Sau khi vừa rời khỏi sân đấu, trong khu dành cho vận động viên, cả bọn Sử Lai Khắc bao gồm thầy giáo đều đã ở sẵn, cả bọn đều nhìn cô bằng con mắt không nhìn người thường nữa.
Cô nhìn bọn họ với đôi mắt u ám, hơi hoảng...nhưng trên mặt lại không chút thay đổi. Mặt cô liệt rồi! Cô chắc vậy quá!
"Có chuyện gì sao?" Đường Tuyết Băng lên tiếng.
"Quái vật!" Mọi người đồng thanh nói.
Cô liền hơi nghiêng đầu. Mọi người đã và đang nói cái gì thế nhỉ? Họ cũng là quái vật mà!
Nhưng rất nhanh, người phản ứng đầu tiên chính là Phất Lan Đức. Vỗ vai cô cười nói "Rất tốt! Tự sáng hồn kĩ kia của ngươi uy lực rất lớn."
Bọn họ tất nhiên biết tự sáng hồn kĩ khó có thế nào.
"Ngươi cách nào, nghĩ ra được tự sáng hồn kĩ hay vậy!" Triệu Vô Cực cũng chen lời. Tự sáng hồn kĩ chưa phải chưa gặp nhưng uy lực của tự sáng hồn kĩ còn mạnh hơn hồn kĩ thế này đúng là lần đầu tiên gặp.
"Dựa vào hồn lực." Cô dùng từ đơn giản nhất để giải thích. "Tự sáng hồn kĩ này, cũng không đặc biệt lắm đâu. Khuyết điểm nhiều lắm. Ta cần cố gắng hơn nữa!"
Còn khuyết điểm! Còn cố gắng! Mịa nó chứ! Bọn họ thực sự rất muốn chửi tục. Khủng bố khiến người ta sống chết không biết mà còn khuyết điểm. Phải biết đối thủ kia là một hồn sư phòng ngự đó. Mà tự sáng hồn kĩ này một đòn phá nát. Qúa khủng bố! Cô ta thế mà còn đòi cố gắng nữa. Có cho người khác sống không vậy?
Quái vật! Không siêu cấp quái vật. Không quái vật còn thua xa cô gái này nữa mất.
Và đúng như họ nghĩ. Sau này, cô gái tên Đường Tuyết Băng này ngay cả quái vật gặp cũng phải dập đầu lạy. Nhưng bây giờ nói chuyện của hiện tại đã.
Mọi người liền vừa đi vừa tán gẫu mấy chuyện về trận đấu của cô, nói đúng hơn là choáng ngợp trước sự khủng bố của các hồn kĩ của cô, mãi cho đến khi lần lượt lên đài hết.
..........................................................................................................................................
Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của Sử Lai Khắc bát quái, trong toàn bộ các trận đấu 1 vs 1 và 2 vs 2 đều thu được kết quả thắng lợi.
Trong đó tổ hợp Áo Tư Tạp với Đới Mộc Bạch được bọn chúng đặt tên là Song dực bạch hổ, ám chỉ là nhờ sự trợ giúp của Tiểu Áo, tà mâu bạch hổ như được gắn thêm cánh. Bọn chúng gặp một tổ hợp hai hệ hồn sư tấn công và phòng thủ, dưới sự trợ giúp của ma cô tràng của Áo Tư Tạp, tốc độ vốn là thế yếu của Đới Mộc Bạch đã được bù lấp, hơn nữa với năng lực phi hành, dùng cách tấn công phủ đầu giông bão .... trước đem một đối thủ đưa tiễn ra khỏi đấu hồn thai, tự nhiên cục diện không còn gì đáng để lo lắng nữa. Đặc biệt, qua trận đấu này Đới Mộc Bạch cũng đã tiết lộ ra một tự sáng hồn kĩ của bản thân, tuy không mạnh bằng của Đường Tuyết Băng nhưng đủ khiến người khác nể phục.
Tổ hợp Tiểu Vũ Đường Tam mệnh danh Tam Ngũ, đấu với một con mèo và một con chuột. Trận chiến này Đường Tam hoàn toàn dùng 1 hồn kĩ thứ nhất đã loại một tên, còn Tiểu Vũ đã lộ ra một tự sáng hồn kĩ tên là mị thỏ xung kích ba, cũng rất lợi hại.
Tổ hợp Trữ Vinh Vinh với Chu Trúc Thanh các nàng mệnh danh là Thất bảo linh miêu, khi đối phương chứng kiến Thất bảo lưu ly tháp của Trữ Vinh Vinh thì chiến ý đã giảm đi rất nhiều. Đối mặt với tổ hợp có phụ trợ hệ hồn sư đáng lẽ nên công kích phụ trợ hệ hồn sư của đối phương trước, nhưng mà Thất bảo lưu ly tông là một trong bảy hồn sư đại tông môn, không phải là đối tượng mà hồn sư bình thường nguyện ý đắc tội. Cho nên hai gã hồn sư đồng dạng là hai mươi cấp chỉ có thể đối mặt với tốc độ và lực lượng chợt tăng lên ba mươi phần trăm của Chu Trúc Thanh. Dưới tác dụng phụ trợ của Thất bảo lưu ly tháp, bây giờ Chu Trúc Thanh ngoại trừ việc chưa có đệ tam hồn kỹ, thực lực đã siêu việt đạt đến trình độ ba mươi cấp, bằng vào tốc độ như tia chớp, giải quyết hai đối thủ này không phải là vấn đề lớn chút nào.
Sáu trận một chọi một, ba trận hai chọi hai toàn thắng, Sử Lai Khắc bát quái có một khởi đầu hoàn mỹ trong hành trình tham gia đấu hồn. Đương nhiên, đấu hồn hôm nay của bọn chúng còn chưa có chấm dứt, vẫn còn một hồi cuối cùng đợi bọn chúng đi hoàn thành.
Đại sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực nhìn tám tên đệ tử đứng trước mặt mình, không khỏi âm thầm gật đầu. Đứa lớn tuổi nhất bất quá mới có mười lăm tuổi, có thể trên đấu hồn trường thu được thành tích như vậy, bọn họ có cái gì mà không hài lòng nữa chứ?
Đại sư nói: "Các ngươi nên tham gia đoàn chiến, do số lượng báo danh không nhiều, các ngươi sẽ được xuất trường ngay thôi. Nhớ kỹ, các ngươi sẽ đối mặt với các đội ngoài ba mươi cấp. Đoàn chiến khác với một chọi một, hai chọi hai, phối hợp tác chiến và hỗ trợ lẫn nhau so với việc mạnh ai người đó đánh quan trọng hơn rất nhiều. Đối phương đã tham gia đoàn chiến thì sẽ không thể thiếu các loại hồn sư. Về phần tổ hợp như thế nào, thì phải tuỳ vào từng cách tổ hợp của đối phương mới có cách ứng chiến phù hợp nhất. Nhưng trận chiến này chỉ có 7 người tham gia. Ai sẽ là người không tham gia."
Nhất thời, mọi người liền rơi vào yên lặng. Bọn họ vốn là một chỉnh thể, trước giờ bọn chúng luyện tập để thành một chỉnh thể hoàn chỉnh nhất. Thế nhưng ở đây có 8 người, mà chỉ được đấu 7 người tức nếu bọn họ thắng người còn lại sẽ thiệt, tất nhiên không ai muốn chuyện này xảy ra.
"Ta mạnh, ta có thể lấy điểm tích phân đủ, thua thiệt một chút không sao." Đường Tam lên tiếng nói.
"Không được!" Tiểu Vũ phụng phịu liền nói "Tam ca là khống chế hệ, ca đi ai khống chế?"
"Thất muội làm được mà." Đường Tam hướng Đường Tuyết Băng nói. Người có thể theo con đường khống chế ngoại trừ hắn ra còn Đường Tuyết Băng mà.
"Không ổn chút nào, khống chế của Thất muội sao bằng huynh được chứ." Trữ Vinh Vinh lắc đầu nói. Người ngoài cũng đủ nhìn ra.
"Ta đi, dù gì trong đây có 2 phụ trợ hệ, chi bằng để mình Vinh Vinh phụ trợ là được. Ta với Đới lão đại cày tích phân sau." Áo Tư Tạp liền nói.
"Không ổn, nếu mà tiểu Áo không có hồn kĩ thứ ba của hắn, khôi phục đậu hủ, cùng ma cô của hắn cũng rất cần thiết đó." Đường Tam phân tích nói.
"Ta là lão đại. Chi bằng để ta!" Đới Mộc Bạch thấy cách này không được cách kia cũng không được. Bực dọc lên tiếng nói. Hắn chịu thiệt hơn người chút thì có sao. Chức lão đại này của hắn không phải để trưng.
"Không được. Nếu Mộc Bạch mà rời đi, ai sẽ là chỉ huy?" Áo Tư Tạp lập tức phản đối nói.
"Tiểu tam làm được mà." Đới Mộc Bạch hướng Đường Tam nói.
Nhất thời mọi người liền cũng chấp thuận. Đường Tam mạnh như vậy chỉ huy đúng là không vấn đề gì.
"Không được đâu." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói.
"Tại sao?" mọi người hơi thắc mắc.
"Bởi vì...ngươi phải tham gia. Đường Tam chỉ huy là tất nhiên, nhưng ngươi quyền uy lớn nhất có ngươi bảo hộ bọn họ mới có thể như có dũng khí chiến đấu. Lão đại có lẽ không là người mạnh nhất, người chỉ huy. Nhưng lão đại là người mà đồng đội có thể tin cậy nhất." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Cô học được những từ đó, từ chính bọn họ đấy.
Và mọi người cũng không biết nói thế nào. Cô ấy nói không sai. Đới Mộc Bạch cũng lập tức yên bặt. Hắn...quan trọng vậy sao.
"Nhưng biết bây giờ ai là người rút ra?" Mã Hồng Tuấn bã đậu lên tiếng nói. Ai cũng quan trọng hết, giờ biết làm sao?
"Ta sẽ là người rút ra. 7 người các ngươi đấu đi!" Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói.
"Không được. Ngươi là người mạnh nhất nếu ngươi bị rút ra, đoàn đội sẽ thiệt rất lớn." Đường Tam liền lên tiếng phản đối.
Dĩ nhiên trong bát quái Đường Tuyết Băng là mạnh nhất. Đới Mộc Bạch cấp cao nhất cũng thua Đường Tuyết Băng, nên người mạnh nhất Sử Lai Khắc chắc chắn là Đường Tuyết Băng. Hơn nữa, mấy cái hồn kĩ, kĩ năng của cô ấy quá ư là khủng bố.
"Bởi vì ta mạnh nhất. Ta hoàn toàn có khả năng đạt 1000 điểm mà không cần có chiến đấu đoàn đội." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói, sau đó không để mọi người phản kháng, lôi trog hồn đạo khí ra một bức thư khá đơn điệu, giọng có chút bất đắc dĩ: " Bất quá, nguyên do chủ yếu là..."
"Cái gì vậy?" Mã Hồng Tuấn tò mò hỏi.
Câu hỏi này cũng thể hiện suy nghĩ của những người khác, tự nhiên lôi ra một bức thư.
"Đọc thử đi." Đường Tuyết Băng đưa cho người gần mình nhất Đường Tam. Hắn cũng đưa tay đón lấy, sau đó mọi người liền lại gần phía hắn, cùng đọc.
Càng đọc sắc mặt bọn họ càng không hiểu sao càng đen...
"Đây không phải là..." Áo Tư Tạp che miệng nói. Không tin nổi.
"Đúng vậy!" Đường Tuyết Băng lạnh nhạt gật đầu.
"Đáng sợ thật!" Trữ Vinh Vinh kinh ngạc, giơ ngón cái với cô.
Và mọi người biết trong đó là gì không. Vâng đó chính là... thư khiêu chiến!
"Đây là yêu cầu ngươi đấu sinh tử chiến." Đại sư cầm lấy bức thư, hướng Đường Tuyết Băng có chút thăm dò nói.
Đúng vậy, bức thư này chính là thư khiêu chiến. Người trong thư yêu cầu cô đấu sinh tử chiến với hắn. Sinh tử chiến, nói cho dễ hiểu là một dạng khác của đấu hồn trường. Sinh tử chiến cũng là một đấu trường thu hút rất nhiều khán giả, giờ giấc cũng tương đương với đoàn chiến đội được mọi người yêu thích nhưng điểm đặc sắc hơn là, trận chiến chỉ kết thúc khi cả hai bên đều đồng ý kết thúc. Nếu đã đồng ý lên đấu trường, cho dù có chết, đối thủ cũng không bị tội gì. Nên cực kì ít người tham gia sinh tử chiến, nhưng mỗi khi có trận chiến đều khiến người ta thích thú vì 'không chết không dừng' đặc điểm của sinh tử chiến. Người tham gia sinh tử chiến thường là người có thâm thù đại hận với nhau. Bằng không sẽ không tham gia.
Mà người trong thư này nói hắn tên Lôi Đại, 39 cấp chiến hồn tôn. Võ hồn Đại Lực Tinh Tinh. Hắn nói hôm nay 22h, sinh tử chiến tràng thứ 2, hắn muốn quyết đấu với cô. Tiền cho trận chiến hắn đã trả, nếu hắn thua, thậm chí là chết, em trai hắn sẽ đưa cho cô 10 vạn kim hồn tệ coi như phí chiến đấu. Và tất nhiên số tiền này không nhỏ. Và ngược lại, nếu cô thua Sử Lai Khắc sẽ dọn xác cho cô.
Thú vị chứ! Mặc dù dưới cái tên Tuyết Băng Chi Vương này cô chưa từng đắc tội với ai, thế nhưng lại có người muốn sinh tử đấu với cô rồi. Cô thật sự hơi sợ sức hút của bản thân ròi đó nha!
"Đồng ý đi! Cả mười vạn kim hồn tệ đó." Mã Hồng Tuấn hai mắt tỏa sáng nói. Đủ để hắn ăn không ngồi rồi một năm.
"Người này chơi cũng lớn thật." Áo Tư Tạp cũng tiếp lời.
"Ngươi bị đần à? Nếu thắng không sao...nhưng thua thì..." Phất Lan Đức lập tức cốc đầu hai người, hung dữ nói. Bình thường hắn ham tiền thật nhưng thân là sư phụ hắn dĩ nhiên biết, sự nguy hiểm của sinh tử chiến.
"Hiệu trưởng nói đúng đó. Tuyết Băng cậu đừng đến đó." Tiểu Vũ lập tức lên tiếng khuyên ngăn.
"Người kia còn cấp 39, còn cậu mới đột phá cấp 30, nguy hiểm lắm đó." Đường Tam cũng đồng tình nói.
"Hơn nữa võ hồn Đại Lực Tinh Tinh kia riêng về sức khỏe rất mạnh đó. Uy lực rất lớn." Trữ Vinh Vinh từng thấy rất nhiều loại võ hồn rất nhanh nhận ra loại võ hồn mạnh mẽ này.
Sau cùng đại sư mới nói:
"Ngươi quyết đinh thế nào?" Thân là sư phụ hắn tôn trọng ý kiến của học trò mình.
"Ta...muốn tham gia!" Đường Tuyết Băng hướng mọi người , cương quyết nói.
"Nhưng nó rất nguy hiểm." Dường như đồng loạt cả thất quái đều nói cùng một lúc.
Bọn họ tuy khác thân phận, chỉ sống với nhau chưa tới một tháng nhưng đã gắn kết rất nhiều, chuyện của một người cũng giống như của tất cả bọn họ. An nguy của đồng đội tất nhiên cực kì quan trọng. Cũng vì vậy, mới có Sử Lai Khắc hùng hậu mà đoàn kết sau này.
"Nhưng ta tin tưởng bản thân có thể làm được. Ta muốn biết hắn hận ta vì lí do gì. Hơn nữa, cấp bật của ta cũng không thấp như các ngươi tưởng. Ta đã cấp 35." Đường Tuyết Băng có chút cảm xúc nói.
"Cái gì???" Mọi người đồng loạt hét lên.
"Không phải ngươi chỉ mới tấn cấp 30 thôi sao?" Đại sư liền hỏi.
"Hấp thu hồn hoàn vượt cấp, năng lượng dư quá nhiều." Đường Tuyết Băng nói ngắn gọn nhất có thể. Cô không thể nói là võ hồn của cô tước đoạt hồn kĩ của người khác, có thế rất khiến người khác hoảng sợ.
Nhất thời, mọi người liền cảm thán. Qúa khủng bố, cuối cùng cô ấy còn bao nhiêu bất ngờ chưa nói đây. Người khác nói bọn họ là quái vật, vậy cái cô giá trước mặt họ còn đáng sợ hơn quái vật của quái vật mất.
Đặc biệt rơi vào trầm mặt lâu nhất vẫn là Đường Tam, hắn từng trải qua hấp thu hồn hoàn vượt cấp hắn biết nó đau đớn và nguy hiểm thế nào. Đổi lại hắn nhận được rất nhiều lợi, có cả ngoại cốt phụ hồn hiếm có, bất quá không chút tăng trưởng nhiều về tu vi. Mà cô gái tên Tuyết Băng này, lại tăng tận 5 cấp, vậy cô ấy hấp thu vượt đến bao nhiêu năm đây? Đứng trước cô ấy, mọi kỉ lục hắn lập ra cứ thấy thật nhỏ bé, hắn cần cố gắng hơn nữa mới được!
"Trận sau đoàn đội, ta tham gia sau cũng được. Nhưng...trận sinh tử chiến này ta sẽ tham gia, một phần vì ta muốn biết ta đã đắc tội với ai, hơn nữa không phải rất thú vj sao...còn mặt khác thì..." Đường Tuyết Băng lạnh lùng nói, sau đó cô quay người rời đi. Thời gian thi đấu sắp hết rồi...
"Thi tốt nhé. Phải chiến thắng đấy. Nhớ đánh thay phần của ta nữa đó."
Sau cùng bỏ lại câu nói, cô rời đi đến nơi sinh tử chiến.
Cô là thành phần của Sử Lai Khắc, cô cần có trách nhiệm bảo vệ Sử Lai Khắc, bảo vệ thứ cô yêu thương, mà con đường ngắn nhất chính là...dùng bạo lực. Số tiền đó, cô nhất định sẽ chiếm được để trả nợ cho sử lai khắc cô chắc chắn làm được.
.............................................................................................................................................