Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 22: Vật bảo mệnh

Chu Phàm nhìn lão cẩu ở trong góc nhà, hắn vẫn có chút khó mà tin được. Một lão cẩu thì có liên quan gì đến vật bảo mệnh cơ chứ?

Chu Phàm vốn tưởng rằng vật bảo mệnh mà vợ chồng Chu Nhất Mộc nói tới sẽ là phù lục hay là vũ khí gì đó, nhưng kết quả lại là dắt một lão cẩu về nhà.

- Cha, đến cùng thì con chó này làm được cái gì?

Trong lòng khó hiểu, Chu Phàm liền hỏi.

Chu Nhất Mộc uống một ngụm nước, lúc này ông mới chậm rãi giải thích:

- Tại rìa khu vực phía tây của thôn Tam Khâu có một mảnh rừng cây du, ước chừng khoảng mười mẫu. Đó là khu rừng mà tổ phụ của Vương lão đầu gieo trồng, tồn tại cho đến bây giờ. Chúng ta luôn gọi nó là Tây Lâm.

- Bên ngoài thôn rất nguy hiểm, cho dù Tây Lâm nằm trong địa giới của thôn nhưng dù sao nó cũng nằm ở khu vực biên giới. Chính vì thế mà nó có tác dụng giảm thiểu xung đột với bên ngoài, tồn tại rất nhiều nguy hiểm không biết. Không có người nào trong thôn nguyện ý khai hoang địa vực này nên giá thuê đất ở chỗ này cũng rất rẻ.

- Bởi vì thế mà tổ phụ của Vương lão đầu đã thuê mảnh đất đó. Các thế hệ trong nhà lão cũng dựa vào trồng cây mà sống. Nhưng cùng chính vì vậy mà họ phải đối mặt với những nguy hiểm khó mà tưởng tượng. Bất quá đã qua nhiều năm như vây, một nhà Vương lão đầu vẫn tiếp tục kéo dài. Cái mà họ dựa vào chính là đàn chó của nhà họ.

Nói đến đây Chu Nhất Mộc nhìn thoáng qua lão cẩu ở trong góc, lúc này ông mới tiếp tục nói:

- Không biết tổ phụ của Vương lão đầu học được từ đâu một tay bí thuật nuôi chó. Chó nhà bọn họ có khứu giác rất nhạy cảm với nguy hiểm, có thể sớm cảnh báo chủ nhân. Đây cũng là nguyên nhân mà nhà Vương lão đầu vẫn một mực dám trồng cây ở vùng ven thôn.

- Nếu là như thế, vậy tại sao đội tuần tra không đưa chó của nhà Vương lão đầu vào đội?

Chu Phàm cảm thấy có chút nghi hoặc hỏi.

Chu Nhất Mộc lắc đầu nói:

- Đâu có đơn giản như vậy. Trong nhà Vương lão đầu nuôi rất nhiều chó, nhưng cũng không phải con chó nào cũng có thể sớm cảnh báo nguy hiểm. Chó có khứu giác nhạy cảm với nguy hiểm rất khó bồi dưỡng, mỗi một con đều hao phí rất nhiều tiền và công phu.

- Mà trình độ cảm giác với nguy hiểm cũng khác nhau, có vài con chó chỉ có thể phát hiện một vài quái quyệt đơn giản, nếu mà quái quyệt ẩn nấp phức tạp thì lại khó mà phát hiện ra. Nếu như không thể sớm phát hiện nguy hiểm thì con chó kia cũng rất dễ dàng bị quái quyệt giết chết, chủ nhân cũng vì đó mà có thể gặp nguy hiểm.

- Hằng năm, chó trong nhà Vương lão đầu chết rất nhiều. Chân chính bồi dưỡng ra được chó có khứu giác cảnh báo nguy hiểm, ngay cả nhà lão còn không đủ dùng để giữ rừng thì sao có thể tùy tiện bán ra ngoài.

Lần này Chu Phàm nghe xong liền hiểu, hắn nói:

- Vì thế mà cha mới mua lão cẩu này. Nó chính là con chó có thể sớm cảnh báo nguy hiểm sao?

Chu Nhất Mộc gật đầu nói:

- Trước mắt, trong nhà Vương lão đầu, chó thật sự có thể cảnh báo nguy hiểm cũng chỉ có năm con. Đây chính con già nhất. Lúc bắt đầu tới tìm lão, ta nguyện ý dùng hai huyền tệ để mua chó nhưng lão chỉ nguyện ý bán lại con có tuổi nhỏ nhất, đồng thời chỉ lấy một huyền tệ, ta không chịu. Về sau lại nói chuyện nguyên một ngày, lão mới nguyện ý bán lại một con trung tuổi mà vẫn lấy một huyền tệ nhưng ta chỉ muốn con già nhất. Lão trái lại không chịu, cứ như vậy mấy ngày, ta phải mời Trương Mộc Tượng ra mặt thì mới thuyết phục được lão.

- Là bởi vì chó càng già thì càng nhạy cảm với nguy hiểm sao?

Chu Phàm hỏi.

- Con nói không sai, bất quá cái càng quan trọng hơn, đó là...

Chu Nhất Mộc nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn về phía Chu Phàm hỏi:

- Con có biết chó có thể sống được bao nhiêu năm không?

- Chó cũng có thể sống được hơn chục năm.

Chu Phàm trả lời. Trước kia, trong đội cảnh sát hình sự cũng có cảnh khuyển nên hắn biết tuổi thọ của chó dao động từ mười năm đến mười lăm năm.

Chu Nhất Mộc nói:

- Con chó này năm nay đã hai mươi tuổi.

Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn lão cẩu kia. Hắn thật sự không nghĩ tới tuổi của con chó này lại cao đến vậy, chó bình thường không thể nào sống lâu như thế.

- Con chó này từ lúc xuất sinh được một tuổi cho đến giờ vẫn thay nhà Vương lão đầu thủ rừng, lại có thể một mực sống sót trong nguy hiểm tại Tây Lâm. Đối với việc sớm cảnh báo nguy hiểm thì nó là con có cảm giác nhạy bén nhất trong số chó mà hiện tại Vương lão đầu đang nuôi. Coi như trong số chó đi theo Vương lão đầu trồng cây du nhiều năm như vậy, thì con chó này cũng được xếp lên hàng đầu.

- Chính vì thế mà Vương lão đầu mới một mực không bỏ được mà bán cho ta.

Chu Nhất Mộc lạnh nhạt nói.

- Có con chó này, con gia nhập đội tuần tra, ta và mẹ con cũng có thể yên tâm hơn nhiều.

- Thế nhưng con chó này lớn tuổi như vậy, liệu nó còn có thể chạy được không?

Chu Phàm nói ra một vấn đề mà mình lo lắng trong lòng, thời điểm tuần tra nó có thể nổi lên bao nhiêu tác dụng?

- Vấn đề này con không cần lo lắng. Chó nuôi trong nhà Vương lão đầu đều được trải qua phương pháp bồi dưỡng đặc thù, so với chó bình thương thì cường đại hơn nhiều. Lúc ta mua cũng đã sớm khảo nghiệm qua rồi. Con đừng nhìn bề ngoài nó như vậy mà khinh thường, nếu như nguy hiểm ập tới, nó lập tức liền trở nên sinh long hoạt hổ.

Chu Nhất Mộc nói.

Vấn đề này, Chu Nhất Mộc đã sớm cân nhắc qua. Dù sao đây chính là thứ bỏ ra hai mai huyền tệ trân quý mới mua về được.

Đối với lão cẩu này, trong lòng Chu Phàm không còn nghi hoặc, hắn rất là hài lòng. Dù sao, một thứ có thể sớm cảnh báo nguy hiểm vẫn quan trọng hơn phù lục nhiều.

Cả nhà bắt đầu ăn cơm. Chẳng qua mới ăn được một lúc, Quế Phượng bắt đầu nói:

- Hôm nay ta gặp Đại Liễu.

Đại Liễu? Đại Liễu là ai? Chu Phàm thoáng hiện lên nghi vấn trong đầu.

Chu Nhất Mộc dừng đũa lại, nhìn Quế Phượng nói:

- Hắn nói gì?

Quế Phượng liếc Chu Phàm một cái, mới chậm rãi nói:

- Hắn không nói gì, chỉ nói là sáng mai muốn tới nhà ta một chuyến, cùng ngươi uống chút rượu.

- Cũng tốt.

Chu Nhất Mộc gật đầu nói.

- Ta cũng đang định sau khi chuyện Phàm nhi gia nhập đội tuần tra xong xuôi thì lại tới tìm hắn tâm sự.

Quế Phượng xụ mặt ừ một tiếng, có chút không vui.

Chu Nhất Mộc cảm giác được, ông khẽ thở dài an ủi:

- Bà không nên tức giận, hiện tại tình hình của Phàm nhi đã thế này. Chuyện hôn nhân với Tiểu Liễu đã không thể tiếp tục được nữa, hắn đến giải trừ hôn ước cũng là chuyện tốt.

- Đương nhiên là ta biết,

Quế Phượng đặt mạnh đôi đũa lên bàn, cả giận:

- Phàm nhi bị thương, chúng ta cũng không cho ai tới thăm. Vì thế, Tiểu Liễu ngay cả một lần tới thăm cũng không tới, ta cũng không nói lời nào. Tuổi thọ của Phàm nhi thấp mà nghi lễ búi tóc năm ngoái, tuổi thọ của Tiểu Liễu là hơn bảy mươi. Với tuổi thọ của Phàm nhi, đương nhiên là không xứng với Tiểu Liễu nhà hắn.

- Chuyện này trong lòng chúng ta đều biết rõ! Nhưng Đại Liễu hắn coi nhà chúng ta là loại người gì? Việc giải trừ hôn ước, không sớm thì muộn nhà chúng ta cũng sẽ chủ động đi nói với bọn hắn, bọn hắn cần gì phải vội vội vàng vàng chạy tới từ hôn? Chờ lâu mấy ngày thì chết à?

Chu Nhất Mộc trầm mặc không nói. Trong thôn, nhà trai bị chủ động từ hôn là chuyện rất mất mặt, Quế Phượng tức giận cũng là lẽ đương nhiên.

Chu Phàm nghe cha mẹ nói chuyện, hắn có chút sững sờ, hóa ra tiền thân đã đính hôn, còn có một vị hôn thê!

Bất quá hắn bình tĩnh ngẫm lại, tại thời cổ đại, trai gái mười bốn, mười lăm tuổi đính hôn cũng không phải là sự tình khó tiếp nhận gì cả.

Bây giờ đối phương muốn tới từ hôn, Chu Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu không hắn thật sự không biết phải ứng thế nào với vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Hắn thấy, hôn nhân không có tình cảm là chuyện thật sự rất đáng buồn.

May mắn là đối phương dự định đến từ hôn.