[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 23: Đối chiến Đường Tam (Tiếp)

Sau khi trận chiến bắt đầu, cả hai đồng loạt xuất ra ám khí.

Đường Tuyết Băng rút ra 2 thanh chùy thủ, lao mình về phía Đường Tam. Hắn cũng nhanh chóng chớp mắt, lúc này nhắm hờ hai mắt, để đối thủ không phát hiện đã hoàn toàn đổi thành màu tím. Đồng thời hai tay hắn dần biến thành màu trắng, trắng như ngọc, mười ngón lúc đó tựa hồ có khí lưu chuyển nhàn nhạt.

Vυ't...vυ't...vυ't...10 đạo hàn quang từ hai tay Đường Tam phóng ra, nhắm vào mái tóc đang bay khi di chuyển của cô. Tiếng xé gió chói tai vang lên.

Cô nhìn liếc qua ám khí, vẫn giữ nguyên lao mình về phía trước, nghiêng người tránh né. Thân ảnh nhỏ bé của cô di chuyển thật sự khó thấy được tàn ảnh.

Khi nhìn thấy như vậy, Trữ Vinh Vinh không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Không ngờ cô gái này giấu bài kĩ như vậy.

Đường Tam thì kinh ngạc thật sự. Thân thủ của cô ta rất nhanh nhạy, thật có chút bóng dáng của Qủy ảnh mê tung bất quá không phải. Qua Tử cực ma đồng, thân ảnh của Đường Tuyết Băng hoàn toàn nằm trong mắt hắn.

Tiếp tục phóng phi đao, lần này để cô không thể tiến gần hơn, số lượng phi đao hắn phóng theo đường thẳng hướng cô phóng tới nhiều gấp đôi lần trước. Tiếp tục tránh né, bất quá ám khí rất nhiều, hầu như không có kẻ hở. Hoàn toàn không thể tránh được hết, cô dùng chùy thủ đỡ, nhưng ám khí đó thật sự rất nặng, chùy thủ va chạm vào ám khí âm thanh va chạm vào kêu rất lớn, tay cô cũng theo lực truyền tới đau dữ dội. Phải biết sự va chạm mạnh thế nào, biết không thể tiếp tục tiến, cô buông thanh chùy, nhảy lùi về phía sau.

Lúc này trên tay cô một cây roi da dài quất thẳng vào các kiện ám khí, chỉ cần trúng ám khí liền rơi lịch bịch xuống đất, kì lạ sợi dây trên tay cô đánh rất nhanh, hoàn toàn không thấy được sự va chạm giữa ám khí và sợi dây.

Thứ mà Đường Tam phóng ra chính là Thấu Cốt Đinh, Tại Tiểu Hình ám Khí thư, Thấu Cốt Đinh xem như là một lọai ám khí nặng, nên khi va chạm vào thanh chùy thủ thì thanh không gãy là cứng rắn cỡ nào. Do thanh chùy thủ ngắn, lực tác động hoàn toàn truyền thẳng vào tay cô nên chắc chắn tay cô rất đau. Trong trận chiến với Triệu Vô Cực hắn cũng dùng, bất quá tuy không phá được phòng thủ của Triệu Vô Cực nhưng cũng làm cho hắn một phen khốn đốn.

Đường Tam cũng liên tục phóng ra các kiện ám khí khác, dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời)phóng ra. Bay thẳng, bay xéo, có vòng ra đằng sau. Nhưng mục tiêu chỉ có một là tóc của Đường Tuyết Băng.

Thật sự mà nói, Đường Tuyết Băng cô rất hoảng sợ khi thấy cách phóng như vậy, ở thế giới của cô cách phóng như vậy hoàn toàn phi lí, làm gì có vụ vòng ra phía sau mà chuyển hướng được. Nên cô mới luôn khâm phục tên Đường Tam này. Không biết hắn dùng kỹ xão gì mà ám khí có đường bay kì lạ như vậy. Thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.

Cô cũng không nhẫn nhịn, tốc độ quất tuy nhanh nhưng không thể cùng lúc trúng hết cả loạt ám khí đó được. Cô liền dùng roi xoay người, sợi roi như một dải lụa uyển chuyển mà cứng cỏi, ám khí hoàn toàn không thể vượt được sợi roi mà chệch hướng không thể xuyên qua được hàng rào chắn.

Cô lúc này như một tiên nữ đang múa lụa, sợi roi trên tay như một dải lụa uyển chuyển mà xinh đẹp, một điệu máu tuyệt sắc giữa bầu trời mưa đao.

Biết cứ thế này không thể thắng,  6 đạo tụ tiễn từ trên tay Đường Tam phóng ra.

Cô kinh ngạc, nhanh chóng né. Sợi dây trên tay đứt đôi. Cô biết nếu lúc nãy cô không né, tóc của cô đã đứt. Rõ ràng cô đang quay sao hắn có thể phóng chuẩn xác như vậy chứ? Mắt hắn thật tinh tường.

Nhưng rất nhanh cô phòng bị lại, không thể thất thần trong trận đấu được. Đặc biệt là với đối thủ mạnh như Đường Tam. Cô thật sự đang rất phấn khích đây.

Đường Tam nhân cơ hội, liên tiếp phóng các kiện ám khí khác với số lượng lớn.

Hắn biết cô gái này có thể tránh né rất giỏi, hơn nữa phản xạ cực kì nhạy bén, tuy đêm tối khó thấy ám khí nhưng cô gái này hoàn toàn tránh né hết được. Chứng tỏ cô gái này mắt cũng rất tinh tường.  Hắn biết nếu phóng một ám khí cô ấy rất có thể né được, vì vậy hắn phóng không kẻ hở thế này không tin không trúng.

Trận chiến bây giờ hoàn toàn nghiêng về một phía.

Cô hơi kinh ngạc khi nhìn thấy ám khí số lượng lớn như vậy, cảm giác như tóc của cô sắp bị lấy hết vậy. Nhưng cô biết chỉ có một ám khí trúng cô, cái khác không trúng chúng chỉ như cái lưới khiến cô không thể tránh né. Cô cũng không ngờ Đường Tam lại có một lượng lớn ám khí như vậy.

Ám khí vừa đến chỗ cô, sợi dây trên tay bỗng bay thẳng lên cao, quấn lấy một cái nhánh cây, kéo theo cả người cô bay lên với tốc độ khá nhanh, ám khí không trúng đích cũng rơi lịch bịch xuống đất.

Sợi dây dài tuy bị đứt đôi, không cứ tiếp tục tấn công được nhưng vừa đủ để quấn vào một cái cây và kéo theo thân thể cô. Sợi dây thật sự mà nói tuy mỏng nhưng nó được làm từ Dyneema*. Tụ tiễn của Đường Tam cắt đứt được cả nó phải nói uy lực rất lớn, mà chính Triệu Vô Cực cũng công nhận điều đó, từng  làm cho hắn mặt biến sắc. Bất quá, nó dư sức kéo cô thoát khỏi lưới phi đao đó.

(Dyneema: Các bạn lên hỏi anh gg là biết. Một lời khó giả thích hết)

Lộn tròn một vòng, cô vững vàng đứng trên nhánh cây gần đó, buông sợi dây trên tay, bắt đầu phản công, 20 thanh chùy thủ được cô đồng loạt phóng tới Đường Tam.

Kì lạ là chùy thủ thế nhưng không mang một tiếng động phóng tới Đường Tam. Ở trong bóng đêm mà không nghe thấy tiếng động phải nói là khó lắm mới phát hiện ra. Đến cả Trữ Vinh Vinh luôn quan sát trận đấu cũng không biết là cô vừa phóng, hơn nữa ám khí  của cô còn có màu đen a~

Tiếc là Đường Tam luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô thì qua tử cực ma đồng hắn hoàn toàn thấy được đường đi của ám khí, lúc cô thoát khỏi lưới ám khi đó hắn cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc vì một sợi dây đứt mà cũng có thể kéo người thoát khỏi  một lượng lớn ám khí, khó lường trước. Hơn nữa cô gái này còn có một loại ám khí gì lạ thế mà khi đi bay lại không có âm thanh, không ngờ như vậy mới khiến người ta khó lòng phòng bị hơn bao giờ hết. Cô gái này quả thật không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Ám khí như vậy đủ tiêu chuẩn để đứng trong hàng ngũ cao cấp ám khí. Chỉ có điều...đường đi của ám khí hơi đơn giản.

Hắn nhanh chóng vận dụng Quy ảnh mê tung né tránh đồng thời cũng đáp trả lại những kiện ám khí, cô cũng không thua kém nhảy xuống cây tránh né ám khí hắn phóng, tiếp tục phóng ra những ám khí khác giống vậy.

Khiến Đường Tam tập trung cao độ phòng bị, không nghe thấy âm thanh thật khó mà phát hiện cô ấy có ném không. Mỗi lần như vậy hắn đều đáp trả chỉ có điều không nhiều, trận chiến dần trở về thế cân bằng.

Cô biết hắn tuy có nhiều ám khí nhưng dù thế nào cũng có số lượng của chúng, nên hắn phóng cũng không thể lúc nào cũng số lượng khủng bố được, cô cũng không thua kém cô biết hắn có thân pháp quỷ dị đến cả Triệu Vô Cực dùng đến cả hồn kĩ thứ tư - định vị truy tung mới bắt được. Cô không thể ném trúng hắn được là điều tất nhiên. Bất quá...cô làm vậy để có thể nghĩ cách.

Trận chiến giờ chỉ bắt đầu...

Sau một lúc, hai bên cứ bên phóng bên tránh. Đường Tam cuối cùng không nhịn được, lần nữa phóng ra một lượng lớn ám khí. Hắn biết cô gái này ám khí chắc giờ cũng không còn nhiều, nhanh kết thúc trận đấu thôi. Lần này không còn sợi dây cô làm cách nào.

Hắn đoán đúng, cô quả thật sắp cạn ám khí rồi. Thật sự loại ám khí cô phóng ra, nguyên liệu làm rất khó tìm a~ cách làm lại khó, cô chỉ làm đủ để phòng thân nhưng trận đấu này cô hoàn toàn dùng gần hết rồi. Cô không dùng mấy thanh chùy thủ hằng ngày, vì chúng căn bản không đủ tư cách đấu với Đường Tam. Tuy độ cứng tốt nhưng khuyết điểm quá lớn qúa dễ thấy hơn nữa tốc độ bay quá chậm. Độ nặng của nó khiến nó bay chậm, bình thường cô dùng toàn trong cận chiến. Qúa không thích hợp để "gϊếŧ" người.

Thật sự mà nói, ám khí Nhan gia hạng rất xoàng. Sát thủ Nhan gia được biết đến với thân thủ quỷ dị cùng dụng độc đến tử thần cũng phải sợ thì hoàn toàn không có gì hết. Ám khí ít khi dùng đến, căn bản bởi vì mấy thứ ám khí đó quá kém cỏi. Nhưng riêng cô là đặc biệt, cô quen biết với một người rất giỏi trong việc chế tạo ám khí, hắn có dạy cô, và nhờ vậy cô chế tạo ra được một số loại ám khí thích hợp trong việc ám sát, cũng không tồi. Nhưng nếu nói để tự hào thì cô cũng có 4 cái.

Cái ám khí cô đang phóng ra là hắc chùy, một loại ám khí cô tự chế tạo ra, cũng là thứ cô khá tự hào, dụng cụ mà cô thường xuyên dùng trong việc ám sát. Không chỉ vậy, còn có bạch chùy, vô chùy cùng thường chùy. Cô đặt tên cho nó gọi chung Hắc bạch vô thường vậy. Mỗi lẫn đến đều lấy đi mạng người, giống như cô vậy, mỗi lần ám sát ai người đó sẽ không sống tới ngày mai. Mỗi cái ám khí đều có uy lực riêng. Hắc chùy thích hợp đi trong bóng đêm, đi không tiếng động, rất thích hợp để đánh lén. Bạch chùy thì không thích hợp dùng trong bóng đêm lắm, nhưng tốc độ đến lại rất nhanh, có thể khiến người ta sinh ảo giác, và không kịp phòng bị. Vô chùy không giống hai cái kia nhưng uy lực rất lớn. Còn Thường chùy thì chính là mấy cái chùy bình thường cô hay sử dụng, đặc biệt cứng rắn và còn dễ làm. Ngoài bốn loại ám khí đó ra...thứ có tác dụng trong hồn đạo khí của cô thì chắc hết rồi...

Không! Cô có nó mà!

Đợi ám khí đến vị trí cô, một âm thanh xé gió vang lên đồng loạt tất cả ám khí đều rơi lịch bịch xuống đất. Trên tay cô hai thanh kiếm sắc bén hiện ra.

Đúng! Nhan gia thân thủ không tồi, đều có vũ khí riêng trong việc ám sát. Mà vũ khí cô rành nhất chính là Song kiếm. Hai thanh song kiếm này cô mua được từ một người thợ rèn. Tuy không cứng rắn lắm, bất quá dùng tạm ổn, cô cũng không thường xuyên tạo ám khí được, ám khí là  thứ không thể để người ta biết được. Nếu không nó sẽ trở thành minh khí, mà cô không muốn vậy, mấy cái ám khí kia có thể nói cô giấu Tử Vũ mà chế tạo đấy.

Thật sự mà nói, cô có vũ khí này cũng khá lâu rồi. Bất quá người ta có khi quên thứ mà vốn có trong túi mình mà. Cô chỉ chợt nhớ ra nó thôi, trận chiến này có vẻ thích hợp dùng nó rồi. Bởi vì cô giỏi trong việc cận chiến mà~

Nhìn hai thanh song kiếm trên tay cô, Đường Tam thoáng chút kinh ngạc, cô ta dùng song kiếm sao? Thanh kiếm đó rất chắc, đến cả mấy vũ khí hạng nặng hắn phóng ra, thanh song kiếm đó chỉ  đơn giản chém nhẹ là rớt hết. Rất đáng kinh ngạc. Bất quá hắn  đoán sai, không phải thanh kiếm chắc mà chủ lực chính là của người ra đòn. Ảo diệu mà tinh tế. Từ một thanh củi cũng có thể khiến nó thành một thanh kiếm thật sự, đó là  đỉnh cao của việc sử dụng kiếm.

Lúc cô học cách dùng kiếm, có người đã từng nói "Kiếm pháp coi trọng chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất, trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm là được. Kiếm chẳng qua là một cái môi giới, một hoa một gỗ đều có thể là kiếm."

Nhờ  câu đó, 23 năm sống ở thế giới kia cô đã hòa mình làm một với kiếm của bản thân, nên cho dù có là hai thanh gỗ cùn cô cũng có thể khiến nó thành một vũ khí tuyệt hảo.

Đường Tam hơi kinh ngạc, tiếp tục phóng ra ám khí.  Bất quá, cô cũng không thua kém, linh hoạt chém rớt những ám khí mà hắn phóng tới một cách nhẹ nhàng, đồng thời cũng càng lại gần hắn.

Đường Tam cũng nhanh chóng dùng Quy ảnh mê tung di chuyển sang chỗ khác, hắn không giỏi trong cận chiến, một hồn sư không chế thì khi di chuyển tầm xa vẫn tốt hơn, nếu cận chiến thì không gì thích hợp hơn Hạo Thiên chùy, độ nặng của nó rất tốt, bất quá đã nói không được dùng đến vũ hồn, cả lam ngân thảo cũng không thể xuất, hắn không còn cách gì ngoài tránh né.

Nhưng hắn biết cận chiến không tốt. Đường Tuyết Băng cũng biết chứ. Cô xoay song kiếm lại, quay một vòng trên không trung, ám khí rơi hết xuống đất. Dùng hết tốc độ lao đến gần Đường Tam, hắn cũng nhận ra.

Hắn cũng nhảy về phía sau, giữa ngực hắn một  mũi tên bay thẳng ra. Hắn đã từng nói, Đường Tam đời trước được coi như là một đại sư ám khí, máy bắn ám khí mà hắn chế tạo chính là loại không cần chốt mở, chỉ cần cơ thể co rút lại có thể kích động ám khí phóng ra. Kẻ khác khó lòng phòng bị.

Bất quá, Đường Tuyết Băng đã từng xem hắn phóng ám khí, tất nhiên biết điều đó. Cô nâng song kiếm lên đỡ nó, Đường Tam cũng nhân cơ hội, phóng tiếp ra một kiện ám khí khác. Là thấu cốt trâm. Là một vũ khí có lực xuyên thấu rất mạnh, thật sự mà nói hắn cũng không muốn dùng thấu cốt trâm, nhưng sau khi đấu hắn mới biết Đường Tuyết Băng này không đơn giản, hắn cũng không còn e dè nhiều.

Hắn phóng ra thấu cốt châm chỉ với mong muốn phá  hư hai thanh song kiếm kia thôi. Hắn có linh cảm nếu Đường Tuyết băng còn dùng song kiếm hắn sẽ không có khả năng dành chiến thắng. Với lực đạo hắn phóng ra nếu thuận lợi vừa hay đâm xuyên qua song kiếm cũng đồng lúc xuyên qua tóc Đường Tuyết Băng.

Sau khi nghe âm thanh xé gió cô cũng như phát hiện ra Thấu cốt trâm, ngả người ra sau tránh né, hai thanh song kiếm như mất lực bị ám khí từ ngực hắn bắn ra văng ra xa.

Nhưng Đường Tam chưa kịp mừng, Đường Tuyết Băng vừa ngã người ra sau cũng chống tay xuống đất, lộn người một vòng, mượn lực đạo bay đến thẳng vị trí Đường Tam. Tặng cho hắn một cú đá tống ngang với lực đạo rất mạnh.

Bất quá, Đường Tam không phải là chưa gặp qua mấy cú đá thế này. Cú đá này của Đường Tuyết Băng thật sự rất giống với nhu kĩ của Tiểu Vũ. Hắn cũng không chút hốt hoảng, nghiêng người né, dùng khống hạc cầm long. Cầm lấy chân cô quăng đi.

Di chuyển của cô tự nhiên bị ai  đó điều khiển, Đường Tuyết Băng cũng hơi nghi hoặc, cũng nhanh chóng lộn người đáp vững vàng trên mặt đất. Nhanh chóng, mười đạo âm thanh hướng Đường Tam phóng đến. Nhưng nếu để ý kĩ là đến 20 kiện ám khí, 10 cái màu đen và 10 cái màu trắng. Thật sự nhìn sơ qua chỉ thấy 10 cái màu trắng di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Đường Tam thoáng kinh ngạc, tốc độ 10 đạo bạch quang rất nhanh nhưng dựa vào Tử Cực Ma Đồng hắn hoàn thấy được 20 kiện ám khí. Quy ảnh mê tung nhanh chóng thi triển, và tránh đi. Đáp trả lại mấy cái ám khí khác. Cô cũng không tiếp tục tránh né, số lượng tương đương của hắn phóng trả lại, hai đạo ám khí va chạm vào nhau, âm thanh vang lên, đồng loạt ám khí của Đường Tam vỡ toang, ám khí của cô cũng tiếp tục di chuyển đến chỗ hắn, Đường Tam hơi thất thần cũng nhanh chóng dùng quy ảnh mê tung bộ tránh né, ám khí không trung theo đà bay thẳng cắm vào cái cây đằng sau.

Ám khí đó uy lực rất lớn. Chính Đường Tam cũng không khỏi có lời khen. Uy lực phải rất lớn mới khiến ám khí hắn vỡ toang như vậy, cô ta ám khí hoàn toàn rất lợi hại.

Cô cũng nhanh chóng, phóng 20 đạo ám khí khác, vẫn  tiếp tục  10 đạo bạch quang và 10 đạo hắc quang. Như cũ bạch quang di chuyển với tốc độ rất nhanh, lần này còn nhanh hơn lần trước rất nhiều. Sau khi phóng xong, tiếp tục lấy ra 10 bạch chùy, cùng 10 vô chùy, cô tiếp tục phóng tới chỗ hắn.

Đường Tam đôi mắt tỏa ra quang mang, không có kẻ hở sao? Tử Cực ma đồng của hắn hoàn toàn có thể phát hiện ra sơ hở của kẻ địch, đó là nhờ vào khả năng nhìn rõ ràng của "Tử cực ma đồng", Đường Tam hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi động tác của đối thủ. Đây mới chính là tác dụng lớn nhất của " tử cực ma đồng".

Đường Tuyết Băng rất mạnh, điểm yếu của cô ấy chính là cách phóng ám khí rất đơn giản, đúng là trúng tóc hắn đấy, bất quá đường đi chỉ có đường thẳng quá dễ dàng để biết. Hơn nữa hắn còn biết bả vai trái của cô lực đạo hơi yếu, tuy không kém tay phải bao nhiêu nhưng nhìn theo bạch chùy thủ mà cô ấy ném là biết, tốc độ của chùy thủ dựa theo lực tay cô ấy ném, bạch chùy thủ khi cô ấy ném bằng tay trái tốc độ chậm hẳn so với khi ném bằng tay phải. Chính xác mà nói, cô ấy từng bị thương ở trên tay trái. Mà sự thật đúng là vậy, trong trận chiến với Thanh Liên cô đã bị hồn kĩ của cô ấy sượt qua tay, và chưa lành hẳn. Nhưng trong một trận chiến ám khí điểm yếu đó đúng là chết người, lực đạo tay ảnh hưởng rất mạnh đến uy lực của ám khí.

Đường Tam cũng không tiếp túc dùng quy ảnh mê tung tránh né, dùng 40 kiện ám khí ném trả lại, cả hai kiện ám khí va chạm vào nhau, dựa vào tử cực ma đồng, hắn hoàn toàn nhận biết được uy lực của ám khí cô phóng, từ đó chọn ám khí thích hợp để chọi lại.

Đúng  như hắn dự đoán, ám khí hắn phóng ra hoàn toàn làm chệch hướng ám khí của Đường Tuyết Băng, chỉ có điều vô chùy cô phóng đã cùng nổ tung với ám khí của hắn. Cô cũng thoáng kinh ngạc, phóng ra 30 vô chùy chọi lại ám khí của Đường Tam.

Cả hai bên ám khí đều nổ tung, bụi bay mù mịt, cùng lúc này, trong màn khói. Âm thanh va chạm thật lớn vang lên, liên tiếp là 6 tiếng nổ cùng lúc này cây nhan cũng cháy hết.

"Trận chiến kết thúc!" Trữ Vinh Vinh cũng ngây người, nhưng làm tròn bổn phận trọng tài cao giọng nói. Trận chiến cuối cuộc ai thắng? Bọn họ thật lợi hại!

Màn khói dần tan đi, thân ảnh Đường Tam cùng Đường Tuyết Băng cũng hiện rõ ra. hai người trên tay đều cầm một ám khí. Trên tay Đường Tam tụ tiễn cũng đã hết, còn trên tay Đường Tuyết Băng một vật kì lạ màu đen, mà chỉ có người từ thế giới cô mới biết.

Đó là...súng!!!!

.....................................................................................................................