò xét của nàng lại phát huy tác dụng, nơi nào nàng cảm thấy không ổn lại dùng tinh thần dò xét kiểm tra, nhờ thế nàng có thể không ngừng tiến về phía trước mà không sợ gặp nguy hiểm.

Mà Băng Linh huyền Điểu có muốn ngủ cũng không thể nữa, nó phải liên tục chỉ dẫn phương hướng cho Diệp Bích Linh, cho nên nàng lúc nào cũng có cảm giác Băng Linh huyền Điểu không ngừng phóng ra một màng tinh thần lực bao phủ lấy cơ thể bản thân. Tinh thần lực của nàng so với cỗ lực linh tinh thần khủng bố này của Băng Linh huyền Điểu chẳng khác nào như muối bỏ biển.

Lại hai ngày nữa trôi qua, Bích Linh  gần như đã đến được vùng trung tâm của cực bắc rồi, dọc đường đi nàng cũng thấy một vài hồn thú, nhưng những con có thể uy hϊếp đến tính mạng của nàng thì hoàn toàn không.  Bích Linh nghĩ có lẽ là do Băng Linh Vương làm.

Từng mảng băng tuyết đọng trên mặt đất càng lúc càng dày, lớp tuyết dày đã gần bằng đầu gối của nàng rồi. Bích Linh không thể không nhặt hai miếng gỗ cột vào chân, đi như thế không những giảm bớt được lực cản, mà những đoạn đường trơn trượt  nàng có thể coi nó là ván trượt tuyết mà chơi trò trượt tuyết như kiếp trước.

Đến trung tâm Cực Bắc tồn những ba ngày, bởi vì tránh nén Tam thiên vương của Cực bắc cũng như chạy khắp nơi tìm mục tiêu hồn hoàn thứ ba của Bích Linh thế nhưng lúc tìm được thì nó đã thành hồn hoàn của người khác, không những phí công mà Bích Linh còn bị Băng Linh Vương  lải nhãi suốt mấy ngày dù sao nếu nàng chịu xuất phát sớm thì hồn hoàn đó còn có thể chạy sao?

Bởi vì hồn hoàn đã thuộc về người khác, cho nên bọn họ đành phải thay đổi mục tiêu thành Chu Tinh Băng Thiềmlà một Hồn Thú vương giả thuộc tính băng kịch độc chỉ sống ở một nơi gọi là Giáp Phùng Trung, vì lãnh thổ của nó nằm ở vùng ngoài của Cực Bắc nên có thể nói là nơi tiếp giáp với thế giới loài người.

Theo như lời của Băng Linh Vương thì số lượng tộc đàn của nó rất ít, hành tung lại còn mơ hồ bí ẩn. Điểm mạnh nhất của Chu Tình Băng Thiềm vô cùng hϊếp thấy này chính là độc, nó được tạo thành từ hàn khí hấp thu từ thiên địa, sở dĩ nó không tiến sâu vào vùng trung tâm nguyên nhân thứ nhất vì có sự tồn tại của Tam Đại Thiên Vương, nguyên nhân còn lại là vì thuộc tính của nó, mỗi con Chu Tình Băng Thiềm đều có thuộc tính băng nhưng đôi mắt lại có thuộc tính hỏa, với thể trạng đặc biệt này nó không thích hợp với những vùng quá lạnh, có điều trong phúc có họa, nhờ hai thuộc tính song song tồn tại luân phiên tác động lẫn nhau mới sinh ra loại hàn độc đặc biệt này.

Những nơi Chu Tinh Băng Thiềm đi qua đều để lại kịch độc, về lâu về dài, cho dù là Hồn Thú mạnh hơn nó cũng khó làm nó bị thương được. Còn chuyện nó trở thành vũ hồn cho Hồn Sư lại càng hiếm thấy, tuy nhiên trong lịch sử không phải là không có, chẳng qua  bản thân hàn độc vẫn có thể quay về cắn trả chính chủ nhân của mình, các Hồn Sư có vũ hồn này đều chết dưới chính bàn tay mình, hơn nữa rất hiếm khi có người tu luyện thành cường giả được.

Bất kể chuyện gì cũng có hai mặt, dù tỷ lệ bị cắn trả của nó rất cao, nhưng đồng thời nó cũng có uy lực rất mạnh, chính là dùng độc để chiến thắng.

Khi Băng Linh Vương hỏi Bích Linh có dám đánh cược không, nàng không do dự đồng ý.

Cho dù có sự trợ giúp của Băng linh Vương nhưng để thu phục được Chu Tinh Băng Thiềm tốn không ít sức lực cùng thời gian, cho nên khi nàng trở lại Sử Lai Khắc học viện đã chuyện của một tháng sau.

Vừa bước vào học viện Bích Linh vốn chuẩn bị tinh thần nghe Đường Tam và Tiểu Vũ hỏi tội thì chứng kiến một tòa nhà hoa lệ đúng kiểu phương Tây, bước vào trong liền chứng kiến Đại sư và các sư phụ của Sử Lai Khắc học viện ngồi hai bên dãy bàn dài, nhìn các món ngon trên bàn thì có thể đoán được bọn họ chuẩn bị mở tiệc đây.

Đại sư nhìn thấy Bích Linh an toàn trở về liền an tâm, mở miệng hỏi: " Về đúng lúc đúng. Ngươi ngồi xuống chờ món cuối cùng của đám Đường Tam với chúng ta đi."

" Vâng!" Bích Linh kéo ghế ngồi xuống, có chút không rõ tại sao đám Đường Tam lại nấu ăn.

" Đã tìm hồn hoàn thứ ba chưa?" Phất Đức Lan mở miệng hỏi.

" Đã tìm được rồi, là một con Chu Tinh Băng Thiềm!"

Phất Lan Đức cùng những sư phụ khác tràn ngập kinh ngạc, gương mặt đại sư cứng ngắc có chút giật giật: "Chu Tinh Băng Thiềm. Vốn ta suy nghĩ một vài hồn hoàn thích hợp cho ngươi nếu lần này ngươi trở về tay không, ngay từ đầu nó là mục tiêu của ngươi?"

Bích Linh biết Đại sư tức giận vì điều gì, cho nên không dám gạt tường thuật lại mọi chuyện. Nghe xong Đại sư chỉ thở dài nói: " Nếu xuất hiện tình trạng cắn trả, nhất định phải nói ngay lập tức. "

Bích Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu, lúc này đám người Đường Tam mang món cuối đến. Nàng nhìn kích cỡ khổng lồ có chút kinh ngạc,  chẳng khi bắt gặp ánh mắt gắt gao của Đường Tam nhìn mình liền vội ngồi ngay ngắn lại.

Tiểu Vũ nhìn thấy Bích Linh liền chạy đến: " Tiểu Linh, ngươi đi đâu mà lâu vậy? Tiểu Tam tự mình đi hỏi Đại sư mấy lần thì ngài ấy chỉ nói ngươi phải rời khỏi Sử Lai Khắc hoàn thành khóa huấn luyện đặc biệt?"

" Ta đến Cực Bắc tìm hồn hoàn thứ ba!" Bích Linh rõ chỉ cần sử dụng hồn hoàn thứ ba, Đường Tam biết nàng đi đâu cho nên thành thật thú tội trước để được khoan hồng.

Tiểu Vũ tuy rất kinh ngạc nhưng thấy nàng trở về an toàn cũng không truy cứu chỉ oán trách vài câu liền vui vẻ cùng nàng ăn, qua được cửa ải của Tiểu Vũ nàng lén nhìn về phía Đường Tam nhưng thấy hắn quay đầu cùng đám người Đái Mộc Bạch nói chuyện không khỏi thở dài: Xin ra, giận thực rồi.

Đái Mộc Bạch nhìn vẻ ảo não của Bích Linh, lại nhìn vẻ mặt không đẹp lắm của Đường Tam: "Một mình chạy đến Cực Bắc, ta bái phục lá gan của nàng. Bích Linh từ nơi đó trở về an toàn, ngươi cũng đừng giận nàng quá lâu!" Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ tức giận nhưng nhìn ánh mắt xin nhờ của Bích Linh hắn đành giúp nàng một chút vậy.

Đường Tam liếc nhìn ánh mắt hối lỗi của Bích Linh liền ngồi dậy đi ra ngoài, Bích Linh lập tức chạy theo sau. Tiểu Vũ cũng muốn đi nhưng bị Chu Trúc Thanh cản: " Cho bọn họ chút không gian đi!"

Bích Linh đi theo Đường Tam một hồi lâu, thấy hắn không có dấu hiệu dừng lại cũng không nói tiếng nào trong lòng không khỏi lo lắng, mở miệng gọi: " Tam ca!"

Lúc này Đường Tam dừng bước quay đầu lại nhìn Bích Linh đáng thương hề hề, thở dài nói: "Lần sau không được tự ý như vậy nữa!" Mỗi lúc làm chuyện tùy hứng, gặp hắn tức giận luôn dùng cách này, hắn lại không đành lòng mắng nàng.

" Vâng!" Bích Linh vui vẻ gật đầu, quả nhiên chiêu này vẫn hữu hiệu.

Bởi vì Đường Tam không tức giận nữa cho nên tối hôm đó Bích Linh ngủ rất ngon, sáng hôm sau liền gia nhập với mọi người tham gia khóa huấn luyện.

Hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói chang.Ngàn dặm bầu trời không mây, mặc dù vẫn còn sáng sớm, nhưng dưới ánh mặt trời cảm giác đã có vài phần nóng rực . Bóng đại sư bị ánh mặt trời kéo dài,hai tay ôm trước ngực đã đứng sẵn từ bao giờ chờ bảy người đến.

"Từ khi ta tới nơi này, bắt đầu dạy các ngươi đến bây giờ thời gian đã trôi qua ba tháng.Được các vị sư phụ đốc thúc cùng trợ giúp,thân thể các ngươi đã có chút cơ bản trụ cột. Nhưng nếu muốn trở thành một gã vĩ đại hồn sư thì vẫn còn xa mới đủ."

Bởi Bích Linh tham gia muộn cho nên hai tháng kế tiếp nàng vất vả nhất trong kì huấn luyện ma quỷ kia, càng đáng buồn thêm vì  Mã Hồng Tuấn sau một lần lười biếng liền ngay lập tức  dẫn đến kết quả,mọi người phải trong ba ngày huấn luyện tăng thêm năm mươi phần trăm. Đại sư thủy chung duy trì ý tưởng: Một người phạm sai lầm, toàn thể phải chịu phạt. Đây thật sự mới gọi chỉnh thể.

"Cho nên bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ tiến hành cấp huấn luyện thứ hai, nghe Phất Lan Đức nói, các ngươi đều đã trải qua Đấu Hồn tràng của Tác Thác thành, nơi đó sẽ trở thành chỗ huấn luyện trong thời gian kế tiếp, lần này huấn luyện không hạn chế thời gian, lúc nào lấy được đấu hồn ngân huy(huy chương bạc) thì huấn luyện lúc đó sẽ chấm dứt. Trong thời gian huấn luyện, ta sẽ an bài các ngươi ở tại một lữ điếm gần Đấu hồn tràng, hết thảy chi phí các ngươi tự lo. Chỉ cần có bản lãnh, các ngươi sẽ thu được kết quả sớm từ đấu hồn tràng."

Nghe xong đại sư nói, chúng đệ tử đồng thời thở phào nhẹ nhỏm. Tới đấu hồn tràng tham gia đấu hồn, so với ma quỷ huấn luyện của đại sư dễ hơn nhiều.

"Nhưng có điều các ngươi phải nhớ kỹ. Chiếm được đấu hồn ngân huy không phải chỉ là ở phương diện một đối một , đồng thời phải chiếm được ngân huy dành cho đoàn thể. Quân đoàn các ngươi sẽ lấy tên Sử Lai Khắc thất quái xuất chiến.Chẳng những đoàn thể và mỗi người các ngươi đều phải thu được huy chương. Đồng thời có thể là đội cũng phải chiếm được, vốn đấu hồn trung viện nơi đó không có hai đối hai .Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn thu được đấu hồn huy chương nhanh hơn , cũng có thể tự do tổ hợp tham gia hai đối hai ta không ngăn cản. Nhưng ta có mấy cái hạn chế các ngươi phải ghi nhớ. Đầu tiên, không được tại đấu hồn hiển lộ ra tướng mạo thật và báo cho đối thủ tính danh của mình. Hết thảy đều phải lấy danh hiệu xuất chiến. Thứ hai, Đường Tam không được sử dụng ám khí. Thứ ba, bất luận là thắng hay bại, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải xuất chiến hai lần."

Áo Tư Tạp có chút kêu ca nói: "Đại sư, ta cùng Vinh Vinh là Phụ trợ hệ hồn sư, cũng phải chiếm được đấu hồn ngân huy sao?"  Về phần Bích Linh lập tức không nằm trong danh sách kẻ yếu của Áo Tư Tạp.

Đại sư lạnh nhạt nói : "Nếu không muốn. Ngươi có thể lựa chọn huấn luyện giống như trước, cho đến khi người khác đoạt được đấu hồn ngân huy thì dừng lại."

"Ách ......, đại sư. Ta đột nhiên phát hiện, ngài bắt chúng ta tới đấu hồn tràng tiến hành tỷ thí để tăng thực chiến kinh nghiệm, quyết định này thật là anh minh, lời nói mới rồi .... coi như ta chưa nói."

Trữ Vinh Vinh vốn cũng muốn đưa ra vấn đề giống vậy, thấy Áo Tư Tạp bị như vậy không khỏi âm thầm cảm giác may mắn, ở một bên nở nụ cười.

Đại sư luôn luôn là người làm việc dứt khoát nhanh chóng,ra lệnh tất cả đệ tử đơn giản thu thập một chút hành trang, lập tức mang theo bọn họ xuất phát đi tới Tác Thác học viện. Đồng hành còn có hai nhân vật quen thuộc, Tứ Nhãn Miêu Ưng Phất Lan Đức cùng Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực, còn ba vị sư phụ khác lưu lại canh giữ học viện.

Phất Lan Đức đối với quyết định của đại sư cũng không khỏi ngầm bội phục. Các đệ tử ở Tác Thác thành, tất cả chi phí tự lo. Học viện tự nhiên sẽ không có áp lực, mà hắn cùng Triệu Vô Cực, đại sư ba người cũng có thể ở tại cái cửa hàng kia của hắn, mỗi ngày đồng dạng đều có thể giám sát tiến độ thực chiến của các đệ tử.

Đại đấu hồn tràng, tỷ thí đều là tiến hành vào ban đêm, đoàn người đi tới Tác Thác thành, trước tiên ở phụ cận đấu hồn tràng lựa chọn tạm trú ở một gian tửu điếm bình thường. Bởi vì ở gần đại đấu hồn tràng, mặc dù là phòng bình thường. Nhưng giá phòng so với địa phương khác đắt gấp đôi, đương nhiên, đối với mỗi tháng thu nhập ít nhất mười kim tệ, thậm chí trăm kim tệ của bảy tên đệ tử mà nói, không tính là nặng, dù sao, tửu điếm hạng sang như Hoa Hồng tửu điếm cũng không có nhiều lắm.

Sau khi an bài chỗ ở cho các đệ tử, đại sư kêu tám người cùng lên phòng Đường Tam.

"Bây giờ các ngươi có thể tiến hành tự do tổ hợp, quyết định tham gia các loại đấu hồn tỷ thí. Đấu hồn tràng tỷ thí bắt đầu bình thường đều là một đối một hoặc hai đối hai . Đoàn chiến mặc dù là tách ra. Nhưng thời gian bắt đầu đều tương đối muộn, chiến đấu từ đấu hồn tràng khá hấp dẫn nhiều người xem. Thời gian chênh lệch, cũng có thể tranh thủ nhiều người xem mà thu phí, mỗi ngày các ngươi phải tham gia chính là một hồi đoàn chiến, một hồi khác có thể tự do lựa chọn. Nguyện ý tham gia ba tràng ta cũng không phản đối, điều kiện tiên quyết là nắm giữ tốt tình trạng hồn lực của bản thân."

Đại sư lời vừa nói xong, Áo Tư Tạp nhất thời toát ra bộ dáng thương cảm nhìn về phía Đái Mộc Bạch:"Đái lão Đại. không bằng chúng ta đồng thời tham gia hai đối hai đi, ngươi xem thế nào? mặc dù ta mới vừa xong ba mươi cấp, nhưng ta phụ trợ năng lực hẳn vẫn có thể giúp ngươi . Bằng không, ta còn chưa biết làm cách nào đoạt được đấu hồn ngân huy a."

Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, nguyên bổn ý của hắn là cùng Chu Trúc Thanh tham gia hai đối hai, hoặc là chính mình tham gia một đối một, nhìn ánh mắt Áo Tư Tạp cầu khẩn , suy nghĩ một chút liền gật đầu: "Được rồi."

Trong tám người, luận về thực lực chiến đấu hiển nhiên Đái Mộc Bạch, Đường Tam cùng Bích Linh là mạnh nhất. Áo Tư Tạp đã chọn Đái Mộc Bạch. Trữ Vinh Vinh ánh mắt nhất thời chuyển hướng phía Diệp Bích Linh.

Nhưng chưa kịp để nàng ta mở miệng thì đã bị Đại sư an bài chung đội với Mã Hồng Tuấn. Ban đầu Trữ Vinh Vinh có chút ý kiến, nhưng sau khi nghe Đại Sư giải thích vì nàng và Diệp Bích Linh cấp bậc không giống. Khi tham gia dưới tình huống hai đối hai , nếu có một gã hồn sư đạt tới cấp bậc vọt cao, vậy, nên phải tham gia cấp bậc tương đương đối quyết, Bích Linh đã là Hồn Tôn mà nàng mới lại Đại hồn sư. Nếu hai người hợp tác tham gia hai đối hai đấu hồn, vậy cũng phải tham gia đấu cấp Hồn Tôn. Bình thường mà nói, hồn sư đến đấu hồn tràng tham gia đấu hồn, trừ phi tự thị cực cao hoặc là vũ hồn có ưu thế thật lớn,còn không,đều sẽ đấu với cấp bậc tương đương mình. Ít nhất cũng chỉ vượt qua bổn cấp bậc hoặc năm cấp mà thôi. Tỷ như ở cấp hai mươi , bình thường tham dự đều là những hồn sư đã ngoài hai mươi lăm cấp .Ở cấp Hồn Tôn  đương nhiên cũng như thế.

Hơn nữa Bích Linh là song sinh võ hồn, đủ sức thi đấu một đấu một cho nên không cần phải tham gia hạng mục hai đấu hai. Mà nàng cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời tham gia thì khác hẳn, hắn đã hai mươi tám cấp, vũ hồn bản thân ưu thế lại không nhỏ, hơn nữa được nàng phụ trợ,tỷ lệ chiến thắng có thể đạt tới ngoài 70 phần trăm.

Trữ Vinh Vinh mặc dù trong lòng không muốn. Nhưng cũng phải thừa nhận đại sư nói đúng, nhưng nàng không có lựa chọn Mã Hồng Tuấn, mà chuyển mục tiêu nhìn về phía Chu Trúc Thanh.

"Tiểu Thanh, chúng ta hợp tác đi. thế nào?"

"Hảo." Chu Trúc Thanh trả lời rất đơn giản.

Trữ Vinh Vinh xem xét mặc dù Chu Trúc Thanh hồn lực so với Mã Hồng Tuấn thấp hơn một bậc. Nhưng cùng nàng hợp tác hiển nhiên so với cùng tên tà hỏa đó tốt hơn rất nhiều, nàng không hy vọng tại hai đối hai, bị ăn đậu hủ cạnh chiến hữu .

Mã Hồng Tuấn bất bình nói: "Vinh Vinh, đây là ngươi kỳ thị ta. Ta kháng nghị."

Trữ Vinh Vinh hì hì cười mang theo thủ đoạn ôn nhu. "Tứ ca. Ngươi thực lực mạnh như vậy. Cùng ta tham gia hai đối hai chẳng phải là đáng tiếc lắm sao, dù sao ngươi một đối một cũng dám chắc có thể thắng, đúng không."

Mã Hồng Tuấn đối với mỹ nữ lực miễn dịch vốn thấp. nhìn Trữ Vinh Vinh trên mặt ôn nhu tươi cười, nói như thế nào cũng không nên lời, Bích Linh nhìn thấy hắn như vậy mở miệng nói: "Mã Tuấn Hồng, chúng ta thành một đội đi vượt cấp chiến đấu đi!"

" Cảm ơn lòng tốt của ngươi, có điều ta thấy ta vẫn nên thi đấu cá nhân là được rồi!" Mã Tuấn Hồng cười nói.

"Như thế nào tham gia đấu hồn các ngươi tự bản thân quyết định, đây là cho các ngươi. mỗi người một cái, lúc đến đấu hồn tràng mang vào, đồng thời. Tại trên đài ít nói thôi, đừng cho đối thủ biết tuổi tác các ngươi ."

Vừa nói, đại sư từ hồn đạo khí thủ trạc của mình lấy ra bảy cái mặt nạ sớm đã chuẩn bị.

Bộ dáng mặt nạ mọi người đều rất quen thuộc, là tiêu chí của Sử Lai Khắc học viện, hình tượng của một quái vật lông xanh, Đái Mộc Bạch lấy một cái mặt mang lên trên mặt,công nghệ làm mặt nạ mặc dù bình thường. Nhưng mang vào, hở ra mắt, miệng là không có vấn đề.

"Tham gia đoàn chiến thì, các ngươi lấy tổ hợp Sử Lai Khắc thất quái tiến hành, tham gia tự chọn đấu hồn,  các ngươi tự quyết định. Ta cho các ngươi mỗi người nghĩ ra một cái xưng hào, dùng xưng hào này tiến hành tỷ thí, chỉ cần khi báo danh nói rõ một chút, còn tên thật của các ngươi sẽ không xuất hiện tại đấu hồn tràng."

Mọi người vẫn còn có thể giải thích ý tứ của đại sư . Bọn họ dù sao tuổi cũng đều quá nhỏ, nhất là Bích Linh, Đường Tam, Tiểu Vũ bọn họ mới mười hai tuổi đã đạt tới cảnh giới ba mươi cấp hồn tôn, tùy tiện xuất ra một người tại hồn sư giới cũng là kinh thế hãi tục. Nhất là tại đại đấu hồn tràng một khi nổi danh, sợ rằng Vũ hồn điện sẽ là người thứ nhất tìm tới cửa.

Áo Tư Tạp tò mò hỏi: "Chúng ta xưng hào cái gì đây?"

Đại sư nói: "Mộc Bạch nguyên bổn vốn xưng Tà Mâu Bạch Hổ, ngươi là Thực thần chuyên viên, về phần Tiểu Tam, gọi là Thiên Thủ Ngân Thảo đi, các ngươi nghĩ thế nào?"

"Không hay lắm, thay đổi thành một cái khác đi." Tiểu Vũ cướp lời trước tiên, nói: "Một chút oai phong cũng không có. "Ngân thảo" khó nghe quá."

" Đúng, đúng. Xưng hào của Tam ca nên gọi là Thiên Thủ Tu La đi. Ở chỗ ta có vị A tu la là chiến thần cũng là sát thần, tu la lại có ý là gϊếŧ chóc ma quỷ cho nên cũng có thể dùng để dọa đối thủ."

Đái Mộc Bạch nghe Bích Linh có cùng quan điểm của mình, cho nên hết sức ủng hộ nàng.

Đại sư nhìn về phía Đường Tam, thấy hắn không có ý kiến gì, chẳng qua ánh mắt nhìn Bích Linh tràn ngập sự dung túng cho nên cũng rõ hắn đồng ý.

Đại sư nói: "Vậy kêu là Thiên Thủ Tu La đi, Mã Hồng Tuấn. Ngươi xưng hào ta cũng giúp ngươi chọn được rồi, gọi là Tà Hỏa Phượng Hoàng có được không?"

Mập mạp cười hắc hắc: "Đa tạ đại sư, tốt lắm, nói như thế nào thì ta cũng là Phượng Hoàng mà."

Một bên Áo Tư Tạp thấp giọng nói : " Đúng là phượng hoàng, bất quá. Ta cảm giác nghĩ đến một con phượng hoàng thí điểm."

Mập mạp giận dữ, "Tiểu Áo, ngươi định chọc ta hả?"

Tiểu Vũ lúc này đi đến trước mặt đại sư bày ra bộ dáng thương cảm,"Đại sư. vậy ta gọi là gì? Ngài cần phải cho ta chọn cái danh dễ nghe một chút."

Đại sư mỉm cười :"Ngươi sử dụng chính là nhu kỹ, toàn thân mềm mại không xương, hơn nữa vũ hồn của ngươi là thỏ cùng Mị hoặc kỹ năng , không bằng kêu là Nhu Cốt Mị Thỏ đi."

Bích Linh nhìn Tiểu Vũ vui vẻ với cái tên của mình, ánh mắt nhìn về phía Đại sư tò mò không biết hắn sẽ đặt tên mình như thế nào.

" Tên xưng của Tiểu Linh là Băng Linh Tước Vũ, dù sao ngươi sử dụng băng để tấn công, thân thủ lại linh hoạt, hơn nữa lại tự thân có kỹ năng phi hành."

"Vinh Vinh vũ hồn là Thất bảo lưu ly tháp. Không có cái gì tốt hơn so với danh xưng Thất Bảo Lưu Ly dành cho ngươi . Đồng thời cũng có thể che dấu đi thân phận của ngươi. Dù sao, Thất bảo lưu ly tông của ngươi, trực hệ đệ tử vũ hồn đều là thứ này, về phần Trúc Thanh, lấy vũ hồn của ngươi làm danh hào là tối thích hợp. U Minh Linh Miêu,chính là danh xưng của ngươi."

Lập tức, Sử Lai Khắc bát quái rốt cục đều đã có danh hiệu của mình. Không có ai trong bọn họ nghĩ đến là. Tại đây, trong gian lữ điếm này, xưng hào mà họ chọn, chẳng những theo bọn họ cả đời, đồng thời cũng vang vọng khắp toàn đại lục.Đoàn đội Sử Lai Khắc bát quái cũng từ ngày hôm nay bắt đầu chính thức thành lập.