"Mình và tam ca có chút chuyện nên hôm qua hẹn trước ở đây rồi." Trữ Vinh Vinh cười nói, không hề để ý đến vẻ mặt khó coi của Tiểu Vũ cùng Áo Tư Tạp.
"Chuyện gì thần bí vậy? Phải hẹn trước ra nói?" Tiểu Vũ chống nạnh hỏi.
"Đúng đó!" Áo Tư Tạp cũng lên tiếng hỏi.
Mã Hồng Tuấn cười gian, ôm thùng đùi gà của mình, mắc ói nói "Chỗ này thích hợp cho các cặp đôi lắm a~"
"Hừ!" Tiểu Vũ nghiến răng, trầm mặt nói. Áo Tư Tạp lúc này cũng toàn tập biến sắc, cảm thấy nguy cơ chồng chất.
Nghe Mã Hồng Tuấn nói, Trữ Vinh Vinh liền cảm thấy đúng là có gì sai. Lập tức nhéo tay Mã Hồng Tuấn, gượng cười nói "Đừng nói bậy, người ta hiểu lầm bây giờ!"
........................................................................................................
Và sau khi ngồi bàn ăn, Trữ Vinh Vinh cũng bắt đầu nói lí do.
"Mình tin tưởng mọi người, nhưng mà đây là bí mật của Thất Bảo Lưu Ly Tông. Hy vọng mọi người nghe xong giữ kín dùm."
"An tâm đi, mọi người là đồng đội sinh tử mà." Mã Hồng Tuấn nghiêm nói. Không giống vẻ biếи ŧɦái bình thường.
"Đúng đó!" Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh cũng hưởng ứng.
Riêng Đường Tuyết Băng thì trầm ngâm. Cùng sinh tử sao? Liệu cô tin bọn họ được ư?
"Mọi người đều biết, hồn sư hệ bổ trợ khả năng tự bảo vệ mình rất yếu kém! Đặc biệt là Thất bảo lưu ly tông nữa, nếu trên chiến trường là kẻ đầu tiên bị chú ý trước." Trữ Vinh Vinh nghiêm giọng nói.
Và khiến ai đó liên tiếp bị đâm mấy nhát dao. Đến cả cô cũng nghe thấy tiếng đâm.
"Vinh Vinh thấy ta dùng ám khí, muốn hợp tác giúp bọn họ vũ trang lại. Hôm nay mới bàn được xíu." Đường Tam cũng lên tiếng giải thích, lúc nhắc đến ám khí có lướt mắt qua cô một lần.
Nhất thời, tất cả mọi người cũng hiểu ra. Hóa ra thất bảo lưu ly tông là muốn hợp tác với Đường Tam.
Tiểu Vũ sắc mặt cũng không tiếp tục trầm, hớn hở nói "Ám khí của Tam ca lợi hại lắm, ngươi kiếm đúng người rồi đó."
Đới Mộc Bạch cũng khoác vai Đường Tam cười nói "Thất bảo lưu ly tông giàu đến chảy mỡ đấy! Lần này kiếm được không ít rồi~ bữa cơm này ngươi mời đó!!!"
"Mọi người đều là bạn bè mà...mình cũng không nghĩ tới điều đó." Đường Tam hơi cười cười, nói.
"Tam ca không giống mấy người đâu!" Trữ Vinh Vinh thầm liếc Đới Mộc Bạch, sau đó xăn tay áo lên để lộ một cái trụ tiễn.
"Xem, tam ca cho mẫu mình rồi đó!"
Nhất thời Tiểu Vũ mặt chút khó coi.
'Trụ tiễn!!!'
Cô ấy, sau đó như muốn nói gì lại thôi lặng lẽ đi ra ngoài.
"Cái này tinh tế thật đó, cha nhất định sẽ đồng ý đặt mua số lượng nhiều. Đến lúc đó, Tam ca đừng khách sáo a! An tâm ra giá, lời một vố~" Trữ Vinh Vinh không để ý, tiếp tục nói.
Đường Tam cũng cười trừ. Sau cùng mới chú ý đến Tiểu Vũ, lập tức xin phép ra xem.
Mã Hồng Tuấn thấy không khí có vẻ không ổn lên tiếng nói thầm vào tai Áo Tư Tạp.
"Tiểu Vũ với tiểu Tam đâu giống anh em? Thật ganh tị bọn họ quá!"
Cả Áo Tư Tạp nghe vậy cũng rất buồn, nhỏ giọng nói "Đúng đó...trong lòng mình cũng rất khó chịu..."
Ngay lúc này, Trữ Vinh Vinh cũng khẽ liếc qua Áo Tư Tạp cả hai liền rơi vào khoảng trầm lặng.
Lập tức hai cái miệng gây bão Mã Hồng Tuấn cùng Đới Mộc Bạch còn châm dầu vào lửa, bàn tán xôn xao.
Đến khi Chu Trúc Thanh đưa ra menu bọn họ mới thôi cái miệng gây bão.
..........................................................................
Bàn ăn hiện giờ con đúng 6 người, Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh vui vẻ trò chuyện, cả Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng nói chuyện với nhau. Để chừa hai cái bóng đèn siêu cấp Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tuyết Băng.
Có mấy lần hắn muốn bắt chuyện với cô, bất quá cô đều không trả lời. Cô đang lâm vào suy nghĩ của bản thân.
Cuối cũng không chịu được cái cảm giác khó chịu, Mã Hồng Tuấn cuối cùng cũng rời chỗ tìm Đường Tam và Tiểu Vũ.
Chưa tới nữa nén hương, một sóng hồn lực truyền ra, mọi người lập tức chú ý đến, nhanh chóng rời đến vị trí mà sóng hồn lực đó truyền đến, lúc này mới thấy Mã Hồng Tuấn đang nằm ngả ngửa trên đất, Đường Tam và Tiểu Vũ đang lo lắng nhìn hắn.
Nhất thời mọi người liền nhanh chóng đưa hắn về học viện.
Đường Tuyết Băng nghiêng người, lạnh nhạt nhìn Đường Tam, sóng hồn lực vừa rồi cùng Mã Hồng Tuấn trúng độc. Có liên quan đến Đường Tam.
........................................................................
Vừa về tới học viện, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực thấy Mã Hồng Tuấn liền biến sắc, vội vã tìm thảo dược trị độc.
Lúc này, từ trong phòng Phất Lan Đức bước ra người trung niên mà hồi tối cô thấy, hắn ta ồm ồm nói "Phất Lan Đức đừng trị thương nữa. Hồn lực chỗ bị thương thật lạ thường, độc đó không phải do hồn thú làm. "
Sau đó quay người vô phòng, nói lớn "Khiêng hắn vào phòng đi. Đường Tam và ta vào bên trong, mọi người ở ngoài đợi."
Sau đó cánh cửa phòng đóng lại, mọi người liền hốt hoảng, phản ứng gay gắt nhất chính là Đới Mộc Bạch.
"Viện trưởng ngươi không thể không lo, nếu cứ như vậy thằng mập chết là cái chắc."
"Đúng đó, không biết lai lịch của người đó." Trữ Vinh Vinh cũng lo lắng nói.
"Các ngươi đừng lo, hắn là thầy của Đường Tam." Tiểu Vũ cười hì hì, an ủi nói.
Nghe đến đây mọi người kinh ngạc, hơi thoáng ngạc nhiên. Tinh thần mọi người đều không khỏi rung lên, mặc dù bọn họ đối với người là thầy Đường Tam không hiểu rõ nhiều lắm. Nhưng có thể dạy dỗ ra Đường Tam,đệ tử xuất sắc đến như vậy, sư phụ như thế nào không ưu tú đây chứ?
Cuối cùng, Phất Lan Đức cũng lên tiếng giải thích "Đệ nhất lí luận hồn sư giới - Đại sư - đó là người duy nhất có thể cứu Mã Hồng Tuấn."
Đệ nhất lí luận giới hồn sư? Đường Tuyết Băng nghe vậy hơi sững người, sau đó chợt nghĩ tới một điều. Hắn là đệ nhất lí luận giới hồn sư, chắc chắn...sẽ biết lĩnh vực kia là gì nhỉ?...
Sau một lúc, Đường Tam cùng đại sư đi ra. Và Mã Hồng Tuấn cũng đã an toàn và được chuyển về viện của mình.
Đại sư cũng lên giọng giới thiệu.
"Xin chào mọi người, ta là thầy của Đường Tam. Bây giờ là thầy mới của Sử Lai Khắc học viện các ngươi - Ngọc Tiểu Cương!"
"Ngày mai trở đi...ta sẽ phụ trách toàn diện huấn luyện địa cho các người."
Đại sư ánh mắt đảo qua tất cả bảy người,nói tiếp:"Tốt lắm. Hiện tại các ngươi có thể giải tán, ngày mai sáng sớm ở chỗ này tập hợp. Hãy nhớ khi điểm danh, ta không hy vọng chứng kiến bất luận kẻ nào vắng mặt. Nếu không, sẽ bị đem ra đặc biệt huấn luyện."
Nghỉ ngơi một ngày đương nhiên là chuyện tốt, bất quá đại sư đến, cũng làm cho các đệ tử có chút tò mò không yên.
................................................................................................................................................
Sáng hôm sau, mọi người đầy đủ xếp hàng ở sân trung tâm. Một lúc sau, đại sư đến. Gương mặt cứng ngắc trước sau như một.
Nhìn tám tên đệ tử trước mặt, nhàn nhạt nói: "Học viện chỉ có tám đệ tử các ngươi. Trong mắt của ta. Các ngươi cũng là một chỉnh thể, ta đã xem qua lai lịch đơn giản của các ngươi. Ta đã có sẵn các phương pháp phù hợp dành cho mỗi người. Có thể là tách ra,có thể là phối hợp. Ta không hy vọng nghe được bất cứ thanh âm dị nghị gì. Bất luận là ai. Ta đều đối xử như nhau. Các ngươi nếu đã là đệ tử của quái vật học viện,chắc chắn có sự quái dị so với các hồn sư bình thường. Sau này để cho mọi người nhắc tới các ngươi, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "Quái vật". Bắt đầu từ bây giờ. Các ngươi tám người, những gì trước kia hãy coi như chưa biết, dựa theo số tuổi ta sắp xếp vị trí để các ngươi kêu gọi. Đái Mộc Bạch với chức danh đại ca, nhị ca, Áo Tư Tạp. Tam ca Đường Tam. Tứ ca Mã Hồng Tuấn. Ngũ muội Tiểu Vũ. Lục muội Trữ Vinh Vinh. Thất muội Đường Tuyết Băng và bát muội Chu Trúc Thanh."
Đái Mộc Bạch cười nói: "Ngoại trừ ta cùng Tiểu Áo, các ngươi năm người đều là cùng tuổi, không nghĩ tới Tiểu Tam là tiểu tam, Tiểu Vũ là tiểu ngũ. Thật là xảo diệu."
Mập mạp cười hắc hắc, nói:"Tứ vị muội muội. Gọi thử "tứ ca" cho ta nghe một tiếng chút nào."
Tiểu Vũ lém mắt, vươn tay, nói:"Không thành vấn đề,cho ta bao lì xì, ta sẽ gọi."
Mập mạp sửng sốt."Cái này......"
Trữ Vinh Vinh càng dứt khoát,"Mập mạp. Chỉ cần thực lực của ngươi có thể cùng phân cao thấp được với tam ca, ta liền gọi ngươi một tiếng."
Chu Trúc Thanh trả lời càng ngắn gọn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Chỉ nói ba chữ:"Đánh thắng ta."
"Muốn chết?" Đường Tuyết Băng sắc lạnh nhìn Mã Hồng Tuấn. Cô luôn nhìn hắn chướng mắt, phải chăng thuộc tính tương khắc sao?
"Quên đi. Ta nhịn."
"Được rồi, không ý kiến nữa. Trước khi lên tiết, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ. Làm vỡ cái bát này." Nói rồi, đem ra một cái chén sứ.
"Đơn giản vậy thôi ư?" Mã Hồng Tuấn giương mắt lên hỏi.
"Ta nói là không dùng hồn kĩ, năng lực hồn cốt, thân thể, đạo cụ tiếp xúc, làm vỡ nó!" Đại sư liếc nhìn cái chén, trầm giọng nói.
"Học sinh mập, có muốn thử không? Làm được mời ngươi ăn sáng!"
"Bữa ăn đó đâu phải chùa đâu, tưởng ta ngốc á!" Mã Hồng Tuấn khinh thường, khoanh tay đáp.
Và sau đó có một thằng khờ chính thức xuất hiện. Hắn làm cách nào cũng không vỡ được cái chén, khuôn mặt có thể coi là khó coi hết sức có thể.
"Yêu cầu này có khó quá không đó?" Đới Mộc Bạch khoanh tay bình luận.
"Đúng đó, điều kiện này chỉ có phương pháp duy nhất là..." Trữ Vinh Vinh hưởng ứng nói.
"Hồn lực" Áo Tư Tạp lập tức thêm lời.
Lúc này, cả 7 tên học trò đều hiểu ra. Đúng là công kích hồn lực.
"A!" Vừa lúc này, Mã Hồng Tuấn hô lên một tiếng, cái chén bay vèo một cái bay đi và rơi bịch xuống đất, bất quá không bể.
"Wow! Như vậy mà cũng chưa vỡ." Áo Tư Tạp ngạc nhiên nói.
"Chắc còn khó hơn làm nát nữa." Trữ Vinh Vinh cũng lên tiếng bình luận.
"Lấy ăn làm mồi dụ, quả nhiên thằng mập đó làm theo." Đới Mộc Bạch chế giễu nói.
"Ta nói thì không có đó!" Gỉa bộ làm cao Mã Hồng Tuấn.
Đại sư cũng lại gần, nhặt cái chén đặt lại trên bàn nói "Làm tốt lắm! Bất quá chén không bể, ngươi không có ăn."
Lúc này, sắc mặc Mã Hồng Tuấn lập tức chuyển màu trong rất mắc cười.
"Để ta thử xem..." Đới Mộc Bạch cũng bước lên phía trước.
Nhìn chằm chằm cái chén, dùng hết sức tập trung cao độ và kết quả...
Lụp cụp! Cái chén chỉ chuyển động được một ít.
"Ha ha~ ngươi cũng không có bữa sáng." Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc nói.
"Thằng ngốc này!!!" Đới Mộc Bạch bị cười, giận dữ nói. Đôi mắt lập tức biến sác trông rất đáng sợ.
"Chén sứ kia cứng vậy? Không phải giả chứ?" Áo Tư Tạp kinh ngạc thắc mắc hỏi. Mã Hồng Tuấn không làm được thì thôi, mà cả Đới Mộc Bạch còn không làm vỡ thì thật khó tin.
"Giả?" Đại sư nhướng mày, sau đó lên tiếng nói "Tiểu Tam em đến thử xem."
Đường Tam vâng theo, tiếng lên gần bàn. Sau đó vừa đưa tay hướng vào cái chén, cùng lúc nó vỡ toang.
"Thử thách lần này, là muốn quan sát sức không chế của mọi người đối với hồn lực."
"Lực không chế hồn lực?" Nhất thời những người còn lại không khỏi đồng thanh.
"Đúng vậy." Đại sư gật đầu, sau đó nói tiếp "Cho dù có thông minh cỡ nào, hồn lực tăng trưởng chỉ cần thời gian tích lũy."
"Các ngươi biết tại sao Đường Tam có thể chiến thắng hồn lực mà lợi cho mình, thậm chí có thể kháng lại hồn lực mà đối thủ cách xa nó. Đó là lực khống chế."
"Đường Tam bằng lực không chế hồn lực cường đại này, sáng tạo ra kĩ năng mới ngoài hồn kĩ."
Nghe đến đây Đường Tam kinh ngạc. Điệu bộ giống như Đại sư đã đoán trúng rồi.
Đường Tuyết Băng nghiêng đầu, không chế hồn lực? Không ngờ Đường Tam lợi hại như vậy vì lực không chế hồn lực cường đại, đó là điểm mạnh của hồn sư hệ khống chế ư?
Cô võ hồn là Tuyết Băng Tinh Khiết muốn theo con đường nào cũng được, bởi vì chỉ cần là băng tuyết cô đều có thể hấp thu, nhưng ví dụ như muốn sang hệ mẫn công, cô chỉ cần hấp thu một con tốc độ thú đoạt hồn kĩ, nhưng mẫn công hệ là phái rất chịu thiệt sau này, bởi vì khắc tinh của mẫn công là không chế, nếu đối kháng với một không chế hệ cấp không kém quá nhiều thì hoàn toàn khó có khả năng chiến thắng. Mà Tử Vũ cũng từng nói, cô nên chọn con đường cường công, vì nó luôn luôn là đường lối phát triển nhanh nhất cho hồn sư, tốc độ phát triển nhanh nhất (trích lời nói nghe lén được). Nhưng xét theo hồn kĩ thứ nhất thì không hợp lắm cho mấy, hơn nữa trong trận đấu rất khó xác định tình hình. Nên cô chọn hệ thứ hai khống chế, vừa có thể không chế thế trận vừa hay cũng thể gây sát thương rất thích hợp với con đường phát triển sau này của cô. Đặc biệt là đối với hồn kĩ thứ nhất cô đoạt được, mà hồn kĩ thứ hai cũng là một kĩ năng quần công vừa trợ giúp được. Bất quá, sau khi chứng kiến trận chiến của Đường Tam với Triệu Vô Cực cô mới biết không chế hệ mạnh mẽ như thế nào.
Thật sự mà nói, mọi người đâu ai nghĩ Đường Tuyết Băng chọn hệ không chế, vì căn bản cô ấy cường công quá tốt.
Mà Đường Tuyết Băng cũng không biết nhiều về cách tu luyện, sống với một hồn thú không ai chỉ dạy cách tu luyện, cũng như không học qua trường lớp gì chỉ kiếm sách mà đọc, nên căn bản hoàn toàn không phân biệt được cường công khác khống chế hệ điểm nào. Nghe nói khống chế hồn lực, thật sự mà nói chính lần đầu cô nghe thấy đấy!
"Để mình." Lúc này Áo Tư Tạp bước lên. Tập trung chú ý của mọi người.
Sau một lúc, cái chén cũng chỉ cử dộng một cái rồi đứng yên.
"Võ hồn kí hồn sư là nhờ hồn lực ở ngoài cơ thể mà hình thành. Cho nên khí hồn sư sẽ có ý hơn trong việc khống chế hồn lực." Đại sư sau khi nhìn Áo Tư Tạp quay về, phân tích nói.
Đường Tuyết Băng cũng là khí hồn sư, tuy có biến dị lai lai gióng thú võ hồn, bất quá bản thể cũng chỉ là một khí võ hồn. Mà đến bây giờ cô cũng không biết khống chế hồn lực là sao cơ đấy. Không chỉ phải truyền hồn lực từ cơ thể vào võ hồn của mình là đủ sao?
Lúc này Trữ Vinh Vinh bước lên, cái chén cũng giống như Áo Tư Tạp di chuyển một chút rồi hết.
Cô ấy mừng rỡ chạy lại khoe ngay với Đường Tam "Tam ca, tam ca, em thành công rồi~ em có lợi hại không hả?"
"Ờ lợi hại.." Đường Tam khó xử nói.
Tiểu Vũ thì nhăn mặt chê bai " Xem cho kĩ đi! Làm nát mới là thành công!"
Áo Tư Tạp, ôm ngực đau lòng nói "Thanh công rồi...mà trái tim ta tan nát hết rồi..."
"Nhưng mà hồn sư cả hai điều kiện trên không có, ở phương diện này hơi bị yếu." Đại sư nói tiếp.
Lần này chính xác là ám chỉ Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ, bọn họ là thú võ hồn căn bản không cần khống chế hồn lực làm gì.
Chu Trúc Thanh tiến lên phía trước, bắt đầu thử khống chế hồn lực.
Và...và không có lần sau, cái chén một chuyển động cũng không có. Sau cùng tức xì khói, cái chén vỡ toang nhưng không phải do khống chế hồn lực mà là đập bể.
Nhất thời trong đầu mọi người liền hiện ra một suy nghĩ. 'Cô ta tức lắm rồi!!!'
Sau khi lấy xong cái mới, Mã Hồng Tuấn lo lắng nói "Tiểu vũ ngươi làm không được, đừng đập nha~ khi mình mới lấy cái mới, viện trưởng muốn gϊếŧ người rồi đó."
"Xí!" Khinh thường một cái. Tiểu Vũ tiến lên một bước. Giơ tay lên hô "Tiểu Tường"
Cái chén vỡ toang.
"Thấy chưa Tam ca! Em mạnh lắm đó!" Tiểu Vũ vừa làm xong, chạy nhanh đến gần Đường Ta cười vui vẻ nói.
"Tất nhiên rồi, anh nói có sai đâu, em mà chịu tu luyện đoàng hoàng, trước sau gì cũng hơn anh." Đường tam cười xoa đầu Tiểu Vũ nói.
"Đại...đại sư, Tiểu Vũ..." Cả Áo Tư tạp và Mã Hồng Tuấn đều kinh ngạc hỏi.
"Xem ra trong các ngươi, Tiểu Vũ là người có thiên phú nhất rồi." Đại sư cười gượng nói.
"Chưa hẳn đâu..." Thế nhưng Đới Mộc Bạch lại lên giọng khiến mọi người chú ý.
Nhất thời tất cả tầm mắt đều nhìn theo ánh mắt của hắn đến Đường Tuyết Băng.
Nên nhớ Đường Tuyết Băng là người đột phá 30 cấp hồn tôn nhanh nhất Sử Lai Khắc này.
"Tuyết Băng, ngươi thử đi!" Đại sư hướng cô nói. Hắn cũng xem qua tài liệu của cô gái này, võ hồn hắn cũng là lần đầu tiên biết qua, chưa bao giờ biết qua loại biến dị kì lạ như vậy. Xuất thân của cô gái này cũng khá bí ẩn. Hồn lực lại tấn cấp hồn tôn trong khi vừa qua 11 tuổi, tuy lớn hơn Chu Trúc Thanh một chút nhưng cũng chỉ là 1 - 2 tháng. Phải nói thiên phú thế nào mới tu luyện nhanh vậy không.
Đường Tuyết Băng không trả lời, nhưng cũng bước lên thử. Dẫn truyền hồn lực trong cơ thể vào tay vào cái chén.
Cuối cùng...
.....................................................................
Chap sau biết! Ủng hộ tớ nha!
À nếu được, giúp tớ một việc nhé! Tớ có bài học là phải làm một cuốn từ điển địa phương. Nếu các bạn quên ở miền (Bắc - Trung -Nam) nào? (có luôn tỉnh thành càng tốt) có thể cho tớ biết mấy từ nhé!
Có thêm từ toàn dân nữa nhé! Nếu được giúp tớ với. Cảm ơn trước nha!
Mà nếu các bạn không thích, cũng đừng để ý mấy từ trên, các bạn ủng hộ truyện tớ tớ vui rồi.
Chap sau, được đăng vào thứ 3, 5 hoặc 7 nhé!