Bị lão sư lớn tuổi, bỏ lại. Trước mắt cô là một cuộc chiến, một bên là một người khá lùn, theo quan điểm của cô là vậy, cô ít ra cũng bằng lão ta mà Tử Vũ cứ nói cô lùn, vậy gã ta còn lùn hơn.
Gã ta khoảng 50 tuổi. Bả vai rộng lớn như tường thành, áo khoác căn bản không cách nào che giấu cơ thể hùng tráng như cương thiết chú tạo của hắn. Vẻ mặt dù hòa khí, nhưng vóc người hùng tráng vô hình trung gây mọi người áp lực mãnh liệt.
Bên còn lại là một đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận.
Ở vị trí đứng xem có nam tử cao khoảng thước tám, nhìn qua tuổi không lớn, bả vai rộng, trong tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị, tóc dài màu vàng phi tán tại sau lưng, dài gần eo, không buộc mà nằm gọn ở đó. Kì lạ nhất cũng là hấp dẫn nhất là đôi mắt hắn, đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.
Nam nhân có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tựa lên hắn là một nữ hài tử, nhìn qua là nhỏ tuổi nhất, mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng là, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác. Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành. Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của cô gái rất lãnh đạm, đó là một loại lạnh phát ra từ nội tâm, cực kỳ lãnh đạm, trong đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo một tia sinh khí. Cùng với vẻ ngoài vốn cực kỳ xinh đẹp của nàng có chút xung đột.Chân tay thon dài, hai tay để xuôi một cách tự nhiên tại hai bên người, trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.
Còn đứa bé bên cạnh nữa cũng là nữ hài tử trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với cô bé thắt bím thì thấp hơn nửa cái đầu. Dung mạo của nàng, tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa như nữ tử lạnh lùng kia nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp. Nếu nói cô gái nóng bỏng kia là một tòa băng sơn, vậy thì nàng chính là trận gió xuân ấm áp, nụ cuời xinh đẹp ấy làm cảm nhiễm tất cả mọi người xung quanh.
Dựa trên ngực của cô ấy là một cô bé trông có vẻ bị thương khá năng, nhưng không che được dung mạo bất phàm. Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc một kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi. Đại thối thon dài được che dấu bên trong chiếc quần dài màu trắng, tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ, mặc dù nàng nhìn qua tuổi không lớn, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ. Lông mi cong cong tự nhiên thành hình, một đôi mắt to sáng và lanh lợi phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm, chẳng những xinh đẹp, còn làm cho người ta có cảm giác vài phần mềm yếu, hai chữ đáng yêu tựa hồ chính là vì bản thân nàng mà có.
Cô khẽ quan sát cuộc chiến. 76 cấp hồn thánh Triệu Vô Cực Bất Động Minh Vương mà Tử Vũ cô cô nói, và một đại hồn sư tên Đường Tam, cấp 29 sao? Có vẻ khá chênh lệch đó.
Không có Thất Bảo Lưu Ly hỗ trợ tốc độ cùng sức mạnh,Đường Tam rõ ràng cảm thấy cơ thể mình trầm xuống một chút, hai tay đong đưa lên xuống, cho cơ thể thích ứng trạng thái, đồng thời hai tay hắn dần biến thành màu trắng, trắng như ngọc, mười ngón lúc đó tựa hồ có khí lưu chuyển nhàn nhạt. Nhắm hờ hai mắt, để đối thủ không phát hiện đã hoàn toàn đổi thành màu tím.
Triệu Vô Cực rõ ràng cảm giác hơi thở của Đường Tam có chút thay đổi, rõ ràng hồn lực cũng không có, nhưng do đâu làm cho hồn thánh như hắn lại cảm thấy cóchút nguy hiểm??
Một đứa trẻ hai mươi chín cấp cũng làm cho mình có cảm giác nguy hiểm sao?Triệu Vô Cực có chút không tin, thúc dục Bất Động Minh Vương đệ nhất hồn hoàn kỹ năng, hướng Đường Tam đi đến, bước tới từng bước, đi cẩn thận, mỗi bước xem chừng có chút run rẩy.
"Triệu sư phụ, Cẩn thận" Đường Tam đột nhiên tử quang trong mắt phát ra cường đại, chứng kiến hai mắt màu tím, Triệu Vô Cực lại càng hoảng hốt, bước chân chậm lại. Dù sao, cũng có kinh nghiệm bị ánh mắt mê hoặc của Tiểu Vũ làm khốn đốn rồi.
Nhưng rất nhanh, Triệu Vô Cực phát hiện hai mắt tím của Đường Tam không có chức năng công kích, mà ngay lúc hắn vừa chậm lại, Đường Tam nhạ hai cánh tay buông sõng hai bên hông, ngước nhìn lên.
Vυ't... vυ't, mừoi đạo hàn quang từ hai tay Đường Tam phóng ra, phân biệt hai mắt, vai, cổ họng, trái tim, đầu gối, bụng duới của Triệu Vô Cực phóng tới. Mười đạo hàn quang công kích các vị trí khác nhau, hơn nữa là những vị trí yếu hại.
Tiếng xé gió chói tai vang lên, Triệu Vô Cực lại càng hoảng sợ, hắn.. đối với các loại khả năng thì không am hiểu nhất là nhanh nhẹn, mặc dù có vũ hồn phụ thể, tốc độ cũng gia tăng đôi chút, nhưng vì hình thể to lớn, hơn nữa lại ỷ vào lực phòng ngự kinh người, hắn thường lựa chọn phương cứng đối cứng với những đối thủ bình thường.
Đối mặt với sự công kích kỳ lạ, cùng với sự chính xác của mười đạo hàn quang, Triệu Vô Cực phản ứng rất nhanh, đôi hùng chưởng giơ lên một chút, chắn ngay cặp mắt yếu hại và phần bụng dưới, gầm nhẹ, toàn thân hồn lực phát ra, toàn thân Bất Động Minh Vương căng lên.
Đường Tam bắn ra muời đạo hàn quang, thân thể không ngừng chút nào, lập tức bứoc theo Quỷ ảnh Mê Tung, lui về phía sau.
Mười âm thanh cơ hồ cùng vang lên, mười đạo hàn quang đều đâm chúng Triệu Vô Cực, nhưng đều bị bắn ngược lại, không tạo cho thân thể Triệu Vô Cực chút xíu thương tổn gì.
Đường Tam trong lòng thầm giật mình, phải biết rằng hắn vừa bắn ra mười căn Thấu Cốt Đinh,Tại Tiểu Hình ám Khí thư, Thấu Cốt Đinh xem như là một lọai ám khí nặng, hơn nữa hắn thúc nội lực, tăng thêm khả năng xuyên thấu, nhưng cũng không làm thương tổn Triệu Vô Cực tí nào, có thể thấy rằng Triệu Vô Cực có lực phòng ngự mạnh mẽ. Đái Mộc Bạch nói rằng hắn không có chút sơ hở nào cũng là có đạo lý.
Không hề có sơ hở sao? Đuờng Tam hiện lên một tia hàn ý, không có sơ hở thật ra tòan thân đều sơ hở, chỉ có khác một chút chính là tự mình tận dụng đuợc sơ hở đó.
Lui về phía sau, Đường Tam vung hai tay như cánh bướm xuyên hoa, từ trong tay hắn hoặc tiền, hoặc đạn không ngừng nhắm vào các trí yếu hại của Triệu Vô Cực mà bắn ra.
Triệu Vô Cực trong lòng giật mình, so với Đường Tam càng ngạc nhiên.Đối thủ như vậy lần đầu tiên hắn gặp phải, nếu song phương thực lực ngang bằng, hắn bíêt chính mình hẳn là thất bại. Đường Tam bắn ra ám khí, không những chính xác mà còn công kích các vị trí khác nhau, làm cho né tránh cực kỳ khó khăn.
Liễu Diệp Đao, Phi Hòang Thạch, Kim Tiễn, Thấu Cốt Đinh các loại ám khí được Đường Tam dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời)phóng ra, có bay thẳng, có bay xéo, lại vòng sau lưng, nhưng mục tiêu chỉ có một, là thân thể của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm giác đựoc lực xuyên thấu của ám khí rất mạnh, nếu không vận chuyển Bất Động Minh Vương, ngay cả chính mình cũng có thể bị thương.
Bât quá, trải qua tiếp xúc rất nhanh, Triệu Vô Cực cũng biết đuợc lực công kích của ám khí Đường Tam, tòan thân óng ánh kim quang của Bất Động Minh Vương hộ thể, phóng về phía Đường Tam.
Nhìn thấy Triệu Vô Cực phóng tới, với Kim Cuơng Chưởng hùng hậu, nhưng hắn không chút bối rối, duới chân bộ pháp biến đổi, lui nhanh về phía sau, Lam Ngân Thảo phiêu phiêu xuất hiện ngăn trở giữa hắn và Triệu Vô Cực.
Độ cứng của Lam Ngân Thảo không thể ngăn cản Triệu Vô Cực, nhưng trì hoãn chút thời gian thì vẫn được, không chỗ nào không có Lam Ngân Thảo quấn quanh, mỗi lần cũng chỉ là một Lam Ngân Thảo bám vào chân Triệu Vô Cực, làm tốc độ của hắn chậm lại, cho chính mình cơ hội đìêu tiết lại nội lực
Bằng vào Lam Ngân Thảo cùng Quỷ Ảnh Mê Tung, Đường Tam mặc dù tốc độ không bằng Triệu Vô Cực nhưng chính Triệu Vô Cực cũng không thể đuổi kịp hắn, Kim Cương Chưởng vài lần súyt đánh trúng.
Đường Tam sau khi bắn ra một lượt ám khí thì khôngtiếp tục công kích, chỉ chuyên lo chạy, né công kích của Triệu Vô Cực.
Đường Tam sở dĩ yêu cầu cùng Triệu Vô Cực đối chiến, một vì thông cảm với bốn ngừoi kia, phần vì muốn có không gian rộng lớn để né tránh, và cũng không cần cố kị điều gì.
Lúc này, với những ngừơi chung quanh đang xem cuộc chiến, tất cả đều tập trung chăm chú, nhất là tại Đường Tam trên ngừoi liên tục phát ra ám khí trong thời gian ngắn, làm bọn họ trong lòng ngập tràn ngạc nhiên. Bất luận là Chu Trúc Thanh hay Trữ Vĩnh Vinh và còn Đái Mộc Bạch đều âm thầm phát lạnh trong lòng, bọn họ đều phát hiện, nếu là chính mình thay Triệu Vô Cực, nhất định đã bị trúng ám khí.
Ám khí của Đừơng Tam trăm ngàn kỳ quái, lộ tuyến càng kỳ dị, muốn né tránh thật sự là chuỵên khó khăn.
Cho dù xuất thân là Thât Lưu Ly dòng tộc, kiến thức sâu rộng, Trữ Vĩnh Vinh cũng không biết tới một loại gia tộc chuyên lấy ám khí làm phương tiện công kích như vậy, nhưng có thể cảm giác được hiệu quả cường đại của ám khí.
Cây hương như vậy đã đốt cháy đuợc một phần ba chiều cao của nó.
Đang truy đuổi Đương Tam, Triệu Vô Cực dừng lại mắng:" Hay cho tiểu tử ngươi, muốn trì hõan thời gian sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Đệ tam hồn hoàn kỹ, Gia tăng trọng lực"
Triệu Vô Cực xúât ra đệ tam hồn hòan, màu tím đích thị ngàn năm hồn hòan phóng ra, nhưng không phải tác dụng lên cơ thể hắn, mà là rót xuống phía dưới, đi vào trong lòng đất.
Đường Tam chợt cảm thấy hai chân trì nặng, cơ thể trở nên chậm chạp, phảng phất như chính mình gia tăng trọng lượng gấp đôi, mà Triệu Vô Cực rõ ràng không bị ảnh hưởng, hướng về hắn vọt tới mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ như muốn bảo xem ngươi trốn tránh được tới khi nào?
Thật là hồn kỹ mạnh mẽ. Dưới tác dụng của trọng lực tốc độ của Đường Tam chậm lại rõ ràng, mặc dù Quỷ Ảnh Mê Tung cũng tinh diệu, nhưng với ảnh hưởng của trọng lực, đã có chút khó khăn khi tránh né công kích của Triệu Vô Cực. Đã vài lần súyt lãnh đủ Kim Cương Chưởng cực mạnh của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực liếc liếc mắt qua cây hương đang cháy, đã qua được một nửa thời gian. Hắn trong lòng cũng có chút lo lắng.
Chính mình, đường đuờng là Bất Động Minh Vương, đối phó với một thiếu niên mười hai tủôi cũng phải lao lực, chuyện này truyền ra ngòai không phải là đề tài đàm tiếu của mọi ngừoi sao? Đứa nhỏ này nhất định thu nhận, nhưng tràng khảo thí này cũng phải chấm dứt thôi.
Nghĩ vậy, Triệu Vô Cực phóng ra hồn hòan thứ tư.
........................................................................
Đợi chap sau rồi xem tiếp nhé! Bye~
Ủng hộ tớ nhé~