[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 14: Lĩnh vực

...Nhưng cơn bão vừa bao quanh cô, thì cả người cô giống phát sáng rực rỡ, đôi cánh trên đỉnh đầu tỏa ra lam  quang, dần biến mất lúc này trước mặt cô bông hoa tuyết mười cánh lại lần nữa hiện ra...

Cơn bão vừa ập tới lam quang mang thì bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, cái quạt cũng cùng lúc tan biến, Thanh Hoa cũng không biết lý do phun ra ngụm máu rồi ngất xỉu.

Cùng lúc đó, trong tinh thần hải của cô đồng thời vang lên một giọng nói...

"Thanh Hoa cô ta bị sao vậy?" Một khán giả ngây người hỏi.

"Không lẽ không đủ hồn lực nên bị phản phệ sao?"

"Chắc chắn là vậy rồi. Không đủ hồn lực mà làm liều!"

"Ngu ngốc, haha~"

"Tôi thấy không giống lắm..."

"..."

Nhất thời nhìn sự việc diễn ra trên khán đài, mọi người bàn tán xôn xao.

Người chủ trì lúc này cũng tỉnh táo lại, bước nhanh lên trên đấu hồn, lớn tiếng tuyên bố, "Chiến hồn tôn Thanh Hoa mất khả năng chiến đấu, Đường Tuyết Băng thắng!"

"Tôi biết nữ thần rất giỏi mà! Hú hú!!!"

"Thật lợi hại! Hai thắng ba! Tuyệt vời!"

"Rất tuyệt vời, Tuyết Băng nữ thần giỏi nhất!"

"..."

"Đường Tuyết Băng chiến tích, một thắng không thua. Thanh Hoa chiến tích 15 thắng, 11 thua. Đường Tuyết Băng đại sư, mời ngài xuống đài phía sau tiến hành đăng ký tích phân" Trọng tài hướng cô cất cao giọng nói.

Cô không nói gì, lạnh lùng bước xuống đài. Tên cô được mọi người gọi vang cùng tiếng vỗ tay làm xao động cả khán đài.

.................................................................................................

Sau khi đăng kí hoàn thành tích phân, cô lại gần chỗ nghĩ ngơi của Sử Lai Khắc, lúc này ở vị trí chỉ có Phất Lan Đức. Đường Tam và Chu Trúc Thanh đang đánh nhau trên khán đài, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn và Tiểu Vũ đều đi cổ vũ bọn họ.

Cô vừa đến, nhất thời Phất Lan Đức không nhịn được hướng cô hỏi "Tuyết Băng...mặt ngươi..."

Cô nhất thời mới nhớ đến khuôn mặt bê bết máu của mình, kể lại trận chiến vừa rồi.

"Ta không sao..." Đường Tuyết Băng khó chịu nói...cô không muốn làm lớn vấn đề này, mặt mũi có quan trọng sao?

"Sao không chịu thua?" Phất Lan Đức cũng không nhịn nữa hỏi. Thật sự không nhịn được nhìn người khác ức hϊếp học trò của mình.

Cô không trả lời, hướng ông ấy nói.

"Viện trưởng, tôi có thể về học viện trước chứ?" Cô muốn về học viện điều tức...hồn lực của cô dạo này...tiêu tốn hơi nhiều.

"Được! Ta dẫn ngươi đi" Phất Lan Đức cũng không phản đối.

Cô hướng hắn gật đầu, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân hướng học viện đi về...

.........................................................................................

Lĩnh vực!

Đó là... lĩnh vực sao?

Ở bên trong lĩnh vực khống chế, lĩnh vực chủ nhân chính là chúa tể, trừ hắn ở ngoài, lĩnh vực tất cả mọi người sẽ đã chịu áp chế.

Ở Đấu La Đại Lục, chỉ có tại hồn sư đạt tới Phong Hào Đấu La cảnh giới, lúc hồn kĩ thứ chín có mới xuất hiện được. Hơn nữa tỉ lệ xuất hiện cũng chỉ có một phần mười. Loại hồn kĩ lĩnh vực được xưng là cực phẩm hồn kĩ. Ngoại trừ đạt được cấp bậc Phong Hào Đấu La ra, cũng chỉ thiên phú võ hồn kỹ năng mới có khả năng xuất hiện. Nếu như ứng dụng đúng cách, hiệu quả đạt được cực kì kinh khủng. Hơn nữa, thiên phú lĩnh vực sẽ theo thực lực bản thân tăng lên mà không ngừng tiến hóa.

Gấp cuốn sách trên tay lại, Đường Tuyết Băng có chút thoáng thất thần.

Thiên phú vũ hồn - lĩnh vực!

Hóa ra tầng lam quang đó là lĩnh vực. Đệ tam hồn kĩ của Thanh Hoa kia cũng ở trong phạm vi lĩnh vực của cô mà bị hấp thu. Hơn nữa, lĩnh vực này không theo sự điều khiển của cô tự ý phóng xuất.

Trừ phi cực phẩm vũ hồn mới có thể xuất hiện lĩnh vực.

Vậy vũ hồn của cô ở đẳng cấp nào?

Lần đầu tiên trong thân tâm Đường Tuyết Băng tò mò về vũ hồn của mình đến thế.

Băng Tuyết Tinh Khiết?

"Ta là duy nhất băng tuyết đế vương!"

Đúng lúc này, một câu nói tưởng chừng như đã được lãng quên lại ùa về trong trí nhớ của cô. Đúng, lần đầu thức tỉnh vũ hồn, chính nó đã nói với cô câu ấy. Một kí ức về một vị đế vương. Băng Tuyết Chi Vương!

Mỗi loài trên Đấu La Đại Lục này đều có vương của nó. Hồn thú thì cách chọn rất đơn thuần mạnh là vua. Thực vật thì theo huyết thống. Loài người thì được dân chúng chấp thuận là vương. Nhưng điểm chung đều là thay nhau lên làm vương.

Nhưng nguyên tố vũ hồn của cô thì khác, mỗi loại nguyên tố vũ hồn đều có duy nhất một vương! Băng tuyết cũng vậy, băng vương và tuyết vương. Nhưng, băng vương và tuyết vương lại kết hợp với nhau tạo nên vũ hồn của cô - Băng Tuyết Chi Vương.

Từ khi sinh ra vũ hồn của cô đã là vương của băng tuyết. Duy nhất đế vương.

Vậy tại sao... nó lại kết hợp? Tại sao băng tuyết chi vương lại xuất hiện trên người cô.

Tại sao?

Cô không biết, nhưng cô chắc chắn, cô sẽ sớm biết thôi.

.......................................................................................................................................................

Sáng hôm sau, cô vừa từ trong trạng thái nhập định trở lại. Bạn cùng phòng cũng không thấy đâu. Chắc đã đi ăn sáng.

Lúc VSCN, qua gương khuôn mặt của cô đầy những vết xước, những vết máu đông dần hiện rõ. Đúng thật là hôm qua, cô quên mất chuyện này. Một phần do chuyện về lĩnh vực vũ hồn của cô khiến cô quá đỗi tò mò. Thật sự, cần phải kiếm thêm một số sách về vũ hồn mới được.

Lấy trong khuyên tai ra một lọ gốm, đổ ra tay ba viên kẹo nhỏ nhỏ tròn tròn tròn màu tím. Hai khuyên tai, hai hồn đạo khí trữ vật riêng biệt, bên phải cô để ám khí, còn bên trái cô để thuốc, những vật dụng khác. Không thể để ám khí cạnh thuốc được.

Mà lọ thuốc đó là chữa thương được Tử Vũ đặc biệt trang bị. Chỉ có điều hơi nhiều. Cô ấy nói, đánh nhau thì không phải chỉ bị nội thương, mà còn bị ngoại thương cũng không tốt để lại sẹo rất xấu, nên tặng nhiều vậy đó.

Chả mấy chốc, mặt cô những vết cắt gần như lành lại như không từng tồn tại trên mặt cô. Công dụng thuốc thật tốt.

Chỉ có điều không ngờ...ở đây mà cũng có đan dược.

Sau khi vừa VSCN xong, âm thanh chuông báo vào lớp cũng vang lên. Cô nhanh chóng đến vị trí tập trung hôm qua, mà cùng lúc đó Trữ Vinh Vinh cũng đã có mặt.

Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp có chút ẩn hiện nét tiều tụy, cặp mắt đỏ hoe, tinh thần hồ như thất thần.

Cùng lúc đó, bọn Đường Tam cũng đến chỉ thiếu mỗi Áo Tư Lạp.

Hướng mọi người chào hỏi, cô cũng đến gần bọn họ. Đứng bên cạnh Trữ Vinh Vinh, xếp hàng ngay ngắn.

Hôm nay phụ trách dạy bọn hắn giống như hôm trước là Phát Lan Đức viện trưởng. Đường Tam tám người đợi được một lát thì viện trưởng mới đủng đỉnh đi tới. Phất Lan Đức đầu tiên rơi trên người Trữ Vinh Vinh, nhưng hắn cũng không nói gì hết. " Hôm nay là khoá thứ hai. Áo Tư Tạp đâu rồi? Hắn còn đang nướng à?"

Đường Tam gấp rút lên tiếng: "Lúc sáng ta đi ra ngoài thì hắn còn đang tu luyện, chắc là đang nhập định nên không kịp thời tỉnh dậy thôi "

Phất Lan Đức nhíu mày " Bài học hôm nay thiếu hắn là không được. Đường Tam, ngươi đi kêu hắn đi"

Đường Tam vừa đình đi thì thấy Áo Tư Tạp từ kí túc xá chạy vội tới. Bất quá, trên mặt hắn không có vẽ sợ sệt mà ngược lại còn tràn ngập hưng phấn trông cực kì...biếи ŧɦái~

"Sao bây giờ mới tới? Đi chết đi!" Đới Mộc Bạch trên trán nổi gân xanh, tặng cho hắn một cú đấm 'yêu thương'.

"Cái đó thì..." Áo Tư Tạp nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng...

"Ây da~ người ta đang thất tình thông cảm tí đi!" Mã Hồng Tuấn cười cười gian nói.

"Thất tình không chỉ có mình ngươi..." Đới Mộc Bạch cũng còn giận hung dữ nói.

"Cho nên ngươi cũng thông cảm tí buổi trưa cũng nhường cơm cho mình luôn nha~" Mã Hồng Tuấn chảy nước miếng, hì hì nịnh nọt nói.

"Cho nên ngươi cũng đi chết luôn đi!!!!!" Đới Mộc Bạch càng nghe càng điên, khuyến mãi thêm cho bạn Mã Hồng Tuấn một cú đấm khác.

Và một cuộc ẩu đả diễn ra....

"ĐỦ RỒI! HỌC THÔI!" Không nhịn được nữa Phất Lan Đức điên tiết quát, kéo Áo Tư Lạp lại bên mình. Lên giọng nói " Hôm nay giáo trình rất đơn giản, mọi người phải ăn đậu hủ của Áo Tư Tạp."

" Cái gì?" Tiểu Vũ vừa nghe xong liền giật cả mình hô to:" Viện trưởng, cái này cũng gọi là giáo trình sao?"

Phất Lan Đức phẩy tay, đàng hoàng trả lời:"Sao lảm nhảm nhiều vậy! Áo Tư Tạp lấy đậu hủ."

Áo Tư Tạp trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi, đặc biệt chiếu cố nhìn về hướng Trữ Vinh Vinh. Có thể nói. Lúc này hắn thật sự muốn đi tới ôm Phất Lan Đức, hôn lão một vài cái,trong bụng thầm nghĩ: "Viện trưởng, ta thật sự yêu ngươi a".

Chỉ cần nghĩ tới cảnh Trữ Vinh Vinh nếm thử đậu hủ của mình thôi, là trong lòng cúa Áo Tư Tạp không khỏi dâng nên niềm phấn khích, Áo Tư Tạp hai tay đồng thời vươn ra, miệng cười hắc hắc, lẩm nhẩm đọc hồn chú.

"Đậu hủ mềm mềm xinh xinh"

"Kẹo tỏi đẹp xinh dễ thương đây"

Một cái đậu hủ, một cái tỏi hiện lên trên tay hắn, có mùi 'thơm' khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp. "Người nào....trước đây?" Hắn nói xong, miệng cười hắc hắc.

Nhất thời, mọi người đồng lòng muốn tiễn tên này đi xa.

"Nếu làm không được thì về sớm." Phất Lan Đức nói, nét mặt nghiêm nghị đứng một chỗ, bộ dáng lộ vẻ thiết diện vô tư,vẻ mặt của hắn như nói cho các đệ tử, ai cũng đừng hòng lẫn tránh đợt khảo thí này.

"Ta ăn trước..." Trữ Vinh Vinh bặm môi, hầm hầm đáp, hai tiếng thanh thuý vọng lại, Trữ Vinh Vinh bước tới trước mặt Áo Tư Tạp, tay giật lấy đậu hủ trên tay hắn.

Khuôn mặt hết sức bình tĩnh, có điều cặp mắt tràn ngập vẻ không cam lòng đã bán đứng nàng. Nàng dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, làm thế nào có thể che dấu hoàn toàn nội tâm của mình chứ?

Trải qua một đêm thức trắng, nàng quyết định ở lại. Không phải là thoả hiệp, mà nàng muốn chứng minh cho tất cả mọi người ở Sử Khắc Lai học viện biết rằng mình hơn hẳn bọn họ, so với họ nàng tài giỏi hơn.

Nhìn thẳng vào mắt Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp bỗng cảm thấy trong lòng rét run lên.

Trữ Vinh Vinh bộ dáng có chút hung hăng cầm lấy đậu hủ cắn mạnh một cái, Nhìn thấy nét mặt nàng, Áo Tư Tạp cảm thấy cảm người như cắn chính hắn vậy, bất giác lui ra sau vài bước.

"Nhìn gì hả? Tiếp nào!" Trữ Vinh Vinh điên tiết, hướng hắn quát.

"Của cô nè!" Áo Tư Tạp nhanh chóng đưa cho cô ấy. Hừ một tiếng, Trữ Vinh Vinh tiếp tục ăn.

Lúc đầu, trong lòng nàng suy nghĩ mặc kệ tốt xấu ra sao, nhưng sau khi nếm thử đậu hủ cùng kẹo tỏi. Nàng lại phát hiện hai loại thực vật vũ hồn do Áo Tư Tạp xuất ra mùi vị phi thường dễ chịu.

Nhất là đậu hủ vừa xuống tới bụng liền hoá thành một cổ nhiệt lưu vận chuyển khắp châu thân,Một đêm không ngủ, nàng vốn rất mệt mỏi nhưng lúc này nàng cảm giác được tinh thần minh mẫn hẳn lên, cơ thể dường như tràn ngập sức lực, Phất Lan Đức viện trưởng nói phải, hắn quả thật là một thiên tài thực vật hệ vũ hồn sư.

Trữ Vinh Vinh liếʍ nhẹ bờ môi, mỉm cười ôn nhu đáp "Đậu hủ của ngươi, tỏi của ngươi ta ăn xong hết rồi, vị cũng không tệ lắm"

Áo Tư Tạp cả người như chết sững, hắn cảm thấy nụ cười của Trữ Vinh Vinh thực là có mị lực kinh người.

Trữ Vinh Vinh xoay người, liếc nhẹ qua những người kia, sau cùng mới dừng lại trên người Phất Lan Đức viện trưởng,nàng hành động như vậy như để chứng tỏ mình có quyền ở lại học viện.

Đái Mộng Bạch cùng Mã Hồng Tuấn kẻ trước người sau đều ăn xong hương tràng của Áo Tư Tạp, Thứ tư là tới lượt Đường Tam, hắn có vẻ bất đắc dĩ,trên tay cũng cầm lấy đậu hủ, cùng tỏi của Áo Tư Tạp.

"Nữ hài tử Trữ Vinh Vinh cũng có thể làm được, mình có lý do gì để thoái thác chứ?". Nghĩ xong, Đường Tam liền đem đậu hủ cùng tỏi nuốt vào trong miệng.

Rất nhanh hắn cũng có cảm nhận cùng một loại cảm giác như Trữ Vinh Vinh, Cụ thể hơn là, đậu hủ vào trong bụng, đem đến một cổ nhiệt lưu làm toàn thân hắn thật thư thái, Vết thương trong nội phủ tự nhiên biến mất, cả người như tràn ngập sức lực.

Kinh dị nhìn Áo Tư Tạp, Đường Tam đối với hắn thái độ cũng biến chuyển không ít.

Đường Tuyết Băng cũng đồng thời tiến lại gần hắn, đón lấy đậu hủ cùng kẹo tỏi. Sắc mặt khẽ biến, nhưng sau đó nhắm mắt, đưa hai cái vào miệng ăn. Hướng hắn khẽ cảm ơn.

Thật sự mà nói, không phải mấy thứ thức ăn này cô chưa từng ăn. Trước khi quen Vũ nhi, cô cũng đã ăn. Bị bỏ một mình trong Amazon hơn 2 năm, bất kể thứ gì gặp được đều phải ăn. Ăn mới có thể sống.

Lúc này một cỗ nhiệt tràn vào người cô. Hồn lực chưa kịp hồi phục cũng hồi phục gần hết. Sau đó, cũng nhanh chóng ăn luôn phần còn lại. Hướng hắn gật đầu.

Lúc này, bài học hôm nay còn chưa kết thúc,nhiệm vụ còn lại cũng chỉ còn có Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh.

Tiểu Vũ ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Đường Tam tựa như muốn nói,có nên ăn hay không đây?

"Ăn đi...coi như mua vậy." Đường Tam chỉ cười, khó xử nói.

"Không ai mua thứ này đâu..." phụng phịu đáp, Tiểu Vũ do dự bước ra, nàng cơ hồ nhắm nghiền hai mắt lại cố nén cảm giác nôn mửa mà nuốt. May là đậu hủ cùng kẹp tỏi của Áo Tư Tạp sau khi xuống dạ dày liền hoá thành một luồng khí nóng dụng nhập vào cơ thể, cũng không xảy ra điều gì bất ổn, dù đã về tới chỗ nhưng nét mặt Tiểu Vũ vần còn có chút khó coi.

Bây giờ, trong tất cả các đệ tử chỉ còn có Chu Trúc Thanh là chưa hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra,

Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói: "Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đới Mộng Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"

Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng.

Đới Mộng Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Áo Tư Tạp cũng cười thầm.

Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Áo Tư Tạp, giật lấy đậu hủ cùng kẹo tỏi trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với Tiểu Vũ còn muốn nhanh hơn vài phần.

Đái Mộng Bạch nhìn nàng thất thần:"Ngươi thật sự rất muốn đánh bại ta sao?"

Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.

Sau khi tất cả học viên đã ăn xong, Phất Lan Đức cũng đưa đậu hủ vào miệng vừa ăn vừa nói "Thức ăn của Áo Tư Tạp tuy dỡ tệ, nhưng mà...tác dụng phát huy của nó lại rất nhanh. Hiệu quả cũng rất tốt." Bỗng nhiên, một cỗ nhiệt tràn vào. Hắn sững sốt hướng Áo Tư Tạp hỏi "Ngươi đột phá cấp 30 rồi?"

"Ukm, hồi sáng mới đột phá..." Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói.

" Cái gì?" Mọi người đồng thời kinh ngạc nhìn Áo Tư Tạp.

Áo Tư Tạp so với Đái Mộng Bạch còn nhỏ hơn một tuổi, bất quá hắn mới chỉ 14 tuổi mà thôi. Mới 14 tuổi đã đạt ba mươi cấp hồn lực, thật khiến cho người khác phải sợ hãi. Quan trọng nhất là Áo Tư Tạp là thực vật hệ hồn sư,vũ hồn tu luyện thuộc loại khó khăn nhất. Thực sự có thể nói, hắn đạt ba mươi cấp so với ba mươi cấp chiến hồn sư khó khăn hơn gấp bội. Mà thực vật hệ hồn sư, mỗi khi tấn giai, tác dụng phụ trợ tăng lên thật lớn hiệu quả.

Tại Đấu La đại lục, hơn ba mươi cấp hồn sư đã tương đối hiếm thấy, nếu gia nhập quân đội, có thể đảm nhận chức đại đội trưởng, được đãi ngộ rất cao. Hơn bốn mươi cấp lại càng ít đến thảm thương. Hơn năm mươi cấp thực vật hệ hồn sư cung giống như phượng mao lân giác., Ngoài sáu mươi cấp cơ hồ như chưa từng xuất hiện qua, cho dù là có, cũng chỉ có thể là ở trong một đại tông phái hoặc là do vũ hồn điện mới có thể bồi dưỡng ra.

Nếu như một gã thực vật đại hồn sư có thể bổ sung thực vật cho 100 người thì một gã hồn tôn, cho dù là mới đột phá ba mươi cấp hồn tôn,đã có thể duy trì cho hơn 500 người. Tuỳ theo cấp bậc từ thấp lên cao mà con số này còn không ngừng tăng lên theo cấp số nhân. Hơn nữa, đạt tới 30 cấp cùng có nghĩa là thực vật hệ hồn sư có khả năng cung cấp thực vật có đặc tính phụ trợ thứ ba. Đối với một tổ đội mà nói, hiệu quả phụ trợ thật to lớn.

Phất Lan Đức sáng rỡ hai mắt:"Thật tốt quá, tốt quá, Áo Tư Tạp ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi là đệ tử thứ ba đạt tới ba mươi cấp, ta đại diện cho học viên chúc mừng ngươi."

Lúc này, Đái Mộng Bạch vẻ mặt âm trầm cũng tan biến, đi tới bên cạnh Áo Tư Tạp, vỗ vai hắn thốt lên:"Tiểu Áo, chúc mừng ngươi. Mặc dù ngươi đạt ba mươi cấp so với ta vẫn còn chậm hơn đôi chút, nhưng là thực vật hệ hồn sư, có lẽ ngươi là một thiên tài xuất sắc nhất mà ta đã gặp qua."

Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn, ba người đều tiến lên tỏ vẻ chúc mừng. Trữ Vinh Vinh đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Áo Tư Tạp, còn Chu Trúc Thanh thì cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Không tồi." Đường Tuyết Băng cũng hướng hắn nói. Chỉ câu nói này làm cho khoảng cách của cô và mọi người cũng dần xích lại gần nhau.

"Xem ra, tính cho ngươi tìm kiếm hồn hoàn cũng có dịp rồi." Hướng Đường Tuyết Băng nói. Sau đó Phất Lan Đức cực kì hài lòng nói:"Tốt lắm, một lát thu mọi người về thu dọn đồ đạt. Ngày mai chấp hành một nhiệm vụ."

Mọi người nghe đến đây, ngưng động, hướng hắn tò mò. Phất Lan Đức dần nói tiếp.

"Vì Áo Tư Tạp và Đường Tuyết Băng, săn gϊếŧ hồn thú thu hồn hoàn. Địa điểm..."

"Rừng Tinh Đẩu."

...............................................................................................................................................

Comment! Comment! Comment cho tớ!!!!!!!!!!!! Phải comment nha~

Đất diễn của nữ chính càng ngày càng nhiều rồi nha~

Ủng hộ tớ đó. Đầu tuần sau sẽ có chap mới.

Bye!