Nói xong, anh đặt điện thoại cô vào một chỗ khác.
Cứ như vậy ngủ?
Ý của anh là cứ mở đèn pin ở điện thoại cô để ngủ?
Không biết là vì nửa đêm, không có người đến sửa lại điện, vẫn chưa sửa xong, cả tòa cao ốc đều rơi vào trạng thái không có điện mà cô vừa mới cầm đèn pin gặp phải anh, trạng thái lúc đó của anh rất tệ, nhưng hình như từ khi thấy ánh sáng từ điện thoại cô, cả người anh lại chuyển biến tốt hơn, anh ta là thần tiên, vậy mà lại sợ tối?
Nghĩ đến đó, Hạ Vãn An không nhịn được quay đầu nhìn về phía Hàn Kinh Niên.
Đèn pin điện thoại phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả đầu giường nơi hai người nằm.
Mượn ánh sáng, cô nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, sắc mặt rất bình tĩnh, hình như là đã ngủ.
Lông mi của anh rất dài, nếu đơn độc nhìn sẽ giống như nữ sinh, tóc anh hơi lộn xộn, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cả người thoạt nhìn như nhân vật manga Lý Mỹ kinh thế hãi tục bạch công tử.
Hạ Vãn An có chút ngu ngơ, cô đột nhiên hiểu được, tự nhận lúc trước không phải vì cái nhan sắc của anh vừa thấy đã yêu mãi không quên mà anh thực sự là một người chồng rất đẹp trai.
Hạ Vãn An say mê thịnh thế mỹ nhan của Hà Kinh Niên, dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đang ngủ rất thoải mái, cô mơ hồ cảm thấy xung quanh có gì đó là lạ.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là một màn đen kịt, cô liền lầm bầm: "Thật tốt, trời còn chưa sáng.", sau đó liền trở mình ngủ tiếp.
Chỉ là lần này, cô còn chưa ngủ quen, lại thấy bên tai truyền đến từng tiếng thở.
Cô nhắm mắt lại, ngây người ba giây, sau đó giống như là phản ứng cái gì, cô vội mở choàng mắt ra.
Là Hàn Kinh Niên nằm ngay bên cạnh cô, toàn thân anh run kịch liệt, cô vươn tay đυ.ng vào người anh, phát hiện quần áo anh ướt đẫm mồ hôi.
Anh đây là gặp ác mộng? Hay thế nào?
Hạ Vãn An nháy nháy mắt cho tỉnh ngủ: "Hàn Kinh Niên?"
"Hàn Kinh Niên?"
Cô gọi anh bao nhiêu lần, nhưng anh đều không có phản ứng, cô liền vươn tay ra sờ điện thoại của mình, sau đó cô mới phát hiện, vì một mực muốn mở đèn pin, điện thoại hết pin liền tự động tắt.
Cô ném điện thoại sang bên cạnh mình, cô liền đi sờ đèn ở tủ đầu giường, thế mà còn chưa có điện.
Điện thoại không thể dùng, phòng lại không có điện.
Hạ Vãn An không biết phải làm thế nào, thấy Hàn Kinh Niên càng ngày càng bất ổn, liền học cách hồi bé lúc cô gặp ác mộng, mẹ cô vẫn hay vỗ sau lưng cô, cô vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng anh, "Bảo bảo ngoan."
Ách, ba từ mà mẹ cô nói với cô hồi bé, hình như không thích hợp với anh lắm.
"Hàn Kinh Niên ngoan?"
Thấy có chút là lạ nhưng Hạ Vãn An lại phát hiện, Hàn Kinh Niên dường như đã khá hơn một chút.
Có vẻ kì quái nhưng rất có tác dụng?
Hạ Vãn An tiếp tục, tiếp tục vỗ vỗ nhẹ nhàng lưng anh chất chứa bao tình yêu thương: "Ngoan, ngủ đi rồi không có chuyện gì, không cần sợ."
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh trong trẻo, mềm mại của cô vang lên.
Hàn Kinh Niên bình tĩnh trở lại, sau đó đem cô ôm vào ngực, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.