Diệp Bích Linh rất muốn biết đám người Đường Tam có thành công thông qua vòng 4 không nhưng nàng cảm thấy rất mệt, cũng không quan tâm đến Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo lên mặt dạy đời mà ngủ luôn ở trong Tinh thần lĩnh vực.
Băng Linh Huyền Điểu tức giận run người: " Lần sau người còn không nghe lời, bổn tọa nhất định sẽ cướp quyền chủ động!"
"Z z z z !" Bích Linh.
Triệu Vô Cực nói Bích Linh chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là đủ nhưng cô nàng này ngủ mất ba ngày ba đêm, làm cho Đường Tam mỗi ngày đều dành chút thời gian đến xem đồng thời căn dặn Tiểu Vũ báo cho hắn biết ngay khi nàng tỉnh.
Tiểu Vũ đưa tay chọc má của Bích Linh, lại quay đầu nhìn Đường Tam dài dòng hệt như lão già mà nói: "Tiểu Tam người đừng có suốt ngày chạy đến phòng của ta lảm nhảm mãi, lỗ tai ta bị người hành hạ không nhẹ rồi nè! Con sâu lười Tiểu Linh này ham ngủ, chuyện này không phải ngươi- ta biết rất rõ sao?"
" Nhưng đã ba ngày ba đêm rồi!" Đường Tam lo lắng nói.
Đường Tam vừa dứt lời thì người trên giường bỗng động đậy, giơ tay phải theo thói quen tìm cái gối ôm dài gần 1 m mà ôm, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Đường Tam nhìn hành động ngủ này của Bích Linh cảm thấy vô cùng đáng yêu, thế nhưng Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu kéo lấy cái gối ôm ném sang một bên rồi sử dụng tuyệt kỹ dùng hơn 6 năm trời: " CÒN KHÔNG MAU DẬY CHO TA, CON SÂU LƯỜI NÀY!"
Chiêu rống đinh tai điếc óc này rất hữu dụng, Diệp Bích Linh liền mở mắt ngồi bật dậy. Nhìn thấy Đường Tam đứng đối diện, lại lén liếc mắt nhìn cửa sổ biết hiện tại mới là sáng sớm bèn cười đáp: " Tam ca, buổi sáng tốt lành!"
Mắt thấy Tiểu Vũ sắp nổi hỏa bèn cười vô tội: " Còn có Tiểu Vũ!"
Đường Tam nhìn bộ dạng tràn đầy tinh thần của Bích Linh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua nhớ lại bộ dáng yếu ớt của nàng ba ngày trước mở miệng hỏi:" Tiểu Linh, ngươi tốt chứ?"
Bích Linh nghe vậy liền cười cười, nhảy xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm bỏ lại một câu: "Tam ca, huynh đừng lo ta rất khỏe! Á! Chúng ta có thi đậu vào học viện hay không?"
" Đậu! Tất cả đều đậu." Đường Tam cười nói.
Chờ Diệp Bích Linh rửa mặt sửa sang lại quần áo thì cả ba bọn họ mới rời kí túc xá. Bởi vì mấy ngày không bỏ gì vào bụng cho nên Bích Linh rất đói bụng, mắt thấy Tiểu Vũ đã chạy vào trong nhà ăn nàng cũng định nhanh chạy vào điền đầy bụng thì tay bị Đường Tam bắt lấy.
" Tam ca, có chuyện gì sao?" Bích Linh nghiêng đầu hỏi.
Đường Tam buông tay nàng ra, tiến tới hai bước liền đưa tay ôm nàng vào lòng mà nói: "Ngày hôm qua đều là ta không tốt, không bảo vệ được ngươi."
Bích Linh lắc lắc đầu, cười nói: " Kia, lần kế tiếp huynh nhất định phải bảo vệ ta thật tốt vào đó!"
"Ừm! Lần kế tiếp, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có chút thương tổn nào."
Bích Linh hoàn toàn không biết vì câu nói này của bản thân mà khiến cho Đường Tam trong tương lai suýt nữa mất mạng đồng thời không ngừng tự trách bản thân.
"Hiện tại ta rất đói bụng sắp chết rồi nè, chúng ta mau mau vào ăn sáng kẻo hết!" Bích Linh vội kéo cánh tay của Đường Tam tiến vào nhà ăn.
Bích Linh hoàn toàn không ngờ câu nói đùa của bản thân thành hiện thực, toàn bộ đồ ăn trong nhà ăn đều bị một người có thân hình mập mạp ăn hết.
Bích Linh nhìn Đái Mộc Bạch nổi đóa muốn xử lý tên mập mạp vì tội ăn hết đồ ăn cũng muốn ra tay trợ giúp, thế nhưng bị Đường Tam ngăn lại. Bích Linh vốn không có gì để ăn tâm tình vô cùng không tốt, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đường Tam: " Tam ca, ta đói!" Ý tứ, nếu muốn cản ta thì mau dùng đồ ăn ngon mua chuộc.
Ngay lúc Đường Tam định nói gì thì từ bên ngoài truyền đến những âm thanh: "Đinh -đong- đinh -đong ..."
Đái Bạch Mộc buông tên tội nhân ăn hết đồ ăn sáng của mọi người mà nói: "Đây chính là tiếng chuông triệu tập của viện trưởng chúng ta. Bàn tử ngươi dẫn bọn họ đi đến đại thao trường, ta sẽ đi gọi Trúc Thanh. " Nói xong, liền bước nhanh ra khỏi thực đường.
Tên mập mạp trong mắt Bích Linh chính là Mã Hồng Tuấn nhìn theo phía Đái Mộc Bạch rời đi , rồi nói: "Lão Đại hình như có chút khác lạ, trước giờ chưa thấy hắn quan tâm quá đến như vậy đối với một nữ tử."
Trữ Vinh Vinh cười nói: "Ngươi mới từng này tuổi mà đã nói nữ tử này nữ tử nọ. "
Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng, ra vẻ tự hào nói: "Ta mặc dù tuổi không lớn, nhưng dù nói thế nào đi nữa cũng có nữ nhân của mình. Còn không đi mau, viện trưởng ghét nhất là phải chờ người khác đó." Nói đến đây hắn chợt rùng mình, dường như đã nếm trải không ít đau khổ a.
" Tam ca, bữa sáng!"Bích Linh cắn răng nhìn Mã Hồng Tuấn rời đi, thật muốn tấu hắn ta một trận cho hả mối giận mà.
" Tam ca, người này là ai vậy?" Bích Linh nhìn người xuất hiện ở cửa mà hỏi Đường Tam.
"...Áo Tư Tạp!?"Nhìn thấy hắn Đường Tam còn suýt chút nữa không nhận ra, không còn râu trông bộ dạng của hắn thay đổi hắn.
" Biến hóa lớn thật ai." Tiểu Vũ cảm thán nói.
"Ừm!" Bích Linh nhìn dung mạo anh tuấn bất phàm kết hợp với nụ cười tụa hồ như bao trùm lên tất cả mang phong thái của một công tử quý tộc. Chẳng qua nhìn trong tay hắn cầm miếng đậu hủ thúi ghét bỏ nói: " Quá đánh mất hình tượng."
"Râu mép của ngươi?" Nhịn không được, Đường Tam chỉ vào hắn mà nói.
Áo Tư Tạp cười hắc hắc rồi rất nhanh cầm miếng đậu hủ thối trong tay ăn, rồi thấp giọng nói : "Cái này các người không cần quan tâm, đã bắt được mỹ nữ nào chưa. Đằng ấy phải động não đi chứ phải , làm thế nào để các nàng ấy chú ý tới chứ. Về phương diện này ngươi còn ít kinh nghiệm lắm. Đái lão Đại hình như nhắm nha đầu lạnh như băng kia rồi. Bàn tử ngươi trên người có tà hỏa làm sao có thể cuốn hút các cô gái được, chính vì vậy mục tiêu lần này của ta sẽ là Trữ Vinh Vinh, ngươi đừng hòng tranh của ta."
Đường Tam vỗ vỗ vào trán: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Áo Tư Tạp không do dự nói: " Mười bốn tuổi. Sao? Có chuyện gì? Cha ta có ta khi năm 14 tuổi đó."
Đường Tam đột nhiên phát hiện ra quả thật nếu muốn khảo nghiệm năng lực của mình thì Sử Khắc Lai học viện chính là sự lựa chọn tốt nhất...chưa cần kể đến mấy vị sư phụ, ngay mấy tên đệ tử này đều là quái vật a. Sợ rằng ở cái thế giới này cũng có ám khi tuyệt học.
Chờ khi bọn họ đến nơi tập hợp thì đã nhìn thấy Đái Mộc Bạch và theo Chu Trúc Thanh đứng ở đó.Chu Trúc Thanh rõ ràng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn mà Đái Mộc Bạch sắc mặt đã chứng minh tình cảnh của hắn thật sự khó khăn.
Áo Tư Tạp vưới dáng vẻ hả hê cười nói: "Xem ra Đái lão đại cũng phải nếm mùi thất bại a. Hắn đối với tán gái cũng có không ít thủ đoạn mà lần này đã bị đả kích lớn rồi. "
Trong lúc bọn họ còn đang tán gẫu thì một người trung niên đi từ hướng thao trường tới.
Nhìn thấy người đang đi tới, Bích Linh rất sửng sốt. Người đến khoảng chừng 50 tuổi, vóc người to lớn, khuôn mặt dài và rất đặc biệt, chiếc cằm nhô về phía trước, gò má rộng, khuôn mặt dài và cái mũi khoằm. Nếu muốn lấy một đồ vật để mà hình dung thì có lẽ là có chút giống một chiếc giày. Mặc dù nhắm mắt đi lại đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vài phần xảo trá. Trên mặt đeo một chiếc kính màu đen.
Bích Linh kinh ngạc nói: "Đây chả phải là gian thương đại thúc sao?"
Tiểu Vũ vội nói nhỏ cho Bích Linh hay ông ấy chính là viên trưởng đồng thời là người sáng lập Sử lai Khắc học viện. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lan Đức bảy mươi tám cấp hồn thánh. So với Triệu sư phụ còn mạnh hơn. Là người có phi hành thú vũ hồn trong giới chiến hồn sư mà nói là rất hiếm thấy. Tên bàn tử này (Mã Hồng Tuấn) chính là đệ tử chân truyền của ông ấy.
Phất Đức Lan nhìn đưa mắt nhìn Diệp Bích Linh một cái liền bảo những người có hệ phụ trợ phải chạy vòng quanh thôn hai mươi vòng, nếu trước giờ cơm trưa mà còn chưa hoàn thành, không cần ăn cơm trưa nữa.
Diệp Bích Linh nên cảm thấy may mắn bản thân chạy bền rất tốt hay không nhỉ?
Trước khi đuổi theo Áo Tư Tạp, Bích Linh căn dặn Đường Tam nhất định phải đảm bảo bữa ăn trưa của nàng không một lần nữa chạy vào trong bụng người khác.
Bích Linh bởi vì muốn ăn cơm cho nên rất thành thật chạy, có điều không ngờ chưa chạy hoàn một vòng thì Trữ Vinh Vinh bộc lộ bản chất của mình còn đâu là nữ hài tử có khí chất ưu nhã nữa chứ?
Nói thật, Bích Linh cơ hồ không rõ tuy đậu hủ thúi của Áo Tư Tạp có chút khó ăn nhưng dù gì người ta cũng có ý tốt sợ nàng ta chịu không được mới dùng đệ nhất hồn hoàn kỹ tạo ra đậu hủ thúi có công dụng khôi phục. Chẳng hiểu đã đυ.ng trúng gân nào của Trữ Vinh Vinh, nàng ta mở miệng nói một câu cực kỳ hung tợn:" lão nương còn có hai miếng bánh mì đây. Ăn cái đầu ngươi."
Sau đó Trữ VInh Vinh xuất ra Thất bảo lưu ly tháp, nhanh nhẹn mở lên phụ trợ gia tăng, tốc độ chợt tăng lên hướng về phía trước chạy đi mà không thèm quan tâm Áo Tư Tạp nói nàng ta chạy sai hướng rồi.
Bích Linh nhìn Áo Tư Tạp đáng thương hề hề, không đành lòng được an ủi một phen còn hy sinh bản thân ăn một tá đậu hủ non mền của hắn, cũng nhờ như vậy nàng mới chạy hết 20 vòng mà viện triển đã quy định.
Màn đêm phủ xuống học viện Sử Lai Khắc. Tứ Nhã Miêu Ưng Phất Lan Đức đang đứng tại chỗ cao nhất của thao trường , nhìn xuống bảy tên đệ tử.
Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng với vẻ mặt lạnh băng mà chỉnh tề lanh lẹ của Chu Trúc Thanh , tất cả đều chuẩn bị tốt cho việc học ban đêm, tinh thần hoàn toàn sung túc.
Nhưng mà, Phất Lan Đức lại chú ý tới hai đệ tử còn lại.
"Áo Tư Lạp, các ngươi đã chạy hai mươi vòng rồi?" Ánh mắt của Phất Lan Đức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.
Bích Linh lén liếc mắt nhìn Áo Tư Tạp, Đường Tam luôn chú ý đến nàng đương nhiên nhìn thấy hành động này, có điều hắn ta biết Bích Linh nhất định chạy đàng hoàng nên không rõ ánh mắt đó là như thế nào.
Áo Tư Lạp ho khan một tiếng, gật đầu nói"Viện trưởng , chúng ta chạy xong rồi."
Phất Lan Đức hừ lạnh,"Chúng ta!? Có bao gồm cả Trữ Vinh Vinh?".
Áo Tư Lạp quay đầu nhìn về Trữ Vinh Vinh. Trữ Vinh Vinh cũng đang nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự ngây thơ vô tội.
Áo Tư Lạp cắn răng gật đầu , nói"Vâng, chúng ta đều hòan thành."
Phất Lan Đức nở nụ cười, nụ cười này mà để Bích Linh và Đường Tam nhận xét, chính là Âm Hiểm hai chữ mà thôi.
"Tốt lắm, Áo Tư Lạp, không nghĩ tới ngươi có tinh thần tương trợ, ngươi lại đây". Phất Lan Đức chỉ chỉ vào một vị trí trước mặt mình.
Nhìn trên mặt Áo Tư Lạp toát ra vẻ cười khổ, bắt gật ánh mắt lo lắng của Bích Linh hắn dùng ánh mắt trấn an nàng lại không nhìn Trữ Vinh Vinh nữa, bước đi tới truớc mặt Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức chậm rãi giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào vai Áo Tư Lạp"Ta rất thích tinh thần tương ái của ngươi, như vậy đi, ngươi chạy thêm hai mươi vòng nữa, để ta xem ngươi tiến bộ đến độ nào, không chạy xong, không cần ăn cơm, ta đã phong trụ hồn lực của ngươi, đừng mong giải trừ, chạy đi."
" Viện trưởng, phong trụ hồn lực thì Áo Tư Tạp căn bản không thể hoàn thành 20 vòng được. Ta muốn gánh phụ Áo Tư Tạp phân nửa, hồn lực của ta ngài cũng có thể phong trụ đi!"Tuy Áo Tư Tạp hay có những hành động khó đỡ nhưng nhờ 20 vòng chạy kia mà bọn họ trở thành bạn bè, hơn nàng sớm biết Áo Tư Tạp sẽ bao che cho Trữ Vinh Vinh nên sớm chuẩn bị tinh thần bị phạt.
Phất Lan Đức vỗ nhẹ vai của Bích Linh: "Vậy thì theo ý ngươi."
Vì sợ Áo Tư Tạp nói gì đó khiến cho Phất Lan Đức đổi ý nên Bích Linh liền chạy.
Khi Áo Tư Tạp đuổi kịp Bích Linh, hắn vội hỏi: " Tại sao lại chịu phạt cùng ta?"
" Bởi vì chúng ta là bạn bè." Bích Linh vỗ vai Áo Tư Tạp cười một cách rạng rỡ.
" Có đều phải nói thật, Áo Tư Tạp có thể nào cải thiện mùi vị mấy món ăn kia không?" Tuy rất có ích nhưng mùi vị quả là hành hạ mà
"..." Áo Tư Tạp.
" Ta sẽ cố!" Áo Tư Tạp cười ngượng nói.
" Đừng dùng từ cố không đáng tin như vậy, phải nói là nhất định!"
Bên hai người Bích Linh rất hài hòa thì chỗ của đám người của Đường Tam lại ngược lại. Nếu chỉ có một mình Áo Tư Tạp bị phạt thì Đường Tam và Tiểu Vũ có lẽ có một chút tò mò lý do Phất Lan Đức lại yêu cầu làm vậy, nhưng hiện tại có thêm phần của Bích Linh cho nên hai người có chút sinh khí mặc dù do chính Bích Linh yêu cầu.
Phất Lan Đức đương nhiên nhìn ra, vẫn giữ vẻ mặt khó coi ấy, nhưng lại tươi cười:"Bởi vì hắn nói dối , mặc dù vì bất kỳ nguyên nhân tình cảm nào mà nói dối , nhưng đối với việc nói dối, các ngươi vẫn còn nhỏ, nói dối là không tốt. Ta hy vọng các ngươi hiểu rõ."
Sau liền nhìn về phía Trữ Vinh Vinh "Nói cho ta biết, ngươi có hay không hoàn thành khóa trình ban sáng của ta?"
Trữ Vinh Vinh thành thật lắc đầu , nói:"Không có, khoảng cách xa vậy, ta không kiên trì nổi."
Phất Lan Đức mỉm cười nói"Cho nên, ngươi chạy tới Tác Thác thành, hơn nữa lại lại ăn uống thỏa mái, ngoài ra còn đi vòng tới khu vực buôn bán vui chơi, vừa mới trở về tìm được Áo Tư Lạp, đúng không?"
Trữ Vinh Vinh trừng lớn cặp mắt xinh đẹp kia"Ngươi giám thị ta?"
Phất Lan Đức trầm mặt xuống nói: "Thân là viện trưởng, ta đối với học viên có trách nhiệm. Nếu nói Áo Tư Lạp nói dối vì không muốn ngươi bị phạt, Diệp Bích Linh lại vì hắn mà gánh một nửa, hai người đều là vì tình hữu nghị. Nhưng sai lầm của ngươi thì không thể thứ, tự tiện rời bỏ học viện, không tuân thủ học viện an bài, để bạn học vì ngươi mà nói dối, đây không phải là sai lầm của một hồn sư vĩ đại. Nếu tại chiến trường, ngươi chỉ có một con đường là bị quân pháp xử chết mà thôi."
Trữ Vinh Vinh nhíu mày, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, khóe miệng nhếch lên, toát ra vài nét khinh thường"Nơi này không phải chiến trường, chỉ là một học viện mà thôi."
Phất Lan Đức gật đầu nói: "Đúng, nơi này chỉ là học viện, nhưng là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thu thập hành lý của ngươi, đi khỏi học viện, ngươi không xứng là thành viên của học viện này. Cách khác là ngươi như theo lời ta nói, chứng minh mình có đủ tư cách ở đây, còn có quyết tâm sau này không vi phạm nội quy nữa."
Trữ Vinh Vinh cười, mặc dù mới mười hai tuổi, nhưng không thể không nhận nàng cười rất đáng yêu, rất đẹp, nụ cười làm người khác cảm thấy yêu mến:"Phất Lan Đức, ngươi cho ngươi là ai? Bất quá chỉ là một hồn thánh nho nhỏ mà thôi."
Bởi vì Bích Linh không nói ra phần tính cách khác của Trữ Vinh Vinh cho Đường Tam, Tiểu Vũ biết cho nên khi nàng ta nói ra lời này thì hai họ và mọi người đều thất sắc, bọn họ không hề nghĩ tới, một cô nương ôn nhu như vậy lại có thể nói ra lời kém văn hóa thế. Lúc này Trữ Vinh Vinh đã không còn vẻ ôn nhu mà biến thành khinh thường, tràn ngập cảm giác cao ngạo.
Phất Lan Đức không vì lời nói của nàng mà tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta chỉ là hồn thánh nho nhỏ, khoảng cách ta với ngươi quá xa, Ngươi là anh tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, cho dù có thiên phú cực cao, cũng chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Ngươi so với ta cũng còn quá xa, khỏang các khó mà vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này, thì mau rời đi, Sử Lai Khắc học viện không chào đón hạng người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."
Trữ Vinh Vinh cười lạnh: "Đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy, nếu ta đã tới, sẽ không định ra đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng quản ta nữa, nếu không hậu quả nguơi tự gánh chịu."
Phất Lan Đức cười nhạt: "Nếu ta sợ hậu quả, thì không thể làm viện trưởng rồi. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện ta đều định đọat được. Mộc Bạch!"
"Viện trưởng đại nhân." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, lúc này nhìn Vinh Vinh với ánh mắt tràn ngập vẻ nghĩa bất dung tình. Hắn ẩn ước rõ ràng, đây mới là Trữ Vinh Vinh thật, là bản tánh của nàng, chỉ là, hôm qua nàng che dấu quá tốt.
Phất Lan Đức nói: "Ngươi mang vị Trữ Vinh Vinh tiểu thư này về phòng của nàng, sau đó đưa nàng rời khỏi đây. Nếu nàng phản kháng, ta cho phép ngươi sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào."
"Phất Lan Đức, ngươi dám." Trữ Vinh Vinh quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí tức dữ dằn của cô gái mười hai tuổi: "Từ nhỏ tới nay, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với ta như vậy."
Phất Lan Đức âm thầm cười: "Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi không phải là nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, nơi này bất luận đệ tử nào đều tốt hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly tháp vũ hồn quả thật là một trong các loại hỗ trợ vũ hồn cực mạnh, đáng tiếc , ngươi sẽ làm cho nó tàn phai."
"Ngươi nói bậy!" Trữ Vinh Vinh lại phẫn nộ kịch liệt, ngực không ngừng thở dốc, cho tới nay, nàng biết mình chính là đệ tử xuất sắc nhất của Thất Bảo Lưu Ly tông, nàng có bao nhiêu vị huynh trưởng, nhưng không một ai có năng lượng mạnh như nàng, tại mười hai tuổi đã đột phá cấp hai mươi. Ngay chính cha nàng, Thât Bảo Lưu Ly tông chủ, cũng nói qua, nàng chính là anh tài kiệt xuất nhất trong vòng trăm năm nay, là người duy nhất có khả năng biến thành Bát Bảo Lưu Ly tháp, lúc này, Phất Lan Đức lại nói nàng là kẻ bỏ đi, cao ngạo như nàng sao chịu được sỉ nhục này.
"Ta nói bậy? Vậy ngưoi nói cho ta biết, ngươi mạnh hơn ai ở đây?" Phất Lan Đức khinh thường nói.
"Ta là phụ trợ hồn sư, đương nhiên không thể so sánh hồn lực cùng chiến hồn sư bọn họ. Nhưng tại chiến trường, tác dụng của ta so với bọn họ cũng quan trọng như nhau, có ta trợ giúp, một đoàn thể hồn sư thực lực sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. "
Phất Lan Đức hướng Vinh Vinh phe phẩy ngón tay: "Sai, ngươi sai rồi. Ở đây mỗi cá nhân tại tình huốn trên chíến trường đều có tác dụng hơn ngươi. Bởi vì bọn họ tại chiến trường có khả năng sinh tồn mà ngươi thì không. Với tính cách của ngươi, nếu tới chiến trường, cũng chỉ là kẻ thế mạng mà thôi".
"Không đúng. Chúng ta Thất Bảo Lưu Ly tông có Thất Bảo Lưu Ly Tháp vũ hồn độc nhất thiên hạ, không có người nào có thể so sánh. Tại sao lai đem ta so với bọn họ được?"
Phất Lan Đức lãnh đạm nói: " Bởi vì tâm của ngươi. bởi vì ngươi cao ngạo, ngươi tự cho mình rất cao. Cho dù là phụ thân ngươi, cũng sẽ không tự cho mình là có một không hai trong thiên hạ. Nếu hắn không có đồng bọn vĩ đại cùng đi, cho dù là một gã hồn sư bình thường cũng có thể đánh chết hắn. Mà với tính cách của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được người đồng đội phía sau lưng chống đỡ an toàn cho ngươi sao?"
Trữ vinh vinh sửng sốt một chút, nàng mặc dù từ nhỏ bởi vì cô độc, tính cách cổ quái một chút, nhưng thông minh cực đỉnh, Phất Lan Đức mặc dù nói hơi khó nghe, nhưng nàng cũng đã hiểu rõ ràng ý tứ của Phất Lan Đức, nhất thời không biết nên biện bác thế nào.
Phất lan đức chậm rãi đi tới đám người Đái Mộc Bạch đang chờ người trước mặt, bởi vì hắn cùng Trữ Vinh Vinh tranh luận, Đái Mộc Bạch cũng không đem Trữ Vinh Vinh đi.
Phất Lan Đức chỉ chỉ Đái Mộc Bạch, nói : "Hắn năm nay mười lăm tuổi, vũ hồn bạch hổ, chiến đấu hệ hồn sư, trời sanh song đồng, cấp ba mươi bảy. Trong người mang hai cái trăm năm hồn hoàn và một cái ngàn năm hồn hoàn. Tại Sử Lai Khắc học viện từ trước tới nay là ngừơi đệ tử đạt tới ba mươi cấp hồn tôn nhỏ tuổi nhất. Lúc hắn đạt tới hồn tôn là năm mười ba tuổi. Ngươi tự hỏi có thể tại mười ba tuổi đã đột phá ba mươi cấp không?"
"Nếu nói, người có khả năng vượt qua Mộc Bạch, cũng không phải ngươi mà là Đường Tam , Diệp Bích Linh cùng Tiểu Vũ, năm mười hai tuổi đã đạt tới cấp hai mươi chín đại hồn sư. bọn họ mới có khả năng siêu việt như Mộc Bạch. Cùng Triệu Vô Cực đánh một trận ngươi cũng thấy rồi, ngươi hẳn là rất rõ ràng một gã đại hồn sư cùng một gã hồn thánh chênh lệch thế nào. Mặc dù Triệu Vô Cực cũng không có sử dụng toàn lực, nhưng là, Bích Linh có thể làm Triệu Vô Cực bị thương, Đường Tam lại một đấu một với Triệu Vô Cực với khả năng chiến đấu lực thế nào, ta nghĩ ngươi xem rất rõ ràng. Luận thiên tài, bọn họ đều cũng mạnh hơn ngươi."
Trữ Vinh Vinh không cách nào phản bác. Phất Lan Đức nói rất đúng, Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Bích Linh, Tiểu Vũ hồn lực đều mạnh hơn nàng.
Phất Lan Đức chỉ tới Mã Hồng Tuấn và Chu Trúc Thanh."Mã Hồng Tuấn. Hắn cùng tuổi Đường Tam, Tiểu Vũ, ngươi nên biết, mười một tuổi tiến vào Sử Lai Khắc học viện, mặc dù vũ hồn của hắn có khiếm khuyết, nhưng là, hắn có biến dị vũ hồn cũng là cao cấp nhất thú vũ hồn, luận võ hồn mà nói, cho dù tại cả đại lục cũng không có vài người có thể so với hắn. Hắn hồn lực cũng không kém gì ngươi, toàn là hắn dùng một bộ phận tâm lực đền bù vũ hồn khiếm khuyết."
"Chu Trúc Thanh, hồn lực yếu hơn ngươi. Nhưng là, nàng không giống ngươi, nàng có một tâm hồn kiên định. Chu Trúc Thanh, Ngươi nói cho ta biết, ngươi tới Sử Lai Khắc học viện là vì cái gì?"
Chu trúc thanh lạnh như băng, thanh âm không chút do dự trả lời : "Để chính mình trở nên mạnh hơn."
Phất Lan Đức nói : "Đối với khóa trình của học viện an bài ngươi làm như thế nào?"
Chu Trúc Thanh nói : "Chỉ cần làm thực lực ta tăng lên. Ta sẽ không chút do dự chấp hành."
Phất Lan Đức thản nhiên nói : "Trữ Vinh Vinh. Ngươi đều nghe thấy? Ngươi tự hỏi, so với bọn họ ở chỗ này, Ngươi thân mình đã kém cỏi nhất rồi. Ngươi còn có tư cách gì mà kiêu ngạo? Ta dám nói, chỉ cần ngươi rời nơi này, hai mươi năm sau, so với ngươi thành tựu của mỗi một người bọn họ đều cường đại hơn nhiều."
Trữ Vinh Vinh không cam lòng. Nàng thật sự không cam lòng."Còn có Áo Tư Lạp. Ta như thế nào cũng mạnh hơn hắn, hắn cũng là loại hồn sư phụ trợ, chỉ là một thực vật hệ hồn sư nho nhỏ mà thôi, so ra hắn còn kém ta".
Phất Lan Đức lắc đầu, nói : "Không, ngươi sai rồi, nếu ngươi cho rằng như vậy. chính là sai lầm lớn. Áo Tư Lạp có thiên phú, thậm chí còn hơn Mộc Bạch, nếu không ta tại sao cho phép hắn tiến vào học viện. Trữ Vinh Vinh, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi gặp qua Tiên thiên mãn hồn lực thực vật hệ vũ hồn chưa?"
Trữ Vinh Vinh mặt mày thất sắc,"Không. Không có khả năng, phụ trợ loại vũ hồn như thế nào có Tiên thiên mãn hồn lực?"
Tại hồn sư giới, Tiên thiên mãn hồn lực giả mặc dù ít, nhưng cũng không phải không có, mà phụ trợ loại vũ hồn lại chưa bao giờ xuất hiện, Trữ Vinh Vinh sở dĩ cho rằng chính mình thiên phú dị bẩm, là người thiên tài, chính là bởi vì nàng có vũ hồn tại Giác Tỉnh, đạt tới rồi chín cấp trình độ so ra chỉ cách tiên thiên mãn hồn lực một bước nhỏ. Đây đã là phụ trợ vũ hồn cực phẩm có tồn tại.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, người...kia có chút bỉ ổi, niệm khởi hồn chú lại hèn mọn vậy, bỉ ổi đại hương tràng thúc thúc Áo Tư Lạp lại là tiên thiên mãn hồn lực.
"Diệp Bích Linh cũng là Tiên thiên mãn hồn lực, mặc dù nàng cũng là hệ khống chế." Đường Tam mở miệng bổ sung.
Phất Lan Đức lạnh nhạt nói : " Nếu tương lai ngươi là người mạnh nhất Thất tháp lưu ly tông thì Áo Tư Tạp tương lai trưởng thành không thể hạn lượng, thậm chí có thể tại Phụ Trợ Hồn Tôn, thay thế địa vị cao vời của Thât Bảo Lưu Ly tông môn của ngươi. Ngươi có thể không tin lời nói của ta, nhưng ta có thể dám chắc nói cho ngươi, đây là khả năng có thể. Về phần Diệp Bích Linh mạnh nhất ở phương diện khống chế, phụ là hệ phụ trợ nhưng nếu ngươi và nàng đối đầu thì nàng ta dễ dàng áp chế Thất bảo lưu ly của ngươi."
Trữ Vinh Vinh thất thần đứng ở nơi này, từ nhỏ đến lớn, nàng ở bên mọi người bảo hộ mà lớn lên, hơn nữa thân mình chính là thiên tài, đương nhiên được sủng ái cực điểm, nàng vẫn cho rằng, chính mình mới là người xuất sắc nhất. Bây giờ thực lực còn chưa đủ cường cũng là bởi vì nguyên nhân tuổi tác.
Lúc nàng xem Diệp Bích Linh có thể làm bị thương Triệu Vô Cực hay Đường Tam cùng Triệu Vô Cực đánh một trận. Trữ Vinh Vinh đã bị rung động liễu, nhưng nàng tiềm ý thức lý vẫn còn nghĩ mình và Diệp Bích Linh, Đường Tam khác biệt, dù sao vũ hồn tu luyện không phải cùng lộ tuyến.
Nhưng là mỗi một câu nói của Phất Lan Đức đều như là lợi kiếm bình thường đâm vào trong lòng nàng. Làm niềm kiêu hãnh trong lòng nàng tan biến.
Sắc mặt Trữ Vinh Vinh có chút tái nhợt, đột nhiên khóc ròng, quay đầu hướng túc xá của mình chạy đi.
Phất Lan Đức trên mặt toát ra một tia đắc ý, tươi cười trong lòng thầm nghĩ, nếu ngay cả một Tiểu nha đầu mười hai tuổi, ta không dạy được, không chừng, ta cũng không dám tự xưng ra phong hào Hoàng kim thiết tam giác nữa.
Đái Mộc Bạch nhìn Phất Lan Đức đang tươi cười, hỏi dò: "Viện trưởng, ta còn phải đi giúp nàng thu thập đồ vật không?"
Phất Lan Đức trừng hắn một cái, nói : "Ngươi rất muốn nha đầu này bỏ đi sao? Trữ Vinh Vinh mặc dù bị thương tổn một chút. Nhưng bản tính cũng kiên cường, để nàng chính mình tự hiểu ra. Ngươi đi gọi Áo Tư Lạp và Diệp Bích Linh quay lại. Nói rằng ta hủy bỏ trừng phạt hai người, để Áo Tư Tạp đi an ủi Trữ Vinh Vinh."
"Vâng." Đái Mộc Bạch đáp, xoay người đi tìm Áo Tư Lạp và Bích Linh, Đường Tam cũng yêu cầu đi theo.
Lúc này, trong lòng Đái Mộc Bạch càng thêm khâm phục Phất Lan Đức.
Đái Mộc Bạch cũng xuất thân từ thế gia, đương nhiên biết địa vị Thất bảo lưu ly tông tại đại lục kinh khủng cỡ nào, cả đấu la đại lục, phong hào đấu la gia cũng chỉ gồm mười vị. Trong đó Thất bảo lưu ly tông chiếm hai, như vậy bàn về thực lực mà nói, cho dù hai đại đế quốc hoàng thất, nhìn thấy thất bảo lưu ly tông chủ cũng phải khách khách khí vài phần. Mà Phất Lan Đức lại cũng không dám cường quyền khi giáo huấn tiểu công chúa của Thất bảo lưu ly tông, không phải là chuyện đơn giản.
Kỳ thật. Đái Mộc Bạch lại nào biết đâu rằng, trong ngực vị viện trường đại nhân này có một phong thư của Thất bảo lưu ly tông chủ, ghi rõ luôn tín nhiệm mọi phương pháp của viện trưởng, nếu không Phất Lan Đức thật sự không chút cố kỵ sao?
Tiểu Vũ lặng lẽ lè đầu lưỡi ra. Nàng cũng không nghĩ tới bản chất của Trữ Vinh Vinh lại như vậy, ngày hôm qua nàng tại và Trữ Vinh Vinh cùng nhau nói chuyện, rất thân thiết, lúc này lại mới phát hiện, thì ra tính tình Trữ Vinh Vinh so với chính mình còn dữ dằn hơn.