Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 27: Bị bắt.

Nghịch Lan và Mộng Y trở về khách điếm đợi Minh Quang và Diệp Miên suốt một canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy hai người trở lại. Hiện tại trời cũng đã tối đen.

"Chẳng lẽ bên phía Trương Gia có việc gì?"-Mộng Y lo lắng.

Nghịch Lan lắc đầu "Với tính cách của Minh Quang sẽ không làm chuyện gì mà không nắm trước phần thắng đâu."

Mộng Y đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ nhìn xuống đại sảnh. Mộng Y chợt nhớ đến bản đồ trong quyển trục nhiệm vụ liền vội mở ra, nhìn thấy hai dấu chấm màu xanh lá vẫn còn đang ở trong địa phận Viên Châu nhưng không biết nơi đó là chỗ nào. Hẳn không phải ở Trương gia.

Mộng Y đưa bản đồ cho Nghịch Lan xem.

Nghịch Lan trầm ngâm hồi lâu "Đợi thêm nửa canh giờ, nếu hai người họ vẫn chưa về chúng ta đi tìm."

Mộng Y gật đầu nhỏ, vẫn không hết lo lắng đi qua đi lại ở trong phòng. Nghịch Lan nhìn qua Mộng Y cũng mặc kệ nàng.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt, đương lúc Nghịch Lan và Mộng Y đang chuẩn bị rời khỏi khách điếm tìm người thì nhìn thấy Minh Quang và Diệp Miên trở lại. Sắc mặt của cả hai đều không tốt lắm nhưng không có bị thương.

"Gặp phải chuyện gì sao?"

Minh Quang và Diệp Miên vào phòng, đóng cửa lại mới kể lại chuyện hôm nay bọn họ gặp phải cho hai người nghe.

Chuyện là lúc Minh Quang và Diệp Miên đến Trương Phủ nhìn một chút thì gặp phải một tên đăng đồ tử để ý đến sắc đẹp của Diệp Miên. Không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra một trận nhốn nháo lớn, hai người mới biết tên đăng đồ tử kia là nhị thiếu gia nhà họ Trương. Cũng thật bội phục tên Trương nhị thiếu kia, gần đây gia đình không tốt lại còn tâm tư đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Sau khi Minh Quang và Diệp Miên thoát khỏi Trương nhị thiếu day dưa không dứt thì đi xung quanh thu thập một chút thông tin của nhà họ Trương. Không biết hai người họ gặp phải cái vận chó má gì lúc đi vào một con phố tương đối ít người thì bị "thứ gì đó" dàn cảnh nhốt lại.

Nhìn liền biết là cái thứ không sạch sẽ làm ra, lúc hai người phá cảnh ra ngoài thì gặp một lệ quỷ mặc một thân giá y đỏ chót, tóc tai bù xù che mất khuôn mặt. Mỗi bước chân của nữ lệ quỷ đều mang theo một vệt máu dài, hiệu ứng xuất hiện tuyệt đối không thể ghê rợn hơn!

Nữ quỷ kia đã ở cấp bậc lệ quỷ, rất khó đối phó, xuất hiện ban ngày không cố kị gì. Minh Quang và Diệp Miên bị nhốt trong huyễn cảnh suốt hai canh giờ lại bị nữ quỷ kéo chân thêm mấy canh giờ thì trời đã chập tối. Mà trời tối chính là thiên đường của tà ma quỷ quái bên trong Viên Châu.

Suốt chặn đường trở lại khách điếm Minh Quang và Diệp Miên gặp không dưới mười con ma quỷ các loại. Tuy không bị thương nhưng lại bị bọn nó quấy đến phiền.

Nghĩ đến phải có cái vận hạn cỡ nào mà một ngày nay gặp nhiều chuyện đen đuổi như vậy chứ!

Mộng Y và Nghịch Lan sau khi nghe bọn họ kể lại đồng loạt câm nín.

Mộng Y nghi ngờ vầng hào quang của nam chủ có vấn đề, chứ hôm nay nam chủ thật quá xui xẻo rồi!!!

Nghịch Lan cũng đơn giản nói qua chuyện hôm nay hai người biết được cùng với con phố nhỏ kia một lượt. Bọn họ nhất trí ngày mai cùng đi đến con phố nhỏ đó trước.

.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló ra khỏi tầng mây bốn người Minh Quang, Diệp Miên, Nghịch Lan và Mộng Y đã rời khỏi khách điếm tiếng về phía con phố nhỏ dị thường hôm qua.

Một lần nữa đến con phố nhỏ, cảnh sắc vẫn u ám như lại, nét mặt của ngươi trong con phố tiều tụy, cả con phố lộ ra vẻ sơ xác. Âm khí nơi này khá nặng, có lẽ là do tà ma vấy phá để lại.

Đi khắp con phố một lần vẫn không tìm được đứa trẻ ngày hôm qua Nghịch Lan và Mộng Y gặp. Bốn người họ đi quanh con phố một vòng đều cảm thấy rất bình thường, nhưng cái bình thường này thật khó mà nói trước là sống yên biên lặng hay đêm trước bão tố.

Bốn người rẽ nào một ngỏ nhỏ trong con phố, nơi này đến một bóng người cũng không có, có lẽ đã bỏ hoang từ lâu. Âm phong thổi đến khiến người ta nổi cả da gà. Đúng lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng "cộc cộc" không có quy luật. Âm thanh lúc gần lúc xa, tràn ngập quỷ dị.

Nghịch Lan và Minh Quang đuổi theo âm thanh "cộc cộc" như gậy trúc nệm xuống đó. Mộng Y và Diệp Miên vội đuổi theo phía sau.

Không bao lâu, đột nhiên âm thanh "cộc cộc" ngừng hẳn, cả ngỏ nhỏ chìm trong tĩnh lặng dọa người. Nghịch Lan và Minh Quang lắng nghe một lát cũng chẳng nghe thấy gì, đến tiếng hít thở của bốn người họ cũng chẳng nghe thấy.

Minh Quang và Nghịch Lan giật mình nhìn nhau thầm có dự cảm không tốt, lúc cả hai quay người lại nào đâu thấy ai phía sau. Cả ngỏ nhỏ u ám chỉ có hai người bọn họ, Diệp Miên và Mộng Y vẫn luôn theo phía sau đã biến mất.

Minh Quang thầm mắng một tiếng, cấp tốc chạy về nơi lúc đầu bọn họ nghe thấy âm thanh. Nghịch Lan và Minh Quang tìm kiếm nửa ngày cũng chẳng thấy Mộng Y và Diệp Miên đâu.

.

Mộng Y bị đau mà tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ bị ánh nến chiếu đến phát đau. Nàng nghiêng đầu liền nhìn thấy Diệp Miên bất tỉnh dựa ở bên cạnh. Trong chốc lát Mộng Y tỉnh táo lại không ít.

Không phải khi nảy bọn họ vẫn còn đang ở ngỏ nhỏ sao? Sao lại...

Mộng Y đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, đây là một căn phòng nhỏ phong kín không có ánh sáng lọt vào. Trong phòng chỉ thắp một cây nến nhỏ trên bàn, cả căn phòng tối đen chỉ có ánh nến là ánh sáng duy ngất. Xung quanh tường dán đầy bùa chú, lộn xộn không chút quy tắc. Trong phòng ngoại trừ nàng và Diệp Miên thì chẳng có ai cả.

Mộng Y bị trói cả tay lẫn chân chỉ đành dùng vai húc vào Diệp Miên, mong rằng có thể lay tỉnh nàng ấy.

Diệp Miên bị Mộng Y gọi vài lần cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ thoáng chốc tỉnh táo. Diệp Miên đè xuống âm thanh, nhỏ giọng hỏi "Đây là nơi nào?"

Mộng Y lắc đầu "Lúc ta tỉnh lại đã ở đây."

Diệp Miên trầm mặc. Lúc này Mộng Y và Diệp Miên đều có chung một thắc mắc, rốt cuộc đám người bắt họ có dụng tâm gì? Hai người họ chỉ mới vào Viên Châu mấy ngày, không đắc tội ai cả!

Qua hồi lâu, bên ngoài có động tĩnh, tiếp đó có người mở cửa ra, âm thanh bên ngoài cũng truyền vào.

Mộng Y và Diệp Miên nhìn thấy đi đầu vào phòng là một nam tử nhìn khá tuấn tú, phía sau là một nữ tử áo đỏ tóc dài. Phía sau còn có mấy người hầu thân hình vạm vỡ nhưng chỉ đứng ở cửa không vào phòng.

Diệp Miên trợn mắt, hai người một nam một nữ vào phòng đối với nàng ấy rất quen thuộc! Một người chính là Trương nhị công tử, phía sau là nữ lệ quỷ chặn đường hôm qua!

Trương nhị công tử cười thô bỉ nhìn Diệp Miên "Tiểu mỹ nhân, còn nhớ bản công tử không?"

Diệp Miên hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ "Tưởng ai hạ tiện dùng cách thả thuốc bắt ngươi này, thì ra là Trương nhị công tử. Quả thật mở mang tầm mắt!"

Trương nhị công tử chỉ cười "Hôm qua mời nàng lại không nể chút mặt mũi, vậy ta đành mời nàng theo cách này vậy! Xin lỗi, để nàng uất ức rồi!"

Nói đoạn gã ra hiệu cho người hầu vào cởi trói cho Diệp Miên và Mộng Y. Diệp Miên tính nhân lúc vừa được thả ra liền phóng cái trận pháp về phía Trương nhị công tử, nhưng không ngờ đến bản thân lại không thể sử dụng linh lực. Mộng Y cũng kiểm tra lại chút, hoàn toàn không sử dụng được linh lực!!!

Trương nhị công tử cười ha hả "Thuốc gây mê có chút công dụng khác, xem ra trong hôm nay uất khuất tiểu mỹ nhân không thể sử dụng linh lực rồi!"

Diệp Miên tức đến nghiến răng nghiến lợi "Ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì, chỉ muốn mời tiểu mỹ nhân ở lại làm khách mấy hôm thôi."

Diệp Miên cười lạnh "Lần đầu tiên ta thấy có người mời khách kiểu này đấy!"

Trương nhị công tử nhúng vai "Bất đắc dĩ thôi, mong tiểu mỹ nhân bỏ quá cho."

Mộng Y liếc nhìn Trương nhị công tử rồi lại nhìn Diệp Miên, vậy rốt cuộc nàng ở đây làm cái gì? Bắt cóc một tặng một sao?