Đấu La Đại Lục 3: Long Vương Truyền Thuyết

Chương 75: Chuyện thịt bò hầm

Dịch giả: Tiểu Băng

“Ừ!” Đường Vũ Lân cười, nó đã đói bụng.

Thịt bò hầm được nấu trong nồi sành, thịt bò rửa sạch, luộc với hành và gừng trong nồi sành để đảm bảo giữ nguyên hương vị bò, sau khi thịt chín, bỏ vào mười mấy loại hương liệu rồi hầm cho tới khi thịt mềm hẳn, gia vị thấm hết vào thịt, là món ăn vặt trứ danh của Đông Hải Thành.

Cửa hàng không lớn, bếp cũng để ở bên ngoài, nồi thịt hầm không đậy nắp, mùi thịt thơm bốc ra ngào ngạt, dụ hoặc người đi đường.

Trong cửa hàng chỉ có năm cái bàn nhỏ hình chữ nhật, ngồi được tối đa chừng hai mấy người, hiện giờ đã ngồi đầy một nửa.

Hiện giờ là cuối mùa thu, khí trời man mát, hơi nóng và mùi thịt thơm của tiệm làm người ta cực kì dễ chịu.

Cổ Nguyệt kinh ngạc nhìn Tạ Giải, “Không ngờ thiếu gia nhà giàu cũng biết ăn hàng lề đường!”

Tạ Giải lần này không muốn đấu võ mồm, “Mẫu thân ta trước kia rất thích ăn tiệm này, thỉnh thoảng ta lại tới đây.” vừa nói, hắn vừa đi vào, tới tuốt bàn trong cùng mới ngồi xuống.

Đường Vũ Lân đυ.ng Cổ Nguyệt một cái, sau đó cũng đi vào, ngồi đối diện với Tạ Giải.

“Ôi!!!, Tạ Giải tới rồi, còn dẫn bằng hữu. Vẫn như cũ ha?” chủ tiệm là một người trung niên, người đeo tạp dề đầy dầu mỡ, mỉm cười thân thiện.

“Dạ, cảm ơn Lý thúc.” Tạ Giải mỉm cười trả lời.

Rất nhanh, ba phần thịt bò hầm, ba bát cơm trắng, và hai đĩa rau củ nhỏ được đưa lên.

“Đây là lần đầu ngươi dẫn bạn tới, đĩa rau này tặng các ngươi.” Lý thúc cười tủm tỉm, xoa đầu Tạ Giải, cứ như đối xử với con cháu mình.

Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Tạ Giải, Tạ Giải có bệnh thích sạch sẽ, giường của hắn luôn là cái giường sạch nhất, thế mà bị chủ tiệm này đυ.ng vào, hắn chẳng những không tránh, mà còn cười, “Cảm ơn Lý thúc.”

Hình tượng Tạ Giải trong mắt Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đều vỡ tan.

Tạ Giải nói: “Còn chờ cái gì? Nhanh ăn đi.” Hắn mở nắp nồi của mình, mùi thịt bò thơm ngát nồng nàn bay ra, nước hầm có màu vàng sẫm, thấp thoáng những khối thịt bò nho nhỏ. Tạ Giải vừa chạm đũa vào, khối thịt đã rã ra.

Cẩn thận gắp một miếng bỏ lên cơm, gắp cả hai cái cho vào miệng, mặt hắn đầy hưởng thụ.

Đường Vũ Lân đã sớm không nhịn nuổi, cắm đầu vào ăn.

“Ngon quá.” Hắn khen. Là ngon lắm, mùi thịt bò rất đậm đà, nước hầm cũng vậy, mặn mà thơm lừng hòa với cơm trắng, rất là hoàn mĩ.

Cổ Nguyệt ăn một miếng, cũng không khỏi động dung.

Một cái quán nhỏ, đèn cũng mờ mờ, bàn ghế cũ kĩ, lại cho ra món ăn tuyệt vời. Thịt bò, nước hầm sền sệt, rau củ ăn kèm, cơm trắng, ăn chung với nhau vô cùng hòa hợp.

“Lý thúc, cho thêm mười phần nữa.” Tạ Giải hô to, hắn biết sức ăn của người nào đó.

Đường Vũ Lân lúng túng gãi đầu, “Cảm ơn.”

“Cái gì?” Tạ Giải ngẩng đầu nhìn nó.

Đường Vũ Lân vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tên của ngươi chẳng hay tí nào, ý ta là nói cám ơn.”

Tạ Giải cười khẩy, vành mắt ửng đỏ, “Tên của ta là mẫu thân đặt cho, mẫu thân nói, đặt cái tên này là ý muốn cảm ơn cuộc gặp gỡ bất ngờ đó. Mẫu thân nói, chuyện hạnh phúc nhất trong đời bà là gặp được phụ thân. Nhưng mà…” Nói tới đây, mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, bàn tay siết mạnh vào đôi đũa.

“Mẫu thân của ngươi?” Đường Vũ Lân ngần ngừ. Hắn nhìn ra được nhà Tạ Giải rất có tiền, đây là lần đầu tiên nghe Tạ Giải nói tới chuyện nhà.

Tạ Giải mím môi, “Phụ thân suốt ngày bận rộn đủ chuyện, tới khi mẫu thân bệnh nặng, cũng vẫn còn bôn ba bên ngoài. Trước khi mẫu thân qua đời, tâm nguyện cuối cùng là muốn nhìn thấy ông ấy một cái, nhưng ông ấy về đã trễ. Ta không bao giờ quên được đêm đó, mẫu thân khóc, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối dần buông tay ta ra, ta hận ông ta, hận ông ta! Ta ghét cái tên này, nếu không có lần gặp gỡ bất ngờ đó, mẫu thân có lẽ sẽ không…”

Hắn nằm sấp xuống bàn.

Đúng lúc này, Lý thúc bưng thịt bò hầm tới. Đặt đồ ăn lên bàn, ông thở dài, “Thằng bé này thật đáng thương, mẫu thân nó trước kia rất thích nhất dẫn nó tới chỗ của ta. Sau này mẫu thân nó mất, nó chỉ tới một mình. Lần nào tới cũng đều nhớ mẫu thân, các ngươi đừng trách nó a! Hiếm thấy nó mang bằng hữu tới, ta rất vui. Thằng bé này tuổi không lớn lắm, nhưng tâm sự lại rất nặng, các ngươi giúp nó, ài, nghiệp chướng a!”

Đường Vũ Lân vỗ nhẹ vai Tạ Giải, Cổ Nguyệt ngồi đơ ra, nhìn Tạ Giải, ánh mắt dần thay đổi.

“Này, đừng khóc. Ta thu hồi câu nói của ta, hôm nay đều để cho ngươi trả hết.” Cổ Nguyệt đá đá Tạ Giải.

Tạ Giải ngẩng đầu, lau nước mắt, “Ta là người sực mùi tiền!”

Cổ Nguyệt bĩu môi, “Đồ nhóc con thù dai.”

Tạ Giải cả giận: “Ngươi cao bằng ta, tháng sinh còn nhỏ hơn ta, ta là nhóc con, ngươi là cái gì hả? Con nhóc mông nhỏ hả?”

Cổ Nguyệt mở nồi thịt mới, cúi đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Không thèm cãi nhau với mấy tên khóc nhè. A, ngon quá.”

Lúc ba người rời quán thịt bò, Lý thúc nhìn theo cảm thán, “Con nít bây giờ ăn nhiều quá sức!”

Một bữa thịt bò hầm, không chỉ làm ba đứa no bụng, mà còn vô hình kéo ba đứa lại gần với nhau.

Sau đó là món tôm nướng muối, tôm tươi rất to xỏ qua cành trúc, nướng bằng than, rải lên chút muối bọt, rất đơn giản, nhưng đầy mùi vị ngon lành của hải sản.

Đường Vũ Lân thể hiện hoàn hảo phong thái của một thần ăn, ba đứa đi qua một con phố khác vô cùng náo nhiệt.

“Ăn no muốn vỡ bụng.” Cổ Nguyệt vịn vai Đường Vũ Lân, Tạ Giải đứng bên kia, cũng đang vịn vào vai nó.

Đường Vũ Lân cười: “Ăn không bằng ai, thì đừng có học đòi bản thần ăn.”

Tạ Giải liếc mắt, “Cái gì thần ăn, ngươi chỉ là cái kẻ tham ăn. Lần đầu nhìn thấy ngươi ăn ta đã biết rồi.”

Đường Vũ Lân hừ lạnh, “Đi, đi ăn tiếp đi, dù sao cũng là ngươi mời khách.”

Tạ Giải sợ hãi: “Ngươi vẫn còn ăn được?” tên này nãy giờ ăn phải cả một con bò rồi a?

Đường Vũ Lân ngạo nghễ: “Đúng thế!”

“Ồ! Bên kia làm sao vậy?” Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi.

Đường Vũ Lân và Tạ Giải quay qua xem, chỗ bên kia đang rất ồn ào, không ít người vây quanh.

Đó là, tiệm thịt bò hầm mà!