[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 18: Vô Đề

Sau khi luồn ánh sáng trắng tiến vào cơ thể cô, cơ thể cô dường như không tự chủ được nữa, võ hồn của cô cũng tự động xuất ra, bông hoa tuyết tỏa ra lam quang mảnh liệt.

Ba thước xung quanh cô như bị lam quang chiếu tới, cả cây cối xung quanh lập tức đóng băng, lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời như một bức tranh xinh đẹp. Mà lấy cô là trung tâm, nhưng ai còn quan tâm chuyện đó khi người trung tâm đang chịu một cỗ đau đớn không tưởng tượng nổi.

Thân thể Đường Tuyết Băng không ngừng run rẩy, bên ngoài làn da mặt cô đã ngưng kết thành từng hạt băng châu, tất cả cũng từ mồ hôi mà thành. Tứ chi đã sớm chảy ra từng đường tơ máu, làn da dưới lớp băng đã biến thành một màu đỏ. Huyết khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực nhanh, đến mức trông rợn cả người. Nếu không phải nhờ phụ trợ của Tinh Linh chi Tuyết và việc hấp thu hai hồn hoàn vượt cấp trước năng lực chịu đựng của cô đã tăng lên đáng kể nhờ vậy nếu không cô sợ đã tan xác lâu rồi.

Bạch quang sau khi tiến vào cơ thể cô, mang theo một lượng lớn năng lượng tiến sâu vào cơ thể cô, nó đi qua chỗ nào, chỗ đó như bị cào xé dữ dội, cảm giác như nó muốn xé tan cơ thể cô thành từng mảnh. Mà cơn đau càng lúc càng dữ dội, đau đến tận xương tủy. Cái cảm giác này hoàn toàn hiểu theo nghĩa đen a.

Chẳng mấy chốc cả cơ thể cô tựa hồ như không thể chịu nổi, cơ thể như nứt toạc ra, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Từ miệng cô một luồn lam quang dần tiến vào cơ thể cô như muốn xoa dịu đi cảm giác đau đó...

Tử Vũ lo lắng đưa từng cái một cánh hoa của Tinh Linh chi Tuyết vào miệng cô, lúc này cô thật mong Tinh Linh chi Tuyết này không tăng cường sức chịu đựng mà thân thể thì tốt biết mấy. Thân thể của Băng nhi sắp bị năng lượng từ hồn hoàn của con thỏ vương kia phá tan rồi, cô đáng ra không cho con bé hấp thu nó mới phải. Cô lo lắng đến phát điên rồi.

Nhưng...so với sự lo lắng lúc này của Tử Vũ, Đường Tuyết băng chợt như ngộ ra một đạo lí. Lam quang màu xanh kia là năng lượng của Tinh Linh chi Tuyết cô biết, vậy sao cô không sử dụng năng lượng của bản thân. Cô có năng lượng mà, rất nhiều là đằng khác.

Cô bừng tỉnh, hai vòng hồn hoàn hiện ra đằng sau lưng cô, thúc đẩy hồn lực, trong cơ thể cô một bông hoa tuyết 10 cánh dần hiện ra đằng sau bạch quang, tỏa lam quang sáng chói, lam quang như tách rời ra, bao vây lấy bạch quang, như cùng một hiệu lệnh đồng loạt tấn công bạch quang, như một cái lưới bắt trọn nó. Dần dần hấp thu lấy năng lượng của bạch quang.

Nhưng, bạch quang đó chứa là năng lượng của hồn hoàn của 5000 năm hồn thú a! Năng lượng đâu phải hồn tôn muốn hấp thu là hấp thu được.

Bạch quang tảo ra ánh sáng mãnh liệt lam quang như vỡ tan từng mãnh, bạch quang được giải thoát tiếp tục mạnh mẽ tàn phá cơ thể cô. Lúc này cả cơ thể cô không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu đỏ tươi, ngã khụy người xuống, máu từ lỗ chân lông tràn ra như suối.

Tử Vũ nhìn biểu hiện của cô hoảng sợ, nhanh tay bứt cánh hao đút tiếp vào miệng cô. Cánh hoa trở thành một cỗ năng lượng tiến vào cơ thể cô.

Chưa xong đâu! Đường Tuyết Băng điên tiết hét lớn. Bông hoa tuyết lần nữa tỏa ra lam quang mảnh liệt hơn, nhưng lần này lại khác nó tấn công trực tiếp vào bạch quang. Hai bên va chạm mãnh liệt, lần đầu tiên lam quang vỡ tung, cô tiếp tục phun ra ngụm máu.

Không bỏ cuộc, bông hoa tuyết lại tiếp tục tỏa ra lam quang tấn công bạch quang, lần thứ hai vẫn vậy lam quang vỡ tung, tuy lần nữa phun ra ngụm máu, nhưng người được lợi vẫn là cô, năng lượng bạch quang dần tản đi, năng lượng bị tản đi của nó dần thấm vào trong cơ thể cô. Thấy có hiệu quả cô mừng như điên, huy động tất cả hồn lực tiếp tục tấn công lại bạch quang.

Sau mỗi lần va chạm năng lượng bạch quang dần yếu đi, đến lúc nó cảm thấy như năng lượng mình dần mất đi không tàn phá cơ thể cô mà trực tiếp tấn công bông hoa tuyết, cô không kém dồn hết năng lượng hấp thu được từ bạch quang và năng lượng vòn sót lại của mình vào bông hoa tuyết tấn công thẳng lại bạch quang. Hai bên va chạm vào nhau, ánh sáng tỏa ra mãnh liệt, xuyên thấu cả cơ thể cô. Tồi tệ thay, tinh thần hải của cô dần bị nứt ra từng mảnh.

Nhưng...lúc này một nguồn năng lượng mỏng tràn vào người cô, như chữa lành kinh mạch của cô. Lợi dụng chút sức lực còn lại của mình, cô đưa cỗ năng lượng mỏng đó hồi phục lại tinh thần hải, các vết nứt dần khép lại...

Thành...công rồi!

Nghĩ được đúng ba từ đó, cô lập tức ngất xỉu.

Tử Vũ nhanh chóng ôm lấy cô, mừng rỡ, nước mắt không cầm được mà chảy dài... Cô biết Băng nhi làm được mà...con bé...làm được rồi! Kì tích...thật sự là kì tích!

....................................................................................................

Khi cô tỉnh dậy cũng là vào sáng hôm sau. Lúc vừa tỉnh dậy, thay vì cảm thấy mệt dọc do việc hấp thu hồn hoàn vượt cấp cả người cô lại cảm thấy phi thường thoải mái.

Vừa hay lúc này ngoài cửa, Tử Vũ cũng đẩy cửa bước vào trên tay cô ấy cầm một tô cháo còn bốc khói nghi ngút.

Cô nhìn cô ấy không kìm lòng được mở miệng..." Muội..thành công rồi.."

"Đúng vậy!" Tử Vũ gật đầu cười dịu dàng nói.

"Muội mất bao lâu..." Còn phải về học viện nữa.

"Không cần lo quá, Ăn cháo đi." Tử Vũ ngồi xuống cạnh giường đưa cho cô tô cháo.

"Cảm ơn." Cô cầm  lấy, nhẹ nhàng ăn.

Vị cháo rất ngọt tuy là cháo trắng nhưng lại có mùi rất thơm, thơm đến kì lạ. Không ngờ Tử Vũ nấu ăn lại ngon như vậy.

"Muội tăng bao nhiêu cấp?" Tử Vũ hỏi. Băng nhi hấp thu khủng bố như vậy không biết tăng bao nhiêu nhỉ?"

"Hình như là 5 cấp." Cô cảm nhận hồn lực của bản thân, khẽ nói. Cấp 35 rồi.

"Thật lợi hại! Không ngờ hấp thu vượt cấp lại tăng nhiều như vậy." Tử Vũ kinh ngạc nói.

Thật sự mà nói, Tử Vũ không biết ngoài việc hấp thu hồn hoàn vượt cấp, cô cũng đã  hấp thu hồn kĩ thứ ba của Thanh Hoa mới tăng nhiều như vậy. Rất đáng kinh ngạc.

"Muội mất 3 ngày cũng đáng." Tử Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.

"Hả???" Cô kinh ngạc, sao lại lâu như vậy cơ chứ?

"Muội hấp thu kiểu khủng bố như vậy, không lâu mới là lạ. Lấy hồn lực của bản thân để chọi lại năng lượng của hồn hoàn, muội có biết như vậy là nguy hiểm lắm không???"

"Muội có biết mỗi lần hồn lực của muội nát ra, là lúc đó muội tan xác bao nhiêu lần rồi không hả? Muội muốn cơ thể mình là chiến trường sao? Muội nghĩ hồn lực của muội đủ đấu lại nó sao? Muội nghĩ thân thể muội chịu được hồn lực va chạm nhau sao? Nếu không nhờ Tinh Linh chi Tuyết cùng sức mạnh hồi phục của tỷ cầm cự muội nghĩ còn ngồi đây hả?" May mắn là khi Băng nhi hấp thu, cô lại nhớ đến năng lượng phục hồi của bản thân. Phép thuật này sử dụng rất tốn năng lượng, cô mỗi tháng chỉ sử dụng được 3 lần. Kĩ năng này cho phép cô được hồi phục lại thân thể và tăng máu cho đối tượng được chỉ định, máu của con bé mất quá nhiều. Cô mới không tiếc dùng cho Băng nhi cầm cự làm cho thân thể không nát ra sau mỗi lần va chạm hồn lực, con bé này biến thân thể mình thành chiến trường luôn đó.

"Xin lỗi...nhưng sức mạnh hồi phục?"

"Tỷ được một người bạn dạy." Tử Vũ trả lời.

"Bạn của tỷ là ai vậy, không ngờ lại có một sức mạnh nghịch thiên vậy?" Đường Tuyết Băng kinh ngạc.

"Khi nào tỷ sẽ dẫn muội đi gặp người đó." Tử Vũ cười nói.

"Cảm ơn..." Cô nhìn tô cháo, nhẹ giọng nói.

"Không có gì đâu, muội lần sau không được liều mạng như vậy đâu đó! Lần này là may mắn chó muội đó là có tỉ. Lần sau không may mắn như vậy nữa đâu. Nhớ nghe chưa?" Tử Vũ nghiêm giọng nói.

"Vâng..." Cô nhẹ nhàng trả lời.

..........................................................................................................

Sau khi từ biệt Tử Vũ, Đường Tuyết Băng về tới học viện, cũng là vào sáng hôm sau.

Trùng hợp thay bọn Đường Tam do Triệu Vô Cực dẫn đầu cũng vừa về tới học viện, chào hỏi bọn họ một chút, cô cùng Chu Trúc Thanh đồng thời về phòng của mình. Tiến vào trạng thái tu luyện.

...........................................................................................................

Tối hôm đó, không làm phiền tới Chu Trúc Thanh, cô đi nhẹ nhàng ra ngoài phòng. Hướng phòng viện trưởng mà đến.

Lúc này từ trong phòng vang ra những âm thanh nói chuyện, giọng thứ nhất của viện trưởng Phất Lan Đức, thứ hai là Triệu Vô Cực và thứ ba giọng thứ ba là một âm thanh nghe có chút cứng ngắc và rất quái dị.

Hình như là đề cập tới Thiên Thanh Ngưu Mãng, cô từng nghe Tử Vũ nói ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có một con hồn thú 10 vạn năm rất mạnh, là Thiên Thanh Ngưu Mãng, có vẻ Tiểu Vũ gặp phải rồi. May mắn là không sao. Rất hên. Thiên Thanh Ngưu Mãng nghe Tử Vũ cô cô nói cũng rất nhân từ, tuy đúng là ghét nhân loại nhưng ít  ra không làm hại Tiểu Vũ là tốt rồi.

Cô cũng không quản nhiều về chuyện đó, biết bọn họ không sao cô cũng mừng rồi. Nhanh chóng gõ cửa.

"Ai?" Phất Lan Đức lớn giọng quát.

Ai lại đến vào giờ này? Nhất thời hai người còn lại cũng chú ý đến người ngoài cửa.

"Đường Tuyết Băng." Cô lạnh nhạt nói.

"Vào đi." Phất Lan Đức nghe vậy, khuôn mặt mới có chút hòa hoãn, nói lớn.

Cô đẩy cửa bước vào, trong phòng đúng là có ba người, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực và một gã trung niên có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

"Có chuyện gì sao?" Triệu Vô Cực lên giọng hỏi. Cô gái này chắc phải nói là thần bí nhất trong học viện rồi. Thiên phú cũng rất tốt, phải nói trong học viện tốt nhất, chỉ có điều sao không tham gia liệt sát hồn thú với bọn họ? Nhưng Phất Lan Đức đã nói là gia đình có việc, 100% là đút lót cho lão rồi. Bình thường nếu học sinh đút lót lão sư sẽ không vui, nhưng Triệu Vô Cực lại cực kì ưa thích cô bé này. Bởi vì cô bé này rất thông minh.

"Tôi muốn đến Đấu Hồn Trường được chứ?" Đường Tuyết Băng không mặn hỏi.

"Cô mới vừa về, không sợ hồn lực chưa kịp khôi phục sao?" Phất Lan Đức kinh ngạc hỏi.

"Không, tôi cũng đã nghỉ ngơi cả ngày hôm qua rồi, nên cũng không muốn phí thời gian." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Hôm qua chơi với Tử Vũ cả ngày thật mệt. Trong khi đó hồn lực cũng không mất mấy, thân thể chỉ bị thương một chút và có đôi chút thiếu máu. Thật mệt.

"Ukm, vậy được thôi. Nhớ trước 11h về." Phất Lan Đức cũng không phản đối nói.

"Vâng." Cô đáp một tiếng, hướng tất cả người trong phòng chào hỏi. Sau đó trở ra.

Theo con đường mà hồi trước đến Đấu Hồn Trường mà đi.

...................................................................................................

Đại Đấu Hồn Trường,

Sau hàng loạt kiểm tra, cô vẫn ở bác dịch thứ 14. Và vừa đến nơi, tên cô lần nữa được gọi lên đài.

Phân trường thứ 14...

.................................................................................................

Tớ đúng hẹn nhé! Chap sau sẽ được đăng trong thứ 3, thứ 5 hoặc thứ 7.

Ủng hộ tớ nhé!

Bye~

.......................................................................................................

Tháng cô hồn vui vẻ, tặng các bạn bộ phim ma nè.

(✧ω✧)

(✧ω✧)