Hoa Hồng Dại

Chương 60: Lặng lẽ nở rộ

Editor: Dì Annie

Chuyện hệ trọng đầu tiên của năm mới là lễ ký kết với YG Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên công ty khoa học kỹ thuật Tương Lai của bọn họ chính thức tham gia vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật và ra mắt công chúng nên đã mời rất nhiều truyền thông.

Ngoại trừ Tần Mặc, mấy người kia đều là dân kỹ thuật không có kinh nghiệm, lần đầu tiên tham dự sự kiện hoành tráng thế này không khỏi có chút căng thẳng.

Buổi sáng, Diệp Mân trang điểm nhẹ nhàng, mặc âu phục đen ra ngoài. Vừa mở cửa đã nghe tiếng Giang Lâm phàn nàn ngoài hành lang: "Ai phát minh ra cà vạt vậy chứ? Đây không phải là tự tìm thêm rắc rối cho mình sao?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn, Tần Mặc và Giang Lâm mặc vest sang trọng cũng vừa ra cửa. Mái tóc xoăn rối Einstein của Giang thiên tài được vuốt keo tạo kiểu, lúc này cậu đang mất kiên nhẫn loay hoay với cổ áo.

Mặc dù Giang Lâm đã 21 nhưng tướng mạo vẫn như thiếu niên, cách ăn mặc này tuy đứng đắn nhưng cũng không khiến cậu trông chững chạc lên nhiều, thậm chí còn trông như một đứa trẻ con đang cố gắng đóng vai người lớn.

Tần Mặc khóa cửa, đưa tay sửa cà vạt cho cậu ấy, phủi phủi đầu tóc cậu: "Cậu đừng có lộn xộn, chờ lễ ký kết xong rồi cậu muốn mặc sweater thì mặc."

Diệp Mân thấp giọng cười, anh nhận ra bên cạnh có tiếng động, quay đầu nhìn cô.

Diệp Mân cũng đang nhìn anh.

Không thể không thừa nhận, Tần thiếu gia có túi da rất tốt, lại có vài phần giả dối. Anh và Giang Lâm cùng mặc vest đen nhưng khí chất thì hoàn toàn không giống.

Vóc dáng anh cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp chân dài, mặc âu phục vào nhìn tuấn nhã mà lịch sự, rất có khí chất của phần tử tinh anh.

Chút cảm giác thiếu niên vốn chưa hoàn toàn mất đi trong con người anh giờ phút này được che giấu rất tốt, khiến cho người ta không chút nghi ngờ rằng đây là một người đàn ông thành thục trầm ổn, còn có chút lạnh lùng.

Hoặc có thể là trải qua những ngày tháng vừa rồi, anh đã thật sự thành thục.

Dù mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều gặp nhưng Diệp Mân có cảm giác hôm nay anh rực rỡ hẳn lên, trong lòng cô hơi rung động, nhất thời quên mất định nói gì.

Cũng may Lâm Khải Phong cũng mở cửa phòng khác đi tới, ồ lên một tiếng: "Mọi người ra hết rồi hả? Tôi còn định gõ cửa đấy!"

Tần Mặc nói: "Đi thôi, chúng ta đến thẳng Quân Duyệt luôn, đi sớm chuẩn bị một chút."

Lễ ký kết được cử hành ở Quân Duyệt, cũng là khách sạn mà bên Thẩm Quân Hòa nghỉ lại.

Anh bước sang đứng bên cạnh Diệp Mân, quan sát cô một lượt, tâm tình tốt nhếch miệng nói: "Hai chúng ta thế này cũng đẹp đôi lắm đấy."

Diệp Mân nói: "Đợi lát nữa đến hội trường rồi cậu sẽ phát hiện có nhiều người đẹp đôi với chúng ta lắm." Dù sao hai người cũng chỉ mặc âu phục màu đen kiểu dáng bình thường thôi.

Lâm Khải Phong đi tới nhìn Tần Mặc, lại nhìn chính mình, cảm thán nói: "Lão Tần, khi không cậu lại yêu nghiệt thế làm gì? Tôi mà so sánh với cậu thì đúng là quá xấu xí mà."

Tần Mặc không khiêm tốn nói: "Vậy lát nữa cậu tránh xa tôi một chút, tôi đứng cạnh Diệp Mân, hai bọn tôi trai tài gái sắc, không sợ bị so sánh."

Lâm Khải Phong quan sát trái phải hai người một lượt, gật đầu nói: "Khỏi phải nói, hai người các cậu thế này đúng là trai tài gái sắc."

Giang Lâm cũng lại gần phụ họa: "Tôi cũng thấy vậy!"

Tai Diệp Mân có chút nóng lên, cô nâng trán, đúng là tâm tư dân trạch kỹ thuật khô khan, Chu Văn Hiên chỉ gặp Tần Mặc có hai lần đã nhìn ra vấn đề, hai tên này ở cùng hơn một năm rưỡi mà không phát hiện gì, còn thản nhiên nói ra mấy lời như thế.

Về phần Tần Mặc, dĩ nhiên là rất hài lòng với đánh giá của hai cộng sự, nhìn xuống cô gái bên cạnh, lịch sự vỗ vai cô: "Đi thôi!"

*

Lễ ký kết do bên Thẩm Quân Hòa sắp xếp, mọi người chỉ cần biểu hiện tốt một chút. Thân phận của Tần Mặc vốn thấp hơn, nhưng Thẩm Quân Hòa không làm theo cách thông thường, luôn để anh làm người đại diện phát ngôn.

Những người khác đương nhiên là không có ý kiến, thứ nhất là anh là người sáng lập công ty, thứ hai là kiến thức của anh rộng, lời nói cử chỉ ung dung bình tĩnh.

Truyền thông có mặt đều có sự chuẩn bị, tập đoàn Trung Chính tuyên bố phá sản, Tần Thụ Nhân bây giờ còn đang tìm người bảo lãnh cho tại ngoại chờ xét xử, vậy mà cậu con trai hoàn khố* được ông chiều chuộng trên tay lúc này lại thành lập công ty sản xuất con chip, còn được YG đầu tư cả trăm triệu cho vòng gọi vốn.

*hoàn khố là con em nhà giàu sang

Vấn đề nóng như vậy, các phóng viên đặt ra bao nhiêu câu hỏi lắt léo, hận không thể khiến phú nhị đại này hiện nguyên hình.

Nhưng Tần Mặc từ đầu đến cuối đều đối đáp trôi chảy điềm tĩnh, không chỉ phát huy công lực ngày thường lấy một địch hai cùng Giang Lâm và Lâm Khải Phong mà còn khéo léo dẫn dắt chủ đề xoay quanh công ty và sản phẩm của mình.

Diệp Mân ở bên cạnh quan sát cũng không thể không âm thầm vỗ tay tán thưởng.

Cuối cùng cô cũng tin lời Chu Văn Hiên nói lúc trước, thì ra ở trước mặt anh, miệng lưỡi mình chiếm thế thượng phong không phải vì bản thân mình có bản lĩnh mà là vì anh luôn nhường nhịn, không so đo với mình.

Dường như ở chung càng lâu, cô càng phát hiện ra ưu điểm của anh, mà những khuyết điểm của anh dần trở nên không còn quan trọng nữa.

Ví dụ như giờ phút này đối đáp với truyền thông, anh hoàn toàn rút lại sự ngây thơ của ngày thường, lời nói cử chỉ trầm tĩnh, hàm dưỡng* và giáo dưỡng** đều không thiếu.

*hàm dưỡng là trau dồi nhân cách bản thân

**giáo dưỡng là trau dồi tri thức và bồi dưỡng kĩ năng

Cô hoàn toàn không tưởng tượng được người đàn ông khí chất ưu tú này là người mấy ngày trước cô gặp khi trở lại Giang Thành, người lấy khăn trùm đầu chỉ chừa đôi mắt mở cửa cho mình.

Lễ ký kết và ra mắt truyền thông kéo dài gần ba tiếng.

Đợi truyền thông rời đi, Thẩm Quân Hòa cười vỗ vai Tần Mặc, vui vẻ nói: "Tần tổng, biểu hiện hôm nay của cậu vượt xa mong đợi của tôi, tôi tin rằng cư dân mạng hẳn rất nhanh sẽ biết cậu không phải là đại thiếu gia hoàn khố trong truyền thuyết kia mà là nhân tài trụ cột của ngành khoa học kỹ thuật chúng ta trong tương lai."

Tần Mặc cười nói: "Cảm ơn Thẩm tổng đã khích lệ."

Diệp Mân nhìn anh giả mù sa mưa khiêm tốn, im lặng cười, ánh mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Chu Văn Hiên. Nhân lúc Tần Mặc trò chuyện vui vẻ cùng Thẩm Quân Hòa, cô yên lặng đi qua một bên, hỏi: "Học trưởng, sao anh lại tới đây?"

Chu Văn Hiên nói: "Anh có công việc gần đây, lên mạng thấy các em tổ chức họp báo ở chỗ này, xong việc thấy còn sớm nên đến xem. Chúc mừng em!" Anh đưa bó hoa trong tay cho cô.

Diệp Mân nhận lấy, không phải hoa hồng đỏ đàn ông hay tặng phụ nữ mà là hoa hướng dương vàng phối với hoa bi trắng. Cô cười gật đầu: "Cảm ơn học trưởng."

Chu Văn Hiên lắc đầu cười nói: "Nhìn các em thuận lợi như vậy, anh thấy vui mừng thay em."

Diệp Mân nói: "Vừa bắt đầu thôi ạ, con đường tương lai còn dài mà anh!"

Chu Văn Hiên cười: "Đường còn dài thì mới càng có hi vọng không phải sao."

Diệp Mân gật đầu: "Không sai ạ."

Hai người đang trò chuyện, tiếng Tần Mặc từ xa truyền đến: "Diệp Mân, chuẩn bị chút đi em, chúng ta đi ăn cơm với Thẩm tổng."

Diệp Mân quay đầu vẫy tay ra hiệu, đang muốn xin lỗi Chu Văn Hiên, đối phương đã mở miệng trước: "Em bận thì cứ đi đi, anh không quấy rầy em nữa, rảnh thì liên lạc lại."

"Được ạ, cảm ơn học trưởng."

Chu Văn Hiên cười, ánh mắt vượt qua cô nhìn Tần Mặc. Vị đại thiếu gia này còn đang nói chuyện với người khác, có điều ánh mắt lại hướng sang bên này, dáng vẻ rõ ràng như đang gặp kẻ thù lớn.

Anh buồn cười lắc đầu, vẫy tay với Diệp Mân, quay người rời đi.

Diệp Mân ôm bó hoa trở về.

Thẩm Quân Hòa thấy thế cười nói: "Thì ra Tiểu Diệp có bạn trai rồi à?"

Diệp Mân còn chưa trả lời, Tần Mặc đã phủ định trước: "Không có."

Khóe môi Diệp Mân co rút, cạn lời nhìn anh, sau đó mới nói: "Là học trưởng của tôi, đúng lúc có việc gần đây, thấy tin chúng tôi tổ chức họp báo ở đây nên đến chúc mừng thôi ạ."

Thẩm Quân Hòa trêu chọc: "Vậy khẳng định là người ta theo đuổi Tiểu Diệp rồi."

Tần Mặc cười lạnh nói: "Đàn ông theo đuổi Tiểu Diệp của chúng tôi phải xếp hàng dài đấy!"

Nếu không phải Thẩm Quân Hòa đang ở đây, Diệp Mân rất muốn vạch trần dáng vẻ bạch nhãn* của tên đàn ông ưu tú này.

*bạch nhãn: mắt không có con ngươi không thấy gì, không có tính người

Thẩm Quân Hòa như có điều suy nghĩ quan sát hai người trẻ tuổi trước mặt, cười gật đầu: "Cũng đúng, con gái ưu tú như Tiểu Diệp rất khó tìm, ngay cả tôi còn chưa gặp mấy người."

Diệp Mân không muốn thảo luận chủ đề này, cười lảng sang chuyện khác: "Thẩm tổng quá khen rồi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm phải không ạ?"

Thẩm Quân Hòa gật đầu: "Đúng đúng, trơ lý của tôi đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta mau qua đó thôi."

Tần Mặc đáp lời, mời Thẩm Quân Hòa đi trước, còn mình thì đi bên cạnh Diệp Mân, thấp giọng nói: "Đi ăn cơm cũng không cần phải ôm bó hoa theo đâu."

Diệp Mân nghĩ lại thấy đúng, gọi trợ lý đang định về công ty, đưa hoa cho cô ấy: "Phiền cô giúp tôi mang hoa về văn phòng với."

"Được ạ, Diệp tổng."

Tần Mặc bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một bó hoa còn cố ý mang về văn phòng làm gì, bỏ lại đây luôn không được sao."

Đương nhiên Diệp Mân không nghe thấy.

*

Thẩm Quân Hòa là người bận rộn, dùng xong cơm trưa liền tạm biệt mọi người về lại thủ đô.

Mấy người bọn họ cũng không được nghỉ ngơi, lái xe thẳng về công ty chuẩn bị phân công công việc.

Đến dưới lầu công ty, vì không nghỉ trưa nên Diệp Mân có chút rã rời, liền đến quán uống một cốc cà phê.

Công ty bọn họ nằm trong khu phố khoa học kỹ thuật, đa số các công ty trong tòa nhà đều được coi là cùng ngành, lễ ký kết hôm nay lại là tin tức không nhỏ trong ngành.

Dù cô không phải là nhân vật chính, nhưng là cô gái duy nhất trong ban sáng lập Khoa học kỹ thuật Tương Lai, ít nhiều sẽ được chú ý.

Cô vừa ngồi trong quán không lâu đã có hai người tới bắt chuyện.

*

Tần Mặc vốn muốn cùng Lâm Khải Phong và Giang Lâm lên tầng, nhưng nghĩ thế nào lại đến quán cà phê. Ai ngờ vừa đi vào đã thấy một màn chói mắt.

Diệp Mân ngồi đối diện một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, không biết hai người đang nói gì, lúc này đang trao đổi danh thϊếp, tóm lại là đang trò chuyện vui vẻ.

Cũng may mà người này không ngồi bao lâu liền cười tạm biệt, đứng lên rời đi.

Tần Mặc không vào quán ngay mà đứng bên cửa, lẳng lặng nhìn Diệp Mân đang ngồi một mình trên ghế dài.

Cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc âu phục đen đơn giản, trang phục thế này ở văn phòng chỗ nào cũng có, không có gì đặc biệt.

Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản cô lặng lẽ nở rộ.

Không ai không bị thu hút bởi cô gái thế này.

Anh hít sâu một hơi, đau khổ cảm nhận được mình đang bị địch bao vây bốn bề*.

*nguyên văn là "bốn bề thọ địch", ví về cảnh ngộ bao vây không có lối thoát

"Sao cậu lại tới đây?"

Diệp Mân kỳ quái hỏi người đàn ông đang ngồi xuống đối diện.

Tần Mặc không trả lời mà hỏi lại: "Người vừa rồi là ai vậy? Sao em lại tùy tiện trao đổi cách liên lạc với người ta? Một cô gái mà nửa điểm đề phòng cũng không có."

Diệp Mân nghiêm mặt nhìn anh, nói: "Đầu óc của cậu có thể đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó được không hả?"

Tần Mặc nói: "Tôi chỉ nhắc nhở em thôi, mắc công em bị đàn ông xấu xa lừa."

Diệp Mân: "Còn có thể xấu xa hơn cậu hả?"

Tần Mặc nghẹn họng: "..."

Diệp Mân ném danh thϊếp vừa rồi cho anh: "Là giám đốc bộ phận R&D của công ty khoa học kỹ thuật Việt Chân, bọn họ đang nghiên cứu máy ảnh thông minh. Anh ấy rất hứng thú với con chip thị giác của chúng ta, sau này có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác."

Tần Mặc nhìn danh thϊếp, ngại ngùng "À" một tiếng.

Diệp Mân uống hết nửa ly cà phê còn lại, đứng lên nhìn anh từ trên xuống: "Đi thôi Tần tổng, về văn phòng làm việc."

Tần Mặc nâng mắt nhìn cô, khóe môi cong lên nói: "Đi thôi, Diệp tổng."

Bây giờ Diệp Mân là người sáng lập kiêm giám đốc bộ phận R&D, dù nhân viên mới tới cũng gọi cô là Diệp tổng, nhưng được anh gọi thế này đúng là có cảm giác kỳ diệu.

Điều này cũng khiến cô nhận thức được bọn họ không còn là sinh viên kỹ thuật ở phòng thí nghiệm 603 nữa rồi, bây giờ họ đã chính thức bước vào xã hội, trở thành người mới trong ngành.

Mộng tưởng đang dần được thực hiện, đó là kề vai chiến đấu cũng người mình thích.

Cảm giác này thật không tệ.

Cô quan sát người đàn ông cao lớn bên cạnh mình đầy ý vị.

Tần Mặc: "Trên mặt tôi có gì hả?"

Diệp Mân: "Ừ, gỉ mắt."

Tần Mặc vô thức sờ lên mắt mới phát hiện mình đang bị người ta đùa giỡn, đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi, sau đó buồn cười đuổi theo xoa loạn tóc cô.

"Đừng phá hỏng kiểu tóc của tôi."

"Em mà cũng làm tóc nữa hả?"

"Ha ha!"

*

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha trễ một chút.