Review Đời Lính

Chương 20: 20 ngày rời đơn vị

ngày rời đơn vị 😍

Sau khi đội hậu cần ăn nguyên trận đòn của Vệ binh thì chạy cúp đuôi cả chủ tướng lẫn quân. Nhưng mình nghĩ kiểu gì chúng nó cũng trả thù thôi, không bằng cách này sẽ bằng cách khác. Ánh mắt lão Thắng nhìn đội vệ binh và mình thì công nhận lão không phải dạng vừa. Thằng Hà Dồ nói:

-Anh về luôn đi, hiện giờ hạn chế đi lại xuống căng tin hay xuống khu bếp ăn nữa, bọn em hôm nay cũng mấy anh em bị thương nên bọn em sẽ đổi gác cho nhau thế nên ko thường xuyên đi trong đơn vị được. Trận hôm nay đánh nuôi quân không phải vì chuyện của anh đâu, mà do bọn nó láo nháo xích mích với bọn em lâu rồi nhưng chưa có cơ hội ra tay thôi.

-À anh hiểu rồi, hèn gì thằng Nam nó gọi cái là vệ binh đã chuẩn bị xong hết rồi. 😂

-Đánh phủ đầu nó vậy thôi vì hậu cần nó tổng phải hơn 50 quân. May hôm nay nó chỉ có hơn 20 ra đuổi anh, chứ tất cả quân hậu cần ra một lúc là bọn em phải báo động đơn vị rồi. Mà việc đánh nhau trong đơn vị là tối kị, để vụ này lộ ra thì kỷ luật từ chỉ huy từ trên xuống dưới nên bọn em mới không làm căng.

-Anh cảm ơn nhé, không có mấy đứa hôm nay chắc anh "đắp chiếu cói" cmnr 🙈

-Không có gì đâu, anh lên tầng 4 đi. Bọn em ngày nào cũng sẽ qua đấy thăm thằng Nam mà. Chăm sóc nó hộ bọn em, nó ngơ lắm.

-Ok em!

Đội vệ binh chiến sau trận này cũng có một vài người đổ máu nhưng thành thói quen rồi hay sao cứ 3 thằng khoác vai nhau, thằng đau đi giữa, thành 1 hàng đi cùng nhau về đội. Mình nghĩ "đm đội nó bài bản với đoàn kết thế chứ, không có bọn nó giúp thì tối nay bét mẹ nó xác rồi chứ chả đùa :)) mà may sao mình lại chả đυ.ng với giáp mặt với vệ binh bao giờ thế mới tài chứ?" 😂

Muộn rồi lại lết về phòng, ngó từ tầng 2 xuống căng tin thì đúng thật, đm mấy thằng hậu cần vẫn còn lẻ tẻ 5-10 mạng ngồi dưới đấy. Đúng như thằng Hà Dồ nó dặn. Thôi nghe theo lời nó tạm thời tránh xuống đấy đi cho đỡ lằng nhằng. Vừa đến đầu cầu thang tầng 4 gặp ngay lão Quân hói quân y trưởng. Lão vẫy vẫy tay gọi mình ra bảo:

-Ê cu, mày ra đây anh nhờ.

Lóc cóc chạy ra.

-Mày xuống mua anh bao Thăng Long dưới căng tin cái.

Sặc, đm ông nữa chạy hộc cứt lên tận tầng 4 rồi lại nhờ xuống mua bao thuốc, nhỡ bục cụ nó dạ dày ra thì sao? Đã thế lại còn mấy thằng hậu cần dưới kia chỉ chờ mình xuống là lao ra cắn. Nghĩ thế thôi vẫn phải bảo khéo:

-Anh ơi em xuống mua được ngay nhưng mấy thằng nuôi quân vẫn thù em từ hôm trước xuống kiểu gì cũng đánh nhau cho xem.

-Mày cứ xuống đi tao đứng ở trên này tao gọi xuống cho.

-Vâng thế để em xuống mua cho anh.

Đm bao Thăng Long 15k mà lão đưa có 10k, bủn xỉn đéo chịu được 😂 thôi kệ mẹ lão

"keo thì d ái nhanh teo"

"kiệt thì chym nhanh liệt"

có thế thôi nhân quả cả, chẳng qua nó đến chưa đúng lúc thôi =))

Đm lại chạy xuống thở vắt lưỡi ra, bước vừa vào gần căng tin, mấy thằng mặt nồi kia đã kéo ghế ra rồi

Trên tầng lan can tầng 4 lão Quân đứng cởi trần, áo vắt lên cổ, 1 chân gác lên thanh inox chặn tường, tay ngoáy mũi mồm gào xuống:

-Này đcm mấy thằng mặt lol kia.

Mấy thằng nuôi quân chạy ra nhìn lên, đồng thanh đáp:

-Anh ạ. Gì đấy anh ơi!

-Nó mua bao thuốc cho tao, cho nó mượn thêm cái bật lửa. Mà chúng mày có ý định đánh nó thì đánh chết ngay tại chỗ chứ đánh mèng mèng nó lên quân y tao phải chữa thì tao xuống "chữa" hết cho bọn mày 😌

Bọn nuôi quân nghe xong thất kinh vcc ra :)) toán loạn tìm bật lửa đưa mình mà nhìn mặt thằng nào thằng nấy ấm ức vỡ bọc cứt ra mà không làm được gì. 🙈

Đm lão Quân làm thế bọn nó càng ghét mình, bố khỉ, nó nghĩ mình lại dựa dẫm cho xem bực thật. Chạy cật lực lên tầng 4 đưa lão bao thuốc, bật lửa, thở thè lưỡi ra. Tự nhiên bụng quặn lại, thôi bỏ mẹ rồi sao thế này? Đau quá, đau hơn cả cái lúc bị bọn nó đánh vào bụng mấy hôm trước. Khuỵ xuống, ngồi bệt ngay trước mặt lão Quân, lão ném ngay điếu thuốc vừa châm dở kéo tay mình sợ đập đầu vào tường, lão hỏi:

-Đau ở đâu cu?

-Vẫn chỗ cũ, ở bụng dưới anh ạ,đau quá.

-Tối nay mày ăn gì? Có chạy nhảy vận động gì mạnh ko?

-Tối em vừa ăn cái bánh mì tạm dưới căng tin, thì bị mấy thằng nuôi quân nó cho tập chạy mà anh.

-Thuốc anh phát cho mày uống chưa?

-Em định lên phòng là uống luôn chưa kịp đi lên thì bị ntn rồi.

Lão Quân lắc đầu, dìu mình đứng dậy đưa sang bên phòng khám. Nằm nghỉ xuôi xuôi lão bảo:

-Bệnh loét dạ dày của mày không trị dứt điểm nó lai dai không hết được đâu, chỉ có cách anh sẽ xin cho mày cái đơn điều trị tại bệnh viện ngoài. Tạm thời ra ngoài điều trị cho nó tốt, thuốc nó cũng tốt hơn nữa. Điện thoại đây gọi về thông báo với gia đình rồi chuẩn bị quân tư trang đi mà đi.

-Em cảm ơn anh để em báo với gia đình.

Xong xuôi mọi việc trở về phòng cách ly, báo với thằng Nam:

-Anh bị nặng hơn trước rồi,không nhịn đau được nữa, phải ra bệnh viện ngoài khám và chữa, ở đây một mình thì nhờ mấy thằng lấy cơm dưới bếp hộ nhé. Anh đi đây.

-Ok anh yên tâm đi, em có mấy thằng bạn thân việc đó cứ để em.

-Giữ gìn phòng phiếc sạch sẽ nhá. Anh dăm bữa nửa tháng là về thôi, à sắp tới có thằng tên Cường nó cũng chữa bệnh bên ngoài nó về anh em bảo ban nhau nhé.

-Thằng Cường Cò tiểu đoàn, đi chữa mắt đúng không anh?

-Ừ đúng rồi

-Nó bạn thân với em mà anh yên tâm đi. Mọi việc anh còn đơ nếu cần thì em với nó giải quyết giúp anh cho. 😌

😳 vcl sao bây giờ mày mới nói?

-Thì có bao giờ anh hỏi đâu mà em nói? 🙈

-Chịu mẹ rồi, chúng mày toàn con nhà zời chơi với nhau à? =))))

-Không anh ơi, em chỉ là cháu ông zời thôi, bác em là Chính Uỷ ở đây anh ạ.

-Đm....đm...đm gọi quân y, tao đau tim quá....

Gửi bạn đọc.

Kết thúc chap 11-20 sóng gió tạm thời gác qua một bên, tiếp theo là những ngày "được" sống ở bệnh viện, được tự do đi chơi ra phố cảm giác yêu đời lại trở lại trong 20 ngày sống ở bên ngoài bức tường đơn vị. 😘

Cảm ơn mọi người đã theo dõi mình từ những chap đầu tiên. Cảm ơn rất nhiều mọi người đã ủng hộ. 😍😍😍