Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 46: Tôi Luyện Thứ

Cầm chiếc cần màu xám đậm, cảm giác lạnh băng lan đến lòng bàn tay. Cần câu không có thứ gì khác, ngay cả dây câu cũng không có, Chu Phàm hỏi Vụ:

- Cái mồi câu quái quyệt này dùng thế nào?

- Giống như chiếc cần câu lần trước ngươi dùng thôi, cứ quăng ra là được.

Vụ từ tốn nói.

Vụ nói như vậy, Chu Phàm không còn do dự nữa, hắn đứng ở mạn thuyền quăng cần cầu, dây câu màu xám từ cần câu xuất hiện xuyên qua mặt nước.

Những bóng đen dưới sông điên cuồng du động qua lại, dây câu bị kéo càng lúc càng sâu xuống mặt nước.

Dây câu kéo căng khiến cần câu cong lại, Chu Phàm dùng lực kéo, tiếng soạt vang lên từ mặt nước, có thứ gì đó bị kéo giống như bị vòi bạch tuộc cuốn lại.

Vật thể hình cầu to cỡ nắm tay, bề mặt quả cầu màu trắng chi chít gai nhọn.

Chu Phàm nhìn thứ câu được tràn đầy kinh ngạc, đây chắc chắn không phải đan dược, nhưng đây là thứ gì?

- Vụ, đây là cái gì?

Chu Phàm không biết quay sang hỏi Vụ.

Vụ lạnh lùng đáp lời:

- Ngươi nghĩ ta là giám định sư miễn phí cho ngươi đấy à? Muốn ta nói cho biết thì phải trả giá chứ.

- Ngươi muốn cái gì?

Chu Phàm nhìn quả cầu đầy gai nhọn hỏi.

Vụ từ tốn đáp:

- Tuổi thọ, nếu ngươi muốn ta giám định nó cho ngươi thì phải trả bằng tuổi thọ.

- Ngươi muốn tuổi thọ của ta làm gì?

Chu Phàm vừa kinh ngạc vừa ngờ vực hỏi, câu cá cần tuổi thọ, mà Vụ lúc này cũng muốn tuổi thọ của hắn?

Lẽ nào tuổi thọ bị lấy đi đều nằm trong tay Vụ?

- Cái này không liên quan đến ngươi, nếu ngươi đồng ý trả bằng tuổi thọ thì ta giám định cho ngươi.

Vụ lắc đầu đáp.

Chu Phàm im lặng rồi lại hỏi:

- Vậy một lần giám định mất bao nhiêu tuổi thọ?

- Mỗi lần giám định cần một năm tuổi thọ.

Vụ nghĩ một lúc rồi nói ra cái giá.

Mặt Chu Phàm đen xì nói:

- Quá đắt, nếu mà như thế, ta giám định vài lần thì ngay cả cái mạng cũng chẳng còn. Ta nghĩ một ngày tuổi thọ đổi một lần giám định thì còn chấp nhận được.

Vụ giễu cợt đáp:

- Một ngày một lần? Làm gì có giá rẻ như thế? Một năm một lần, đổi thì ta giám định, không thì thôi.

Chu Phàm lạnh mặt đáp:

- Một năm một lần ta sẽ không giám định, ngươi chỉ thuận miệng nói, có phải trả cái giá gì đâu, dựa vào cái gì mà lấy đắt như vậy?

- Không sai, đúng là ta chỉ nói thôi, cũng không phải trả giá gì. Nhưng vấn đề ngươi không biết, ngươi không hiểu thì chỉ có thể tìm ta giám định, muốn lấy giá thế nào cũng là do ta quyết định chứ?

Vụ bình tĩnh đáp.

Chu Phàm trầm giọng nói:

- Ta không biết, nhưng không có nghĩa ngoài kia không ai biết, cùng lắm ta mất thời gian đi hỏi, không nhất định phải tìm ngươi.

Vụ nghe xong có chút do dự, lão đột nhiên gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, ta còn định bắt nạt ngươi một chút, nhưng ngươi không biết thì bên ngoài cũng sẽ có người biết nó là thứ gì, vậy thì những kiến thức của ta cũng không đáng giá như ta nghĩ. Thôi như vậy đi, một tháng tuổi thọ một lần giám định.

- Một tháng một lần vẫn đắt, thôi ta nhường một bước, bảy ngày một lần.

Chu Phàm trả giá.

Mặt Vụ lạnh xuống:

- Đừng có được voi đòi tiên, nửa tháng một lần, không thể ít hơn được nữa, bằng không thì ngươi tự đi mà nghĩ biện pháp để biết.

Chu Phàm nhìn Vụ không giảm thêm nữa, liền cười một tiếng đáp:

- Nửa tháng thì nửa tháng, nhưng mà nếu câu cá cần tuổi thọ để đổi, hay là cũng đổi bằng nửa tháng một cái mồi câu có được không?

Chu Phàm nghĩ nếu giám định đã giảm giá thì tuổi thọ để câu cá cũng có thể giảm, nếu như nửa tháng đổi một mồi câu, vậy lúc hắn vào bước đường cùng có thể sử dụng được.

Vụ cười lạnh đáp:

- Giá để sử dụng cần câu không phải do ta quyết định, ngươi hỏi ta để làm gì?

Chu Phàm liền hỏi dồn:

- Vậy do ai định giá?

Vụ không trả lời mà cũng hết kiên nhẫn nói:

- Thế ngươi có muốn giám định nữa hay không?

- Muốn.

Chu Phàm gật đầu đáp.

Chu Phàm vừa nói xong, một ánh hào quang màu trắng liền chui ra từ trong cơ thể hắn rồi dần tụ lại trong tay của Vụ.

Vụ lật tay, ánh sáng liền biến mất.

Chu Phàm hơi biến sắc, hắn có thể tự mình cảm nhận được dường như cơ thể đã ít đi một thứ gì đó.

- Đó chính là nửa tháng tuổi thọ đúng không?

- Đúng là nửa tháng tuổi thọ của ngươi.

Mặt Vụ lộ ra một nụ cười quái dị.

- Bất quá ngươi yên tâm, ta không thể tùy ý lấy đi tuổi thọ của ngươi, chỉ khi ngươi đồng ý ta mới có thể lấy được.

- Để hồi đáp, ta có thể nói cho ngươi biết, thứ đồ trong tay ngươi là một loại quả đặc biệt có tên là Thối Luyện Thứ, có tác dụng gia tăng tôi luyện nguyên khí.

- Thối Luyện Thứ?

Chu Phàm nhìn quả cầu trắng đầy gai trong tay liền chau mày hỏi:

- Ta chưa hiểu rõ ý của ngươi lắm.

Vụ tức giận nói:

- Có gì mà không hiểu, chính là gia tăng tốc độ tu luyện của ngươi, sau khi ngươi về, dùng tay nắm chặt Tôi Luyện Thứ, nó sẽ theo huyết dịch đi vào trong cơ thể ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiệu quả như thế nào.

- Liệu có tác dụng phụ không?

Chu Phàm hỏi.

- Không có tác dụng phụ nhưng sẽ hơi đau một chút.

Vụ đáp.

- Đây không phải là đan dược mà là một loại quả kết tinh từ thực vật, dược lược ban đầu sẽ hơi bạo ngược một chút, chẳng qua so sánh với hiệu quả khi đạt được thì vẫn rất đáng giá.

- Trong sông lại có trái cây, vậy có một cần câu chuyên môn dùng để câu quả, đúng không?

Chu Phàm nghĩ một chút rồi dò hỏi.

Nhưng tiếc rằng Vụ không trả lời câu hỏi của Chu Phàm.

- Cái cần câu xám đậm đó ngươi còn dùng được một lần nữa, ta khuyên ngươi mau câu đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.

Chu Phàm nhìn đồng hồ cát, đúng là sắp hết thời gian, hắn không dám trì hoãn, lãng phí cơ hội lần này, liền vung cần câu về phía mặt sông.

Không lâu sau, lại có vật phẩm khác được câu lên. Đó là một tấm da thú to bằng bàn tay, bên trên có khắc phù văn, phát ra ánh sáng nhẹ màu vàng sậm.

Chu Phàm sờ nhẹ lên những phù văn khắc trên tấm da, ngón tay như bị điện giật, hắn liền buông ra. Đây lại là một thứ hắn không biết là gì.

Vụ liếc nhìn tấm da hỏi:

- Thế nào? Có muốn giám định tiếp không? Giá vẫn là nửa tháng tuổi thọ một lần giám định.

Chu Phàm im lặng, hắn nhìn lưu ly cầu đang bay lơ lửng trên bầu trời, khôi trùng trong quả cầu đã biến mất, hắn liền đáp:

- Nếu như ta có mồi câu là quái quyệt thì có thể đổi lấy một số lần giám định được không?

- Cái này không thành vấn đề, chẳng qua mồi câu bằng quái quyệt ở chỗ ta không đáng bao nhiêu tiền. Như mồi câu lúc nãy, ta chỉ có thể đổi ba lần giám định cho ngươi thôi.

Vụ rất nhanh đáp lời.

Chu Phàm nhăn mày nói:

- Sao lại khác nhau nhiều vậy, một mồi câu quái quyệt đổi một năm tuổi thọ, thì phải được đổi được hai mươi tư lần giám định mới đúng chứ, ngươi lại chỉ cho đổi có ba lần?

Vụ lãnh đạm đáp:

- Chỉ có giá đó thôi, nếu ngươi thấy không có lợi thì dùng tuổi thọ để đổi đi. Bởi vì mồi câu bằng quái quyệt ở chỗ ta thật sự không đáng tiền, ngươi đừng mơ trả giá được như lúc nãy.

Chu Phàm chẳng còn cách nào liền nói:

- Vậy ngươi giúp ta giám định thứ này đi vậy.

Cái vật phẩm này nếu không biết tác dùng của nó thì cũng không dùng được. Mặc dù hắn nói ngoài kia có thể tìm được người giám định, nhưng thực tế để tìm được cũng rất khó khăn, bởi vì hắn ngay cả thôn Tam Khưu cũng khó đi khỏi, mà những thứ từ con sông này, hắn không dám để người khác biết.

Vụ xoay một ngón tay, lại rút ra từ cơ thể Chu Phàm một sợi ánh sáng màu trắng rồi từ tốn đáp:

- Cái này là phù lục Hoàng giai hạ phẩm Tiểu Lôi Phù.