Editor: Dì Annie
Vì thầy Vương xác định có thể giúp bọn họ giữ lại phòng thí nghiệm hai tháng, mọi người đều thoáng thở phào nhẽ nhõm. Nhưng hai tháng này thiếu một viên tướng Lâm Khải Phong, nếu nói việc nghiên cứu được con chip mẫu đời đầu không có khó khăn gì là giả.
Một năm qua bốn người đều có công việc được phân công, thiếu đi một phần nào đều sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vì tư chất kém hơn một chút nên lúc trước Lâm Khải Phong đã dành rất nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm, so với mọi người còn nhiều hơn. Trước giờ Diệp Mân không nghĩ nhóm bọn họ sẽ không có Lâm Khải Phong.
Nhưng cô cũng thông cảm cho cậu, không ai biết tương lai dự án này sẽ ra sao. Cậu ấy không phải hai mươi tuổi như Giang Lâm, cũng không phải nữ sinh có áp lực gia đình nhỏ như cô, ở tuổi này cậu ấy nhất định phải cân nhắc vấn đề kiếm sống.
Cũng may nghiên cứu sinh năm ba không có lớp, cô có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào phòng thí nghiệm.
Buổi sáng hơn bảy giờ cô bước theo nắng sớm đến phòng thí nghiệm, mười giờ tối đi theo ánh trăng về ký túc xá. Giữa buổi đến căn tin ăn cơm, tắm nước nóng, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung nghiên cứu.
Đương nhiên Tần thiếu gia nghèo túng mỗi ngày sẽ không đi ăn nhà hàng cao cấp giống lúc trước. Anh cũng gia nhập bọn Diệp Mân, Giang Lâm đến căn tin, hoàn toàn hòa nhập với quần chúng nhân dân.
Có đôi khi Diệp Mân phải thừa nhận rằng mọi thứ trên thế gian này đều là định mệnh, tỉ như lúc trước không hiểu sao hai người thuận miệng nhắc tới Giả Bảo Ngọc, không ngờ câu đó lại trở thành lời sấm truyền.
Cũng may tinh thần và diện mạo của Tần Bảo Ngọc nhìn không tệ lắm, không vì gia đạo sa sút mà nản lòng thoái chí muốn xuất gia, thậm chí chỉ trong vài ngày ngắn ngủi khám phá những món ăn trong căn tin đã đơn phương tuyên bố món sườn xào khoai tây là món đặc trưng của căn tin.
"Ôi? Đây không phải là anh Tần Mặc sao?"
Chiều tối hôm nay, ba người muốn đổi khẩu vị nên đến quầy buffet trên tầng hai, vừa lấy đồ ăn xong, chọn được chỗ ngồi liền nghe được một âm thanh kỳ quái.
Diệp Mân ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh cười xấu xa đi về phía bàn bọn họ, bên cạnh còn có một cô gái trang điểm cẩn thận.
Trí nhớ của học bá khác với người thường, dù chỉ gặp qua một lần, cô vẫn nhận ra nam sinh này là tên phú nhị đại lần trước bị Tần Mặc dạy dỗ ở quán nướng Anh Mập, có điều lúc ấy cậu ta nhuộm tóc đỏ, bây giờ biến thành màu xám như bà già.
Tóm lại vẫn là dáng vẻ của sinh viên hư hỏng .
Điều cô không nghĩ tới là người này cũng là sinh viên của trường.
Bà già tóc xám đi tới, khom người khoác tay lên vai Tần Mặc cười nói: "Anh à, em không nghĩ là sẽ gặp anh ở căn tin, đúng là hiếm lạ mà! Em nghe người ta nói anh xuất ngoại, sao vẫn còn ở trường vậy? Hay là anh không xin được visa? À, không phải là không có tiền mua vé máy bay đó chứ? Có muốn em tài trợ một chút không?"
Diệp Mân hơi híp mắt, khẩn trương nhìn người đàn ông đối diện, nhưng Tần Mặc vẫn bình tĩnh ăn cơm, lạnh nhạt nói: "Cút xa ra một chút!"
Bà già tóc xám dường như nghe thấy chuyện cười, phì một tiếng, buông tay ra đứng thẳng người lên, chậc lưỡi nói: "Mày thể hiện với ai đấy? Ba mẹ mày phá sản rồi còn tưởng mình là đại thiếu gia chắc! Tao thật sự không thấy ai mặt dày như mày, trường muốn đuổi mày rồi mà mày vẫn mặt dày mày dạn tới đây."
Tần Mặc vẫn tiếp tục chậm rãi ăn cơm, không quan tâm tới cậu ta.
Bạn học tóc xám bị thái độ hờ hững của anh chọc giận, bỗng nhiên cầm bát canh trên bàn đổ lên người anh.
Dù Tần Mặc phản ứng nhanh, lập tức lùi về sau nhưng bát canh nhỏ kia vẫn đổ lên ngực anh, trong nháy mắt áo khoác anh đã ướt một mảng lớn.
Diệp Mân kinh hãi nhanh chóng rút khăn giấy đưa cho anh, tức giận nhìn bà già tóc xám, lại lo lắng nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc đặt đũa xuống, cầm lấy khăn giấy cô đưa lau nước canh đọng trước ngực. Sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nam sinh đang đắc ý kia.
"Tức giận hả? Muốn đánh tao hả? Mày động thủ đi." Bà già tóc xám lơ đễnh nhìn anh phẫn nộ, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, "Không phải mày lợi hại lắm sao? Có bản lĩnh thì đánh tao đi!"
Sắc mặt Tần Mặc trở nên khó coi, đáy mắt lạnh lẽo dọa người khiến người ta nghĩ rằng giây tiếp theo anh sẽ bùng nổ, đánh cho tên khốn gây hấn này phải kêu cha gọi mẹ.
Ai cũng biết anh có bản lĩnh này.
Diệp Mân vội thấp giọng gọi anh: "Tần Mặc!"
Lông mày Tần Mặc hơi nhướng lên, vẫn giương mắt lạnh lẽo nhìn nam sinh.
"Động thủ đi! Sao? Ba mẹ phá sản nên biến thành thứ hèn nhát rồi hả?" Tên tóc xám vẫn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Diệp Mân nắm chặt đũa trong tay, rất muốn đứng lên cắm lên đầu chó của tên này.
Không chờ ý nghĩ của cô được áp dụng, chỉ nghe ầm một tiếng, đĩa đồ ăn trên bàn inox đã đập lên đầu tên tóc xám.
Xung quanh có tiếng hít vào.
Diệp Mân cũng ngạc nhiên mở to mắt.
"Tôi sống lâu thế này mới thấy có người cầu xin bị đánh, hiện tại cậu hài lòng chưa?" Giang Lâm thu tay lại, hùng hổ nói, "Vì loại người như cậu mà tôi phải lãng phí nửa bữa cơm, đúng là không đáng mà!"
Nói xong, cậu bình thản cầm khay đứng lên đi lấy đồ ăn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệp Mân: "..."
Tên tóc xám cả buổi mới phản ứng lại, trên đầu toàn đồ ăn, nhìn bóng lưng cao gầy của Giang Lâm, mặt mày tức giận đến xanh mét. Bạn gái cậu ta đứng bên cạnh vội vã cầm khăn lau cho cậu ta.
Xung quanh có không ít người cúi đầu cười.
Cậu ta tức giận nhìn Tần Mặc đang cong môi cười nhạt, chỉ tay vào anh: "Tần Mặc, mày chờ đó! Không khiến mày phải quỳ xuống gọi lão tử là ông thì tao không phải họ Lâm."
Tần Mặc lơ đễnh bĩu môi.
Đôi nam nữ nổi giận đùng đùng bỏ đi, dì lao công nhanh chóng đi tới lau dọn, vừa quét vừa phàn nàn: "Sinh viên bây giờ làm sao vậy, ở căn tin mà còn có thể đánh nhau!"
Tần Mặc nói: "Dì ơi, thật ngại quá, làm phiền dì rồi ạ."
Dì lao công vội lắc đầu: "Không sao không sao, không trách cháu, vừa rồi dì thấy nam sinh kia gây chuyện, nhìn bộ dạng là biết hư hỏng, cũng không biết sao thi đại học được nữa."
Diệp Mân cũng thấy kỳ quái.
Tốt xấu gì Tần Mặc cũng đường đường chính chính được chọn nhờ thành tích thi đua.
Giang Lâm lấy thức ăn xong quay lại, ồ một tiếng nói: "Tên vương bát đản kia đi rồi hả? Lão Tần, vừa rồi sao cậu không động thủ? Tôi còn muốn lấy đồ ăn về rồi hai ta đánh cho hắn một trận."
Tần Mặc nói: "Bỏ đi, bây giờ tôi không thể gây chuyện."
Giang Lâm hơi khó hiểu với thái độ dàn xếp thỏa hiệp của anh.
Diệp Mân nói: "Trường còn đang điều tra chuyện của cậu ấy, nếu bây giờ gây chuyện chỉ sợ là lão Vương cũng không bảo vệ được cậu ấy."
Giang Lâm hiểu ra, gật đầu: "May mà tôi vừa chơi cậu ta một vố, nếu không thì thua thiệt rồi."
Tần Mặc cười: "Cảm ơn cậu, Lâm ca."
Giang Lâm lơ đễnh nói: "Chính cậu ta muốn bị đánh, tôi thấy cả buổi cậu không động thủ nên mới giúp cậu một tay. Chưa từng thấy có người muốn bị người ta đánh đó!"
Diệp Mân nói: "Cậu ta cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Mặc, tình huống bây giờ thế này, một khi động thủ sẽ gây ra chuyện lớn, người thua thiệt sẽ là Tần Mặc."
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Tiểu Diệp học bá đúng là thông minh."
Chỉ là nụ cười này của anh có chút bất lực.
Tần thiếu gia không ai bì nổi cuối cùng cũng không thể không cúi đầu trước thực tế.
Không khí trên bàn nhất thời trầm mặc, một lúc sau, Tần Mặc mới nhàn nhạt hỏi: "Khuôn mặt của tiểu tử vừa rồi có phải là rất đáng ghét đúng không?"
Diệp Mân hơi sửng sốt, gật đầu: "Ừ."
Tần Mặc lại hỏi: "Vậy tôi lúc trước, ví dụ như là đối với Chung Dương, có phải cũng là dáng vẻ đáng ghét như vậy không?"
Diệp Mân ngơ ngẩn, không đáp.
Giang Lâm ngậm một miệng đồ ăn, mơ hồ nói: "Sao vậy được? Lão Tần cậu là đại soái ca."
Tần Mặc cười cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Mân: "Em cứ nói đi."
Diệp Mân nhìn con ngươi màu hổ phách mang ý cười của anh, nói: "Muốn tôi nói thật không?"
Diệp Mân trầm ngâm một lúc, nói: "Quả thật có một chút."
Tần Mặc cười: "Cảm ơn em đã nói thật."
Diệp Mân nói: "Nhưng còn có thể chấp nhận được, không giống tên vừa rồi."
Tần Mặc trầm mặc, lại nói: "Trước kia tôi làm gì cũng đều tùy hứng, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, chướng mắt ai thì giải quyết người đó. Từ nhỏ đến lớn, rất ít người dám chọc tôi, tôi vẫn cho là bản thân mình lợi hại, thật ra là người ta sợ bối cảnh của nhà tôi. Lúc huấn luyện quân sự hồi cao trung có một quản giáo tự cao tự đại rất thích giáo huấn học sinh, tất cả mọi người đều sợ ông ta, không dám phản kháng, có lần trong lúc huấn luyện tôi không nhịn được nữa liền ầm ĩ, nóng giận động thủ với ông ta. Sau đó dĩ nhiên không giải quyết được gì, kết quả là quản giáo kia bị đuổi, mà tôi vẫn là tôi. Đến khi bị người ta đổ một bát canh, muốn đánh trả cũng không được, tôi mới hiểu cảm giác của vị giáo quan đó, còn có cảm giác của Chung Dương khi bị tôi bắt nạt, cảm giác đó thật bất lực." Anh dừng một chút, "Trên mạng nói tôi là một phú nhị đại nhiều tiền ngang ngược càn rỡ, quả đúng như vậy, chỉ là xưa nay tôi không tự nhận ra, còn tưởng bản thân mình lợi hại biết bao, không có gì không làm được. Hoàn cảnh bây giờ tôi mới hiểu ra... ngoại trừ bối cảnh chống lưng, tôi cũng chỉ là người bình thường."
Lời thú nhận của Tần Mặc khiến Giang Lâm và Diệp Mân nhất thời im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Tần Mặc thấy dáng vẻ cẩn trọng của hai người, cười khẽ nói: "Này! Tôi chỉ là tự thức tỉnh bản thân, sao dáng vẻ của hai người như trời sập xuống vậy?"
Giang Lâm ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Lão Tần, không phải là cậu nhìn thấu hồng trần rồi chứ?"
Tần Mặc trừng mắt với cậu, nói: "Tôi tự thức tỉnh bản thân một chút. Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy một phú nhị đại phá sản như tôi có thể phân tích và kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc mà không phải hận đời xuất gia là một điều đáng khen sao?"
Nữa rồi, lại là công thức cũ quen thuộc.
Lời lúc đầu còn khiến người ta đồng tình một chút, bây giờ thì Diệp Mân không thấy thế nữa, thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mình mới lãng phí tình cảm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Không sai, quả thật trước kia cậu rất vô sỉ."
Tần Mặc cười nói: "Em dùng lời nói tấn công tôi bao nhiêu lần rồi hả?" Anh dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc thì tôi cũng biết vì sao lúc trước em luôn không thích tôi, quả thật tôi rất đáng ghét."
Diệp Mân cười nhạt nói: "Cậu sai rồi, hiện tại tôi cũng không thích cậu."
Không phải, dù trước kia hay là hiện tại, cô vẫn luôn thích anh.
Tần Mặc lơ đễnh cười, nhìn gương mặt trắng nõn của cô, nói: "Không sao, tôi sẽ nhanh chóng khiến em phải thay đổi suy nghĩ."
Giang Lâm xen vào nói: "Lão Tần, tôi vẫn luôn rất thích cậu."
Tần Mặc bị gia hỏa này chọc cười, nói: "Tôi cũng rất thích cậu." Nói xong anh thoáng nghiêm mặt, "Bây giờ nghĩ lại, trường muốn điều tra tôi, tôi cũng không còn gì để nói. Sinh viên không đạt điểm chuyên cần như tôi được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh đúng là không công bằng cho những sinh viên khác."
Diệp Mân ngẩng đầu lên nói: "Luận văn và năng lực nghiên cứu khoa học của cậu hoàn toàn đủ tư cách để được tuyển thẳng."
Tần Mặc cười nói: "Đương nhiên tôi không phủ nhận điều này, nếu không thì tôi cũng không đến mức xin tuyển thẳng. Nhưng tuyển thẳng một sinh viên thường xuyên cúp học đúng là làm trái quy tắc."
Diệp Mân cũng biết việc anh được tuyển thẳng như thế khiến người ta không phục. Chẳng qua là lúc đầu nhìn anh được thầy Vương Tranh Minh chọn giống mình, cô mừng thầm trong lòng, không suy nghĩ đến chuyện có công bằng hay không. Huống chi chuyện không công bằng này dù gì cũng không liên quan đến mình.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Theo quy định thì không truy tố chuyện cũ, lúc trước các thầy cô mặc kệ chuyện cậu cúp học, bây giờ lại vô cớ truy cứu. Nếu muốn truy cứu thì các giáo viên cũng phải có trách nhiệm."
Tần Mặc gật đầu: "Quả thật có bằng cấp hay không với tôi không quan trọng, chỉ là tôi không cam tâm cứ đi như vậy thôi. Được rồi, không nói đến mấy lời mất hứng này nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người."
"Không có." Giang Lâm nghiêm túc nói, "Khẩu vị của tôi rất tốt."
Diệp Mân bật cười, nếu cũng được như Giang thiên tài, ăn uống no nê sẽ không thấy phiền não thì tốt biết bao nhiêu.
Cô vừa ăn cơm, nghĩ đến, hỏi: "Phải rồi, nam sinh vừa rồi cũng là sinh viên trường chúng ta à?"
Tần Mặc gật đầu: "Sinh viên nghệ thuật."
Khó trách.
Diệp Mân lại như thuận miệng hỏi: "Tên là gì thế?"
Tần Mặc nói: "Lâm Huống."
Diệp Mân dường như có điều suy nghĩ, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Không cần lo lắng, bình thường tôi cũng không gặp cậu ta."
"Ừ."
Nhưng nếu gặp gỡ bên ngoài lại xảy ra tình huống này, chỉ sợ là bọn cô không nhịn được nữa.
Có lẽ cô cũng nên làm chút gì đó vì Tần Mặc.
*
Buổi tối trở lại ký túc xá, Diệp Mân bật máy tính tra thông tin của Lâm Huống.
Loại phú nhị đại dương dương tự đắc này rất dễ tra được thông tin của bọn họ trên mạng.
Cô rất nhanh đã tìm được tài khoản cá nhân của cậu ta, đại khái là một tên phú nhị đại làm nghệ thuật có không ít fan hâm mộ.
Còn rất thích cập nhật trạng thái thường ngày khoe khoang cuộc sống phóng túng.
Sinh hoạt ban đêm cũng rất phong phú.
Mấy phút trước cậu ta vừa cập nhật một tấm hình, một đám nam nữ trẻ tuổi trong phòng bao xa hoa của hộp đêm, chai và ly rượu bày đầy trên bàn.
Diệp Mân đang định thoát ra bỗng liếc thấy trên ghế sô pha có một túi nhựa trong nho nhỏ, bên trong hình như là mấy viên thuốc, cô nhanh chóng phóng to ảnh chụp.
Sau đó cô lên mạng tìm thông tin một chút, dùng sự nghiêm túc cẩn thận của học bá để so sánh, xác định bản thân không nhìn lầm.
Cô thở phào, thoát khỏi trang web, cầm điện thoại gọi 110.
Cảm ơn vị phú nhị đại não tàn này đăng ảnh cũng không quên chia sẻ vị trí, là một quán bar gần trường.
Ba mẹ không dạy cậu nên người, chắc chắn sẽ có người dạy cậu.
*
Tác giả có lời muốn nói: Mười giờ đăng hai chương –