Dịch và biên: Tiểu Băng
Ngạo Lai Thành là một tòa thành nhỏ ven biển ở bờ đông của Nhật Nguyệt Liên Bang, tiếp giáp với biển cả.
Hôm nay ở trong thành hết sức náo nhiệt, vì Ngày thức tỉnh mỗi năm một lần đã tới.
Người ở Đấu La Đại Lục đều có một thứ gọi là Võ Hồn. Võ Hồn là một bộ phận của thân thể họ, nó có thể là động vật, có thể là thực vật hoặc là đồ vật. Tới lúc sáu tuổi, thông qua nghi thức thức tỉnh, họ sẽ đánh thức Võ Hồn của bản thân. Ngày thức tỉnh mỗi năm một lần, chính là thời điểm đánh thức Võ Hồn.
Nếu Võ Hồn là một cái cuốc, thì khả năng cày ruộng của người đó sẽ mạnh hơn người khác. Nếu Võ Hồn là một loài động vật, vậy thì không chừng người đó có lẽ sẽ có được một chút năng lực đơn giản của loài động vật đó, nên, Võ Hồn sớm đã trở thành một thứ quan trọng làm thay đổi cuộc sống của con người.
Quan trọng hơn là, người ta rất mong đợi có được Hồn Lực, Hồn Lực là một loại năng lượng giúp tăng tiến Võ Hồn, mỗi người đều có Võ Hồn, nhưng trong cả ngàn người, chưa chắc có được một người có được Hồn Lực.
Có Hồn Lực nghĩa là có tương lai, nghĩa là có sức mạnh, nếu lúc Võ Hồn cộng sinh có Hồn Lực xuất hiện, thì có thể thông qua tu luyện Hồn Lực để tăng lên Võ Hồn của bản thân, trở thành người có chức nghiệp luôn cao quý trong lịch sử suốt trăm ngàn năm qua của Đấu La Đại Lục, Hồn Sư.
Nên, dù chỉ là người dân bình thường, cũng luôn mong đợi con mình vào ngày thức tỉnh ngoài đánh thức được võ hồn còn đồng thời có được Hồn Lực, như thế sẽ làm biến đổi cuộc đời của đứa bé, và của cả gia đình.
Trên đường tới Hồng Sơn Học Viện, từ sáng sớm đã chen chúc không chịu nổi, chỗ nào cũng là các bậc phụ huynh dẫn con tới đây để tham gia thức tỉnh.
“Phụ thân, người nói Võ Hồn của con sẽ là cái gì?” một thằng bé vừa đầy sáu tuổi nhảy nhót hỏi phụ thân, nó cực thích nghe phụ thân kể cho nghe những câu chuyện về Hồn Sư. Trong đôi mắt to tràn đầy ước mơ.
Thằng bé có mái tóc ngắn đen, cao hơn bạn bè cùng lứa một chút, điểm đáng chú ý nhất trên người nó là đôi mắt, một đôi mắt to hắc bạch phân minh, lông mi rất dài tới nỗi con gái cũng còn không bằng. Quần áo tuy chỉ bình thường, nhưng tướng mạo nó xuất chúng nên vẫn dễ làm người ta chú ý.
Phụ thân nó là một trung niên tướng mạo bình thường, chiều cao cũng bình thường, mọi thứ đều bình thường.
“Phụ thân không biết, cái này phải xem vận khí.” Phụ thân nó thầm than trong lòng, ngày thức tỉnh này, cũng chính là ngày làm phân hóa cuộc đời con người. Có Hồn Lực hay không, sẽ quyết định vận mệnh cuộc đời của một con người. May là vào thời này, dù không thể trở thành Hồn Sư, cũng vẫn có khả năng có tương lai sáng sủa.
“Con nhất định sẽ có Hồn Lực đúng không?” mắt thằng bé đầy chờ mong.
Phụ thân sờ đầu nó, mỉm cười: “Dù con có Hồn Lực hay không, phụ thân cũng yêu con.”
Trong học viện, không ngừng có phụ huynh dẫn con đi ra, đa số ai cũng có vẻ chán nản hoặc buồn rầu, chỉ thỉnh thoảng mới có người hân hoan nhảy nhót, không cần phải hỏi, nhất định cũng đoán ra người đó có Võ Hồn lẫn Hồn Lực xuất hiện, những đứa trẻ đó lập tức được mọi người chú ý, hâm mộ và ganh ghét.
Thời gian dần trôi qua, ánh nắng càng lúc càng chói chang, sự hưng phấn của thằng bé cũng giảm dần đi rất nhiều.
“Đường Vũ Lân!” một lão sư từ trong Hồng Sơn Học Viện đi ra, đọc một cái tên trong danh sách trên tay.
“Ta ở đây!” thằng bé xinh đẹp nhảy dựng lên.
Đường Tư Nhiên nhìn thằng bé, khẽ kéo tay con qua.
“Đi theo ta.” Có lẽ ngày hôm nay phải làm việc nhiều quá, nên lão sư nói rất ngắn gọn lạnh lùng, rồi quay người đi trước. Đường Tư Nhiên vội dắt Đường Vũ Lân đi theo.
Trên con đường nhỏ của học viện, Đường Vũ Lân hưng phấn nhìn ngó khắp nơi, đối với nó cái nào cũng là mới lạ. Hồng Sơn Học Viện là một học viện tổng hợp sơ đẳng có thể chứa tới hai nghìn học viên, có phong cách kiến trúc cổ xưa, tường đỏ ngói trắng, sân trường được quét dọn vô cùng sạch sẽ. So với âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài, bên trong học viện cực kỳ yên tĩnh, làm Đường Vũ Lân đang nhảy nhót cũng dần yên tĩnh theo.
Lão sư dẫn hai cha con tới một tòa lầu dạy học hình tròn, nói với Đường Tư Nhiên: “Phụ huynh chờ ở đây một chút.”
Đường Tư Nhiên gật đầu, nhìn con: “Phải nghe lời lão sư, cố lên, con trai! Phụ thân ở đây chờ con.”
Đường Vũ Lân gật đầu, “Phụ thân, con sẽ có Võ Hồn cường đại.”
Nhìn thằng bé đi theo lão sư vào trong lầu học, trong mắt Đường Tư Nhiên hiện lên một nỗi buồn vô cớ. Dạng kiến trúc hình tròn này học viện sơ đẳng nào cũng có, nó được gọi là Phòng Thức tỉnh, chuyên dùng để giúp những đứa trẻ sáu tuổi thức tỉnh Võ Hồn, mỗi năm khi tới ngày thức tỉnh, học viện sẽ mời Truyền Linh Sư của Truyền Linh Tháp tới tiến hành nghi thức thức tỉnh. Mấy thập niên trước, mình cũng đã tràn đầy hy vọng như vậy đi vào phòng thức tỉnh.
Trong phòng Thức tỉnh không phải chỉ có một chỗ để thức tỉnh Võ Hồn, mà có tới bảy tầng, mỗi tầng đều có một phòng Thức tỉnh. Đường Vũ Lân được dẫn tới phòng thức tỉnh ở tầng ba.
Tới phòng thức tỉnh, Đường Vũ Lân thấy hoa cả mắt, trên mặt đất, trên vách tường, thậm chí trên nóc phòng, đều chạm khắc những hoa văn kỳ diệu, mơ hồ làm trong lòng nó có một cảm giác kỳ dị, giống như trong người có một thứ gì đó đang rục rịch.
Trong phòng thức tỉnh có một người trung niên mặc trường bào theo phong cách cổ xưa có màu cam, bên ngoài thêu một ít hình ảnh về Hồn Thú.
Đường Vũ Lân từ nhỏ đã thích nghe phụ thân kể chuyện xưa, trong những câu chuyện đó, luôn có Truyền Linh Sư, Truyền Linh Sư này đều tới từ Truyền Linh Tháp, là một tồn tại cường đại và thần bí, là những Hồn Sư cực kỳ đặc biệt, có địa cao quý trên cả đại lục. Đây chính là lần đầu tiên nó được nhìn thấy một người như vậy.
“Xin chào ngài.” Đường Vũ Lân nhút nhát chào.
Truyền Linh Sư cười ôn hòa, “Tới đây, bạn nhỏ, đứng ở chính giữa.”
Đường Vũ Lân mở to mắt, ngoan ngoãn làm theo, nhịn không được hỏi: “Truyền Linh Sư đại nhân, con sẽ có Võ Hồn gì?”
Truyền Linh Sư mỉm cười: “Ta cũng không biết! Đợi tí nữa con thức tỉnh, thì sẽ nhìn ra. Nhưng mắt con đẹp như vậy, nếu con có Võ Hồn liên quan tới đôi mắt, vậy chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ.”
Đường Vũ Lân sáng mắt, “Linh nhãn? Con từng nghe tới rồi. Tháp chủ đầu tiên của Truyền Linh Tháp…”
Truyền Linh Sư ngắt lời nó: “Ngưng thần tĩnh khí, ta sẽ bắt đầu.”