Editor: Dì Annie
Dự án con chip của Tần Mặc đã được duyệt từ học kỳ trước, được trường cấp cho một phòng thí nghiệm chuyên dụng.
Dự án của sinh viên mà được cấp hẳn một phòng thí nghiệm chuyên dụng như thế ít nhiều cũng liên quan đến bối cảnh của Tần thiếu gia, dù sao hàng năm Tần gia đều quyên góp cho ngân sách trường một khoản tiền không nhỏ.
Đương nhiên Diệp Mân biết phòng thí nghiệm của bọn họ ở đâu, nhưng Tần Mặc chưa mở miệng cô cũng không thể tự động tới.
Cũng may người này còn nể mặt mũi thầy Vương, chủ động add Wechat cô xong, không lâu sau liền gửi vị trí phòng thí nghiệm, trước mười một giờ tối luôn có người, cô có thể đến xem thử bất cứ lúc nào.
Buổi tối hôm sau không có lớp, Diệp Mân ăn tối xong, ngồi ở ký túc xá xem tài liệu một lát, đến tám giờ, cô đeo cặp đến phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm 603. Ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy cửa phòng thí nghiệm khép hờ có ánh đèn, hòa vào ánh đèn ngoài hành lang, mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện.
Cô không phân biệt được giọng của Tần Mặc, nhưng nghe ra có một giọng trầm thấp đoán chừng là của anh.
Cô đi tới, giơ tay lên gõ cửa một cái.
"Ai vậy?" Một giọng nam hỏi.
"Là tôi, Diệp Mân."
"Oa, học bá đến rồi."
Cửa bị mở ra, một nam sinh không cao lắm đứng phía trong, nhẹ nhàng cười với cô.
Diệp Mân nhận ra, cậu ấy là Lâm Khải Phong, hồi đại học hai người từng chung lớp một môn tự chọn.
Cậu ấy học cùng lớp với Tần Mặc, quan hệ rất thân thiết, cũng tham gia vào dự án chip lần này.
Lâm Khải Phong mừng rỡ, cười toe toét nói với cô: "Hoan nghênh hoan nghênh!"
Diệp Mân cười, theo cậu vào phòng, yên lặng nhìn xung quanh.
Phòng thí nghiệm này không lớn, có hai gian, gian ngoài có mấy chiếc bàn làm việc và máy tính, gian trong là phòng sạch* đạt tiêu chuẩn cho phòng thí nghiệm, nhìn qua cửa kính có thể thấy bàn điều khiển phía trong, bên trên có bày dụng cụ thí nghiệm dùng cho kỹ thuật quang khắc**, còn có thiết bị kiểm tra.
*phòng sạch là phòng kín, trong đó lượng bụi được hạn chế một cách thấp nhất; nhiệt độ, áp suất và độ ẩm được khống chế và điều khiển giúp quá trình nghiên cứu, chế tạo và sản xuất không bị bẩn, không có khí độc hại, đảm bảo vô trùng, "sạch" như nghĩa của nó.
**quang khắc (photolithography) là kỹ thuật sử dụng trong và công nghệ nhằm tạo ra các chi tiết của vật liệu và với hình dạng và kích thước xác định bằng cách sử dụng làm biến đổi các chất cảm quang phủ trên bề mặt để tạo ra hình ảnh cần tạo. Phương pháp này được sử dụng phổ biến trong công nghiệp bán dẫn và .
Nhìn chung chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.
Ánh mắt cô rơi vào người đang ngồi trước bàn làm việc gõ bàn phím, anh nhìn thấy cô, nhíu mày nói: "Hoan nghênh!"
Nhưng ngữ khí của anh hờ hững, rõ ràng là đang thể hiện "Không hoan nghênh chút nào".
Diệp Mân nói: "Tôi đã xem tài liệu của cậu, cảm thấy rất hứng thú, tôi nghĩ mình có thể làm được."
Tần Mặc gật đầu, dĩ nhiên không coi lời cô là đúng, khóe mắt ẩn chứa ý cười, chỉ tay vào máy tính bên cạnh, nói: "Được, cậu dùng máy tính kia đi, trước tiên làm quen với tiến độ một chút."
"Tần Mặc, không phải chứ..." Lâm Khải Phong trợn mắt nhìn anh, biểu cảm một lời không nói hết.
Tần Mặc thờ ơ, thu ánh mắt nhìn màn hình máy tính của mình, nhàn nhạt nói: "Cậu làm việc đi A Phong."
"Này..." Lâm Khải Phong nhìn Diệp Mân, muốn nói lại thôi, biểu cảm không che giấu được sự chột dạ, ấp úng nói: "Diệp Mân, cậu vừa tới, trước tiên làm quen một chút."
Diệp Mân gật đầu, bỏ cặp lên ghế, bật nút nguồn trên thùng máy CPU, nhìn máy tính khởi động chậm như trâu già kéo xe cô đã hiểu vì sao vừa rồi Lâm Khải Phong phản ứng như vậy.
Lợi hại nhỉ, cô vừa đến đã đánh phủ đầu ra oai.
Khóe môi cô lơ đễnh giật nhẹ, ánh mắt rơi trên đống dụng cụ trong tủ sắt cạnh tường.
"Lâm Khải Phong, chỗ các cậu có tua-vít không?", "Bộp" một tiếng, cô trực tiếp tắt máy tính.
"Có có có."
Lâm Khải Phong vội vàng đứng dậy, mở tủ lấy tua vít cho cô.
Diệp Mân nhận lấy, nói cảm ơn, rút dây điện ra, ôm thùng máy từ dưới đất lên bàn, thuần thục mở nắp, kiểm tra mainboard, lại tháo CPU ra.
Cô đoán không sai, là CPU có vấn đề.
Cô nghiêm túc sửa tấm chip nhỏ kia, lại gắn vào chỗ cũ.
"Chỗ các cậu có bộ nhớ dự phòng không?" Cô vừa làm vừa thuận miệng hỏi.
"Có có có."
Lâm Khải Phong lại lấy một bộ nhớ mới trong ngăn tủ đưa cho cô.
"Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Lâm Khải Phong trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ chọc Tần Mặc, toét miệng, nháy mắt một cái.
Hai người đã quen biết hơn tám năm, dù không nói ra nhưng Tần Mặc nhìn cái nháy mắt kia đã biết cậu ta muốn nói gì.
Cái nháy mắt biểu lộ sự khinh bỉ, dịch ra là – Học bá rất trâu đúng không? Tôi không lừa cậu mà.
Anh quay đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng mảnh mai bên cạnh.
Lúc này Diệp Mân đã lắp máy lại hoàn chỉnh, cắm điện, khởi động máy một lần nữa.
Mười mấy phút ngắn ngủi, cái máy này như một chiếc xe cũ nát biến hình thành Porsche. Trên màn hình rất nhanh hiện lên logo màu xanh của Windows.
Khuôn mặt cô gái trắng trẻo thuần khiết, được ánh sáng từ máy tính chiếu vào.
Từ vác thùng máy, tháo ra đến sửa chữa CPU, các thao tác hoàn chỉnh không thiếu bước nào, nhanh nhẹn lại không mất đi sự tỉ mỉ. Trình độ thuần thục này làm anh nghi ngờ phải chăng cô là thợ sửa máy chuyên nghiệp, nhưng cũng không đến nổi làm anh bất ngờ.
Dù gì cũng là học bá, việc tháo một cái máy để sửa CPU cũng không hiếm lạ gì.
Điều anh không ngờ đến là, lúc thấy máy tính có vấn đề cô cũng không than phiền với bọn họ như anh nghĩ mà trực tiếp tự mình giải quyết.
Ngay cả việc vác thùng máy lên cũng không gọi hai chàng trai bên cạnh hỗ trợ.
Nếu là bất cứ nữ sinh nào khác, phần lớn sẽ không như vậy.
Việc này khiến anh thay đổi cái nhìn với người bạn mới đến.
Tần Mặc nhíu mày, tỉnh bơ thu ánh mắt.
Lâm Khải Phong lại chọc mấy cái, bị anh đẩy ra: "Làm việc đi!"
Diệp Mân liếc nhìn anh, gõ vào máy một chuỗi mật mã.
Ngày đầu tiên đến phòng thí nghiệm 603, nhìn qua thì không có gì nhưng thực chất bên trong là sóng ngầm cuồn cuộn.
Nghiêm túc mà nói, Diệp Mân còn chưa chính thức gia nhập phòng 603, thái độ của Tần Mặc rất rõ ràng, không có ý định cho cô tham gia dự án.
Chuyện này nằm trong dự liệu của cô, Tần thiếu gia ngạo mạn như vậy, sao có thể tùy tiện cho một nữ sinh không quen biết gia nhập.
Học kỳ này thời khóa biểu cô khá dày, trừ cuối tuần chỉ rảnh một buổi chiều và bốn buổi tối.
Ba buổi tối kế tiếp cô đều đến phòng 603 lúc 7 giờ, nhưng chỉ gặp một mình Lâm Khải Phong. Hỏi ra mới biết hai người kia phần lớn đến vào ban ngày.
Ban ngày Tần thiếu gia không lên lớp, ban đêm sinh hoạt phong phú cũng là hợp tình hợp lí.
Không có Tần Mặc phân công, Diệp Mân không có việc làm, Lâm Khải Phong chỉ nhờ cô giúp vài thứ đơn giản.
Nhưng cô không nhàn rỗi, cô phải làm cho Tần Mặc thấy cô là người có thể làm việc. Vậy nên ngoại trừ thời gian ở phòng thí nghiệm cô lại về ký túc xá tiếp tục thức đêm nghiên cứu tài liệu.
Buổi tối ngày thứ ba, phòng thí nghiệm rốt cuộc có thêm một người.
Cô biết ngoại trừ Tần Mặc và Lâm Khải Phong, dự án này còn có một nam sinh ngành khoa học máy tính tên là Giang Lâm. Cậu ngồi bên cạnh Lâm Khải Phong, mặc áo đen liền mũ, nhìn qua là một nam sinh tóc xoăn rối.
"Đến đây tôi giới thiệu một chút, đây là Giang Lâm." Lâm Khải Phong thấy cô đi vào, nhiệt tình lôi kéo nam sinh tóc xoăn, "Lâm ca, đây là học bá khoa điện tử bọn tôi, Diệp Mân."
Nam sinh chậm chạp quay lại, mồm còn ngậm khoai tây chiên, bộ dạng mắt mở không nổi như chưa tỉnh ngủ. Dáng dấp như chưa trưởng thành, môi đỏ răng trắng.
Giang Lâm vừa nhai khoai tây chiên vừa nói: "Xin chào."
Giọng nói cũng giống thiếu niên.
Diệp Mân nhìn cậu ấy, cười nói: "Trông cậu nhỏ tuổi thật đấy."
Giang Lâm nói: "Không nhỏ đâu, vừa tròn hai mươi."
Lâm Khải Phong trợn mắt nói: "Lâm ca, cậu nói vô nghĩa ghê."
Giang Lâm cười hì hì, trên mặt có chút ngây thơ.
Diệp Mân nghĩ bụng, còn chưa chắc đủ 20.
Cô không ngờ Tần Mặc lại lôi kéo sinh viên đại học tham gia, hỏi: "Cậu là sinh viên năm mấy?"
Giang Lâm: "Nghiên cứu sinh năm hai."
Diệp Mân: "..."
Có hơi muốn chửi thề.
Lâm Khải Phong cười nói: "Lâm ca của chúng ta có chỉ số IQ 150 của thiên tài, 15 tuổi học đại học, sau đó lên thẳng nghiên cứu sinh. Khả năng tính toán của cậu ấy rất trâu bò, bị Tần Mặc dùng hai túi khoai tây chiên lừa gạt vào."
Diệp Mân hơi kiêu ngạo, nhưng không thể không thừa nhận người mạnh còn có người mạnh hơn. Chỉ số IQ của cô vẫn kém 150 một chút.
Khó trách cô là học bá có điểm rèn luyện 4 năm đứng nhất lại không được Tần thiếu gia để vào mắt.
Nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn Giang thiên tài, cô không nghi ngờ lời Lâm Khải Phong nói.
Vị huynh đệ này rất khả năng bị lừa vào.
Ba người đang nói chuyện, Tần Mặc đẩy cửa bước vào.
Cậu không ngờ mọi người đều ở đây, hơi sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Diệp Mân, lại ngồi xuống chỗ mình, nói: "Đều tới cả à?"
Diệp Mân lấy ba tập tài liệu trong cặp đưa cho bọn họ: "Mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu ý tưởng thiết kế của con chip lần này, đây là bản thiết kế mở rộng, mã nguồn RTL có vài vấn đề, tôi còn phân tích công năng thực tế của tầng vật lý. Các cậu xem có hữu ích không?"
Đương nhiên là có.
Vì muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chứng minh năng lực, cô không dành thời gian vào việc nghiên cứu bản thiết kế từ trên xuống dưới mà tập trung vào phân tích vấn đề trong bản thiết kế.
Tạ ơn trời đất, nửa năm đi trao đổi ở Mỹ cô đã được tiếp xúc với chip ASIC, bản thiết kế con chip thị giác lần này cũng thuộc loại ASIC.
Tần Mặc nhận tập tài liệu, vốn chỉ định tùy tiện liếc qua một chút, nhưng rất nhanh bị nó thu hút, nghiêm túc xem tài liệu.
"Tần Mặc, không phải hôm trước chúng ta vừa nói tới vấn đề mã hóa này sao? Thử nhiều cách rồi cũng không được, cách của Diệp Mân có vẻ được hơn đấy, tôi kiểm tra một chút." Lâm Khải Phong không đợi mọi người trả lời, tự mình gõ bàn phím, sau đó thở dài thông suốt: "Quả nhiên là học bá, sớm biết vậy tôi cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như thế."
Tần Mặc không trả lời, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn tập tài liệu trong tay, lại nhìn cô gái đứng sau lưng Lâm Khải Phong, thần sắc khó lường.
Diệp Mân cảm nhận được ánh mắt của anh, nhìn khuôn mặt không biến sắc cùng với đôi mắt màu hổ phách kia.
Mấy tài liệu này thật ra chỉ là sơ lược.
Hai ba ngày ngắn ngủi, còn chưa chính thức tham gia dự án, chỉ căn cứ tài liệu và số liệu có sẵn mà có thể phát hiện được mấy vấn đề nhỏ trong bản thiết kế đủ nói lên năng lực của cô.
Tần Mặc nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, một bên khóe miệng cong lên.
Người cao chân dài, ghế làm việc bình thường với anh có chút thấp.
Anh đặt tài liệu lên bàn, ngón trỏ nhịp nhẹ, hình như có điều suy nghĩ. Ánh mắt vẫn dừng trên mặt Diệp Mân, hơi làm càn đánh giá cô.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn bạn học này.
Anh nhớ không lầm, cô quả thật rất trắng, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to bị giấu sau tròng kính làm người khác chỉ nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh thản nhiên của cô.
Ít có cô gái nào bị anh nhìn chăm chú lại có thể bình tĩnh nhìn lại như thế này.
Có lẽ Triệu Đình nói đúng, học bá không giống người thường.
Diệp Mân thấy anh nhìn mình nửa ngày không nói tiếng nào, trong lòng hơi thấp thỏm, cũng may trước giờ cô rất giỏi che giấu cảm xúc, dù bứt rứt bất an đến mấy cũng rất giỏi che giấu.
Nụ cười yếu ớt dần thay thế cảm xúc trong mắt anh, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, Tần thiếu gia nâng đôi chân dài dưới ghế đá Lâm Khải Phong nói: "A Phong, sao cậu còn chưa đưa chìa khóa phòng thí nghiệm cho Diệp Mân đi đánh*?"
*đánh chìa khóa mới từ cái cũ
Lâm Khải Phong đang hưng phấn đắm chìm trong sự chỉ bảo của học bá, bị câu nói của anh làm ngớ người, quay đầu liếc một cái, vô tội nói: "Lúc trước cậu có nói đâu."
Tần Mặc nói: "Mấy ngày nay buổi tối cậu có ở đây không? Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy còn đợi tôi phải nói hả?"
Lâm Khải Phong nghĩ thầm, trước đây cậu có định cho người ta gia nhập đâu, sao tôi tùy tiện đưa chìa khóa cho người ta được.
Nhưng bạn học Lâm cũng không ngốc, ý của anh là đồng ý để tiểu Diệp học bá chính thức tham gia vào dự án của bọn họ, cậu bị kẹp giữa, nên rất tình nguyện gánh oan ức, cười hì hì nói với Diệp Mân: "Được, ngày mai tôi đưa chìa khóa cho cậu."
Diệp Mân mừng thầm trong lòng, trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh, nói cảm ơn, lại ngồi về chỗ của mình.
Tần Mặc thăm dò cô, nói: "Hiện tại chúng ta có bốn người, trước mắt đủ người rồi. Bây giờ tôi sẽ dựa vào sở trường của mỗi người phân chia lại công việc." Vừa nói vừa nghiêng đầu hỏi cô, "Sở trường của cậu là gì?"
Diệp Mân đáp qua loa: "Đều am hiểu hết."
Tần Mặc: "..." Lại còn tự cho là mình giỏi.
Lâm Khải Phong phụ họa tán thưởng: "Tôi khẳng định Diệp Mân không có vấn đề gì."
Tần Mặc nhíu mày, cố ý hỏi: "Thuật toán cậu cũng giỏi hả?" Thuật toán thuộc lĩnh vực khoa học máy tính, không liên quan đến điện tử bọn họ lắm.
Diệp Mân nhìn Giang Lâm đang ngậm kẹo mυ'ŧ, nói: "Thuật toán không phải đã có chuyên gia khoa học máy tính ở đây rồi sao? Nhưng mà tôi cũng hiểu tương đối, giúp đỡ không thành vấn đề."
Thật đúng là không biết khiêm tốn.
Tần Mặc nhìn cô gái đang nghiêm túc kia, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, anh đã gặp qua không ít nữ sinh tự phụ nhưng chưa từng thấy ai thế này, đến nỗi giống y như thật.
Anh cười khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Diệp Mân lén nhìn anh lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Dù nội tâm cô có sự kiêu ngạo, nhưng đối nhân xử thế rất khiêm tốn. Chẳng qua là cô dùng sự kiêu ngạo che giấu đi tâm tư không muốn người khác biết.
Dĩ nhiên cách này rất có hiệu quả.
Ý nghĩ duy nhất của cô bây giờ là, đêm nay về nhất định phải ngủ một giấc thật ngon.
Mấy tờ giấy rách vừa rồi đã chiếm mất của cô ba buổi tối, ba đêm liền thức trắng, thiếu chút nữa thì đột tử.
Cô muốn đem món nợ này tính lên đầu người họ Tần nào đó.
Mười giờ rưỡi, bốn người cùng nhau rời khỏi phòng thí nghiệm.
Miệng Giang Lâm ngậm lon sữa bò Vượng Tử*, thấy Diệp Mân đang ngáp, lấy một lon trong cặp đưa cho cô.
*sữa bò Vượng Tử là cái này: Diệp Mân còn chưa nhận, Tần Mặc đi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn, khóe miệng trầm xuống, cười nói: "Lâm ca, cậu lớn rồi mà còn uống cái này?"
Giang Lâm xoa mái tóc rối bời, trợn mắt nói: "Cậu thì biết gì, uống cái này tốt lắm."
Diệp Mân nhận lấy lon sữa, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy không tệ."
Giang Lâm hiếm khi gặp được bạn cùng chí hướng, cười hì hì nói: "Rất ngon đúng không."
Hai mươi tuổi lẽ ra đã không còn nhỏ, vậy mà vị huynh đệ này từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ ngây thơ giống như đứa nhỏ không hiểu sự đời.
Diệp Mân thấy cậu cả đêm ăn không ngưng miệng, một đống đồ ăn vặt trên bàn đều bị tiêu diệt sạch, ăn nhiều như vậy mà vẫn là một đứa trẻ cao gầy như cây trúc, làm cho người ta có cảm giác một trận gió cũng có thể thổi bay cậu.
Người đơn thuần luôn dễ làm cho người ta nảy sinh hảo cảm.
Cô nhìn cậu ấy, cười một tiếng, mở lon sữa hớp một ngụm.
Tần Mặc nhíu mày nhìn cô, cực kì khinh thường quan hệ của cô và Giang Lâm.
Vị sữa ngọt thơm lan trong miệng.
Thật ra cô không thể nào thích sữa ngọt như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Mân và Tần Mặc cùng reo lên mấy tiếng.
Hai người lấy di động trong túi ra xem, là tin nhắn của thầy Vương Tranh Minh trong nhóm, mời tất cả nghiên cứu sinh đi ăn cơm.
Hai người gần như cùng lúc nhắn "Đã xem" vào nhóm, lại không hẹn là cùng ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tần Mặc lắc lắc điện thoại, cười nói: "Ngày mai thầy Vương mời nhóm nghiên cứu sinh ăn cơm."
Diệp Mân gật đầu.
Tần Mặc lại nói: "Về sau cậu có chuyện gì thì trực tiếp nhắn cho tôi là được, không cần nhắn vào group làm phiền thầy Vương."
Diệp Mân: "...Ừ, được."
Cô che tay dưới mũi, giả bộ ho một cái, che đi khóe miệng đang tràn ngập ý cười.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Cẩu, để xem anh còn phách lối được bao lâu?
Đừng quá đề cao hình tượng Cẩu Tử của chúng ta, nhân vật chính của tôi không phải ngay từ đầu đã ở trên cao, trên cơ bản đều phải trưởng thành. Nam chính đầu thai tốt, cuộc sống hạnh phúc, không trải qua sự vùi dập của xã hội, sau đó... chệch khỏi quỹ đạo.
**
Lời editor: Hic chương này dài quá, từ ngữ chuyên ngành còn nhiều nữa, mình vừa edit vừa sợ sai cứ phải search google. Kiến thức chuyên ngành có sai mọi người thông cảm cho mình nhé!