" Tam ca, ngươi đoán Sử la khắc học viện trông như thế nào?" Rời khỏi Tác Thác thành, bọn họ dựa vào hướng nam mà đi hai bên đường, có rất nhiều ruộng, Tác Thác thành có mỹ dự là Lương thực chi đô của Ba Lạp Khắc vương quốc không chỉ có thể để gọi không như vậy.
Nhưng, ngọai trừ lượng lớn đồng ruộng ở ngoài, phóng mắt nhìn quanh, tại trong tầm quan sát của mắt, lại không thấy có cái gì như là kiến trúc của học viện.
Đối với Sử Lai Khắc học viện, Bích Linh không hiểu rõ, Đại sư chỉ là nói cho nàng và Đường Tam, đến nơi này tiếp tục học tập, ngoài ra cái gì cũng đều không nói.
Dựa vào tuổi mà phân tích, Đường Tam thì bọn họ hẳn là tới trung cấp hồn sư học viện, với thực lực của bọn họ bây giờ, đừng nói là trung cấp, cho dù là cao cấp hồn sư học viện thì khoảng cách tốt nghiệp cũng không xa. Nếu Sử Lai Khắc học viện chỉ là một tòa trung cấp hồn sư học viện, vậy có cần phải tới nơi này sao?
Đường Tam tin tưởng, Đại sư tuyệt sẽ không làm chuyện vô vị, nếu để cho hắn tới nơi này, nhất định là có đạo lý của Đại sư. Cho nên khi bị Bích Linh hỏi như vậy liền nói: " Dù sao cũng chưa nhìn thấy lần nào nên ta cũng không biết nó ra sao, có điều tên Đái Mộc Bạch kia nếu là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thì điều đó chứng minh học viện này quả thực tồn tại."
Đái Mộc Bạch chính là cái tên ăn nói vô lý mà bọn họ gặp ở Mân côi tửu điếm, đôi bên vì tranh giành phòng mà đánh nhau phá nát đại sảnh tửu điếm của người ta. Về phần kết quả cuối cùng thì Đái Mộc Bạch đánh thắng Đường Tam, nhưng Bích Linh dám thề nếu đấu thật sự thì hắn sẽ chết dù sao ngoài trừ Tiểu Vũ thì nàng là người duy nhất biết sự lợi hại của Đường Tam.
"Ca." Âm thanh ngọt ngào của Tiểu Vũ đột nhiên vang lên.
Đường Tam tựa hồ hiểu được ý tứ của nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là không đi được."
Tiểu Vũ cười hì hì, nói: "Mặc kệ, ai bảo ngươi là ca của ta đây." Vừa nói, mạnh mẽ lao về phía Đường Tam
Bích Linh đối với động tác của nàng đã sớm quen thuộc cho nên không nói gì ngoài việc tặng cho Đường Tam một ánh mắt: Tam ca, vất vả.
Tu vi của Tiểu Vũ không kém Đường Tam, tự nhiên sẽ không vì đi đường mà cảm thấy khổ cực, nhưng nàng chính là vẫn thích Đường Tam cõng nàng. Tại trên lưng Đường Tam tự đắc hướng xung quanh chỉ chỉ, tiếng cười như chuông bạc trong không trung quanh quẩn.
Bích Linh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai xiên kẹo hồ lô, một cho Tiểu Vũ xiên còn lại thì bản thân ăn. Chẳng nhìn thấy Đường Tam nhìn bản thân cười cười, nàng liền một viên nhét vào miệng hắn coi như bản thân không nặng bên này nhẹ bên kia.
Đường Tam nhìn Bích Linh chuyên chú ăn kẹo hồ lô mà không thèm quay đầu lại nhìn hắn liền cười hϊếp mắt nhai viên kẹo trong miệng. Mỗi lúc thế này, trong lòng Đường Tam đều có cảm giác ấm áp, đó là một loại cảm giác ấm áp thuộc loại của gia đình. Thân thể tiếp xúc, có loại cảm giác trái tim cạnh trái tim, hắn hiểu được lòng mình thật thoải mái, ít nhất này đã chứng mình, hắn cũng không phải chỉ có một mình.
Sáu năm đã trôi qua rồi, từ lần đầu tiên rời Thánh Hồn thôn đến Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện học tập đến bây giờ, Đường Tam vẫn không có gặp qua cha của mình. Đường Hạo vừa đi đã đi liền sáu năm, chẳng những không có quay lại, hơn nữa lại là biệt vô âm tín.
Trong mỗi đêm dài yên tĩnh, Đường Tam nhớ tới cha của mình, trong lòng cảm thấy ẩn ẩn nhói đau. Mặc dù hắn hai kiếp làm người, nhưng đối với thân tình vẫn như trước, đều vô cùng khát vọng.
Mà Tiểu Vũ và Bích Linh tại trong lòng Đường Tam, tương đương với lấp đầy khoảng trống khi Đường Hạo rời đi, đối với hai người các nàng, Đường Tam cực kỳ nuông chiều, tựa như hai là thân muội muội của hắn.
Trước kia, khi còn ở Nặc Đinh, phương thức nghỉ ngơi duy nhất của Đường Tam chính là nhìn Bích Linh và Tiểu Vũ .Bất luận hai người các nàng làm cái gì, hắn thủy chung đều yên lặng nhìn, hưởng thụ phần cảm giác ấm áp đó trong lòng mình.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn đồ ngọt của Bích Linh hay vẻ hoạt bát của Tiểu Vũ đều dễ dàng lây nhiễm trong tâm của Đường Tam, sợ là tu luyện dù khô khan hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy hai người bọn họ cười vui vẻ tựa như ánh mặt trời, thì mọi phiền não trong lòng Đường Tam cũng sẽ biến mất ngay lập tức.
"Ca, ngươi xem bên kia có cái thôn nhỏ." Tiểu Vũ được Đường Tam cõng trên lưng là thời điểm miệng nàng ngọt ngào nhất, nàng dám chắc sẽ gọi Đường Tam là ca ca, mà không trực tiếp hô là Tiểu Tam.
Theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, Bích Linh và Đường Tam dựa vào Linh Mâu cũng như mục lực của Tử Cực Ma Đồng mà cả hai người có thể rõ ràng nhận ra, thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, không biết xảy ra chuyện gì.
Đường Tam nhìn con mắt màu vàng khác hẳn ngày thường của Bích Linh mỉm cười nói: "Chúng ta đi qua đó hỏi, có lẽ người trong thôn sẽ biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng."
Tiểu Vũ chỉ ngón tay về phía trước, cười nói:" Như vậy, chúng ta phải tăng tốc!"
Chờ ba người bọn họ tiến tới gần thì phát hiện có chút không đúng, cổng thôn quả thật tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.
Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Đường Tam và Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
"Không thể nào." Tiểu Vũ từ trên lưng Đường Tam nhảy xuống, giật mình nhìn tấm biển, lại quay đầu nhìn Bích Linh và Đường Tam, trong lòng cả ba người đều có chút ngạc nhiên.
Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao?
" Tam ca, có khi nào chúng ta đến sai nơi không?" Bích Linh nhịn không được hỏi Đường Tam.
"Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ." Tiểu Vũ cũng mở miệng nói.
Đường Tam nhìn vẻ mặt không thể tin của hai người, cười khổ nói: "Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói."
Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống Bích Linh và Tiểu Vũ.
Xếp hàng phía trước bọn họ là một gã thiếu niên cùng cha mẹ. Chỉ nghe mẫu thân của thiếu niên nọ nói: "Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc?"
Phụ thân của thiếu niên có chút không xác định nói: "Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút."
Thiếu niên nói: "Ba ba, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện."
Phụ thân thiếu niên nhíu nhíu mày: "Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chính thức không ở chỗ này."
Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.
Ánh mắt của Đường Tam cũng không có dừng lại trên những người báo danh quá dài, ánh mắt hắn nhìn về phía trước nhất, cũng chính là nơi báo danh, mục lực cùng thính giác dưới tác dụng của Huyền thiên công đều trở nên linh mẫn hơn, mơ hồ có thể nghe được đối thoại ở nơi đó.
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.
Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: "Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được."
Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hồn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.
"Đưa tay ra"
Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: "Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi."
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục như Đường Tam chính là không nhiều lắm.
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: "Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?"
Lão giả có chút không nhịn được nói: "Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi."
Phụ thân của thiếu niên nói: "Vậy phí báo danh của chúng ta ..."
Lão giả không chút khách khí nói: "Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn."
Bích Linh nghe vậy không khỏi phì cười, tác phong này thật giống gian thương mà.
Ngay lúc cha của thiếu niên kia nhịn không được cả giận định làm lớn chuyện thì lão giả kia liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."
Ở bên cạnh , một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."
Bích Linh nhờ vào ưu điểm của Linh Mâu liền nhận ra người mà lão giả gọi là Đái Mộc Bạch, liền kéo góc áo Đường Tam và Tiểu Vũ liền sử dụng hồn kỹ của mình cho hai người họ xem. So với ngày đó Đường Tam và Tiểu Vũ thấy hắn có chút bất đồng chính là, bây giờ thần sắc trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.
Đái Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.
Giữa các Hồn sư, hồn hoàn vĩnh viễn là quyền được nói tốt nhất, mắt nhìn ba hồn hoàn trên người Đái Mộc Bạch kể cả một cái thiên niên bên trong. Cha của người thiếu niên sắc mặt đại biến, bỏ lại câu nói "tính chúng ta xui xẻo", rồi lập tức kéo con mình bước nhanh đi.
Đái Mộc Bạch đưa mắt nhìn về phía đám Bích Linh nhưng do có quá nhiều người nên hắn không nhìn thấy bọn họ, chẳng qua vẫn cảm nhận được có người sử dụng hồn hoàn. Sau hắn liền quay lại một bên ngồi xuống, tà mâu lạnh lùng liếc mắt về những thiếu niên đến báo danh cùng các gia trưởng ở phía sau, ý tứ uy hϊếp rất rõ ràng. Ba hồn hoàn mang đến áp lực không phải người thường có thể thừa nhận. Hắn lúc này đã không còn giống một đại thiếu gia quần áo lụa là, ngược lại lại giống một tên ác ôn.
Sau một màn này chấm dứt, hàng người đang đợi lập tức bớt đi ít nhất một phần ba, ai cũng không muốn mất không tiền, càng huống chi, vẻ ngoài của Sử Lai Khắc học viện trước mắt này thật là làm cho người không dám mơ cao.
Bởi vì có Bích Linh cho nên Đường Tam và Tiểu Vũ có thể nhìn thấy thiếu niên đang phóng thích ra, một cái bách niên hồn hoàn vòng quanh cơ thể chuyển động lên xuống.
Khí tức của bách niên hồn hoàn rõ ràng không kém, vũ hồn xuất hiện, một cây đằng mạn to và dài xoay quanh thân thể hắn.
Vũ hồn này cùng với Lam ngân thảo của Đường Tam có chút điểm tương đồng, chỉ bất quá, vũ hồn của hắn không phải là thảo mà là một loại đằng mạn, cùng loại với đệ nhị hồn hoàn quỷ đằng của Đường Tam, chỉ bất quá thiếu độc tố của quỷ đằng.
Lão giả lắc đầu nói: "Không hợp cách, ngươi có thể đi."
Cha mẹ thiếu niên với vẻ mặt rất tin tưởng vào bản sự của con mình, nghe lão giả nói con họ không hợp cách, thần sắc nhất thời cứng lại, người mẹ không nhịn được hỏi: "Tại sao? Con ta tại sơ cấp học viện chính là người ưu tú, ngài không thấy là hắn có bách niên hồn hoàn sao? Hồn sư có được bách niên hồn hoàn cũng không có nhiều lắm đâu."
Lão giả nhàn nhạt nói: "Hồn hoàn thứ nhất là bách niên quả thực rất tốt, bất quá hắn chỉ là một người thường."
Người cha của thiếu niên nhíu mày nói: "Ta không rõ ý tứ của ngài."
Lão giả có chút không nhịn được từ sau bàn đứng lên, chẳng hướng về phía cha mẹ người thiếu niên phía trước, đồng thời cũng hướng những người báo danh đang xếp hàng phía sau: "Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?"
Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều mờ mờ mịt mịt.
Lão giả lãnh đạm nói: "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."
Tâm tình của Đường Tam, Bích Linh và Tiểu Vũ vốn giống nhau, đối với Sử Lai Khắc học viện có chút thất vọng, nhưng vừa nghe thấy lão giả nói, hứng thú trong lòng hắn lại nổi lên, học viện chỉ thu quái vật? Hàm nghĩa khác của hai chữ quái vật này chẳng phải chính là thiên tài sao?
Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, với thực lực của ba người bọn họ cũng nhịn không được toàn thân run sợ. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp.
Sau mươi cấp, chính là sáu mươi cấp a, cho dù tại cả Ba Lạp Khắc vương quốc, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đυ.c hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút.
Hướng về phía trước một nhà ba khẩu đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: "Kế tiếp."
Bởi vì lão giả để lộ thực lực của mình khiến cho rất nhiều người ở đây không những không có bất kì ý kiến nào, ngược lại trên mặt bọn họ lộ ra vẻ luyến tiếc, yên lặng dẫn hài tử của mình rời đi.
Mười hai tuổi đạt tới hơn hai mươi cấp hồn lực, như vậy theo như lời lão giả nói, vậy sợ rằng thực sự chỉ có quái vật mới đạt được.
Vốn có hơn trăm nhóm trong chớp mắt tựu chỉ còn mười mấy người báo danh.
Lão giả tựa hồ cũng không thèm để ý đến số lượng đệ tử, tiếp tục bắt đầu công việc của hắn.
Người có thể lưu lại, hiển nhiên đều là một cách tự tin thông qua một cửa này của lão giả. Kế tiếp mấy người thiếu niên báo danh đều có hồn lực vượt qua hai mươi cấp, bản thân có hai cái hồn hoàn. Sau khi giao mười kim tệ báo danh phí, lão giả nói cho bọn họ cửa khảo thí thứ nhất để nhập học xem như đã vượt qua, có thể tiến vào học viện để tiến hành khảo thí cửa thứ hai. Người nhà không thể tiến vào học viện cùng thí sinh.
Đứng một bên nhìn những người báo danh phía truớc, tâm tình của TIểu Vũ trở nên hưng phấn, thấp giọng nói : "Học viện nhìn qua rất có ý tứ a, nhất là câu nói của vị sư sư kia , chỉ lấy quái vật, không thu người thường, thực sự là quá hay."
Đường Tam mỉm cười, sau đó nhìn Bích Linh đứng bên cạnh nói:"Giờ ngươi sẽ không hoài nghi lời Sư phụ dặn dò chứ. Sử Lai Khắc học viện này tuyệt không tầm thường."
Bởi vì đã tiến gần về phía trước, Bích Linh liền giải trừ hồn kỹ, ánh mắt khôi phục lại bình thường. Bọn họ thấy Đái Mộc Bạch ngồi ở phía sau lão giả, Đái Mộc Bạch chẳng những là phụ trách giữ trật tự, đồng thời cũng phụ trách mang những đệ tử đã qua vòng kiểm đi vào trong học viện.
Đái Mộc Bạch lúc này cũng trông thấy được ba người Đường Tam, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu, mở ra hai tay, làm ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiển nhiên là đang nói cho bọn họ, báo danh này phải dựa vào cố gắng của bản thân, ta không có biện pháp hỗ trợ.
Trong khi bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi, đột nhiên, âm thanh kinh thu hút ánh mắt của Đường Tam và Bích Linh.
Trên mặt lão giả phụ trách tiếp đón người báo danh lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, lúc này, đứng trước mặt hắn là một cô gái, chính đang thu bàn tay lại.
Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Tiểu Vũ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía bọn họ cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.
"Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.
Bích Linh từ ánh mắt của Đái Mộc Bạch nhìn về phía cô gái nọ là có thể đoán được nữ hài tử này nhất định rất đẹp, bởi vì trong tà mâu của Đái Mộc Bạch, hiện ra đã không phải là băng lãnh nữa, mà là quang mang giống như con sói. Đương nhiên là loại sắc lang.
Đường Tam đứng bên cạnh Bích Linh, nghe nàng mắng Đái Mộc Bạch là "Sắc lang" mỉm cười xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn cô gái kia không cần kiểm tra liền được nhận trong lòng hắn suy ngẫm thực lực của cô gái kia.
Các đệ tử còn lại cũng rất nhanh thông qua vòng kiểm tra thứ nhất của lão giả, rốt cuộc tới phiên Đường Tam, Bích Linh và Tiểu Vũ. Lúc này, Đái Mộc Bạch sau khi dẫn đường cho mấy đệ tử đến khảo thí cũng đã trở về bên cạnh lão giả.
Đường Tam đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Đái Mộc Bạch thay đổi, nhìn chằm chằm về phía sau lưng của mình, tựa hồ như nhìn thấy sự vật cực kỳ kỳ lạ.
Bích Linh đương nhiên cũng nhận ra, liếc mắt cảnh cáo Đái Mộc Bạch thu hồi ánh mắt của bản thân lại thì bị tặng cho ánh mắt đưa tình. Đường Tam xoay người che lấy thân hình của Bích Linh, ánh mắt lạnh nhạt chống lại ánh mắt của Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch không ngờ khí tức của Đường Tam đột ngột thay đổi, thu hồi ánh mắt của bản thân lại thầm nghĩ: Tên này, quả nhiên rất thú vị a.
" Tên sắc lang đáng chết, động dục lung tung!" Bích Linh tức giận lầu bầu nói.
Đường Tam nghe vậy nhéo chót mũi của Bích Linh: "Là con gái không nên nói những lời như vậy!"
" Tam ca, lần sao hắn còn không biết thu liễm thì chúng ta hợp sức đánh hắn một trận cho hả giận nha!"
"Được, chẳng qua người ra ta chỉ cần một mình ta."
Tại phía sau của hắn và Bích Linh chỉ còn lại có một đệ tử tới đăng ký, hơn nữa tựa hồ là vừa tới không lâu, đó cũng là một nữ hài tử, nhìn qua so với hắn và Tiểu Vũ còn nhỏ hơn một chút, mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người cao cũng tầm cô gái mặc quần trắng khi nãy, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng là, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác.
Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành, bởi vóc người ma quỷ đó hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nhân.
Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của cô gái rất lãnh đạm, đó là một loại lạnh phát ra từ nội tâm, cực kỳ lãnh đạm, trong đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo một tia sinh khí. Cùng với vẻ ngoài vốn cực kỳ xinh đẹp của nàng có chút xung đột.
Chân tay thon dài, hai tay để xuôi một cách tự nhiên tại hai bên người, trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.
Bích Linh nhìn Đường Tam vẫn chuyên chú nhìn cô gái đó, không nói gì giẫm mạnh chân của hắn. Đường Tam bị giẫm đau điếng nhưng nhìn bộ dạng sinh khí của Bích Linh rất biết thời thế dỗ cô em gái này.
"Các ngươi có báo danh hay không? Không nên đứng ngáng ở chỗ này." Thanh âm của lão giả khiến cho Bích Linh và Đường Tam quay đầu nhìn lại hắn.
"Chúng ta cùng báo danh." Đường Tam cố nén đau đớn bỏ ba mươi kim hồn tệ đã chuẩn bị từ trước vào trong hộp gỗ.
Tiểu Vũ đi song song với Bích Linh giơ ngón tay nói: " Tiểu Linh làm tốt lắm!"
Đường Tam ở phía trước nghe vậy, bàn tay đang giơ ra khẽ run rẩy.
Kiểm tra độ tuổi ba người đều hợp lệ chẳng qua lúc kiểm tra cho Đường Tam có chút khác tí xíu, kế tiếp lão giả liền bảo bọn họ phóng thích vũ hồn.
Ba người bọn họ liếc nhìn nhau liền thúc dục hồn lực trong cơ thể.
Lam, hồng hai màu quang mang đồng thời dựng lên, bách niên hồn hoàn đồng thời xoay quanh mà lên.
Tai thỏ sinh ra, lông trắng xuất hiện trên hai tay Tiểu Vũ, thân hình theo đó mà cũng trở nên càng thêm thon dài. Vũ hồn Ngọc thỏ phụ thể.
Trong tay Bích Lam hiện ra đàn tỳ bà, còn trong tay Đường Tam sinh trưởng ra Lam Ngân Thảo bình thường nhất, theo hồn hoàn rót vào liền nhanh chóng biến hóa thành thảo đằng giống ngày trước khi chiến đấu cùng Đái Mộc Bạch.
Lão giả đối với Bích Linh và Tiểu Vũ chỉ là tùy tiện nhìn, ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Tam: "Dĩ nhiên là Lam ngân thảo. Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện nhanh như vậy sao?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Sư phụ, các ngươi nơi này không phải chỉ lấy quái vật sao? Ta này có tính là quái vật hay không đây?"
Trên khuôn mặt lão già hiện ra vẻ tươi cười: "Quả thực là tiểu quái vật! Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào."
"Dạ!" Đái Mộc Bạch bước tới, hướng Đường Tam lộ ra nụ cười, nhưng ánh mắt của hắn tựa hồ là nhìn về hướng phía sau lưng Đường Tam.